Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 743: Tôi muốn trở về Trung Kinh!



Vào ngày thứ hai của sinh nhật Tống Giai đại sư, sau bữa sáng, Gaidar tìm gặp Bạch Tiểu Thăng để tạm biệt hắn.

Dựa theo hành trình đã sắp xếp từ trước, đã đến lúc dàn nhạc của Gaidar khởi hành trở về nước Nga.

- Ngày hôm qua, vị quản gia Vệ Phong kia tìm gặp tôi và trao cho tôi cái này.

Gaidar lấy ra một tấm séc, số tiền lớn ghi bên trên nhiều hơn bất kỳ khoản cát-xê nào thu được từ một buổi biểu diễn của họ trong những năm gần đây.

- Tôi không thể nhận số tiền này, buổi biểu diễn này là tôi thua cược với ngài, cũng để thay mặt chúng tôi cảm ơn ngài!

Gaidar bày tỏ thái độ chân thành tha thiết, nói một cách nghiêm túc với Bạch Tiểu Thăng,

- Nhưng mà ngày hôm qua, ngài Vệ Phong để lại tấm séc này liền rời đi. Ngài ấy nói mình chỉ phụ trách đưa tới. Nếu như chúng tôi không muốn nhận lấy, thì hãy đem nó trao lại cho ngài! Cho nên, xin ngài thu lại nó!

Trên nét mặt của Gaidar lúc nói những câu này mang theo vẻ cứng rắn.

Bạch Tiểu Thăng lập tức mỉm cười.

Hắn hiểu được sự bướng bỉnh của vị nghệ sĩ biểu diễn dương cầm này, Gaidar không muốn đem buổi biểu diễn có tính chất cảm ơn này như một buổi biểu diễn thương mại.

- Ngài Gaidar, tôi nghĩ ngài hiểu lầm rồi! Ngài cho rằng đây là thù lao cho buổi biểu diễn sao? Không phải! Đây là chủ nhân bữa tiệc gửi lời cảm ơn cùng tâm ý dành cho các vị. Mà ngày hôm qua cả dàn nhạc đã trình diễn vô cùng xứng đáng với điều đó.

Bạch Tiểu Thăng chân thành nói,

- Tôi cảm thấy ngài nên nhận lấy!

- Nhưng mà. . .

Gaidar vẫn như cũ muốn từ chối.

- Tiền bạc có những lúc là một loại giao dịch, nhưng có những lúc nó lại biểu đạt là lễ vật tỏ lòng biết ơn!

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Ngài muốn từ chối một phần lễ vật của chủ nhà sao? Đây không phải là việc mà một người bạn nên làm.

Nói một tràng như thế, Gaidar cũng không có gì để nói lại.

- Cuối cùng, dàn nhạc của ngài phải tách ra khỏi dàn nhạc Cát Vi, đến lúc đó, các vị sẽ rất cần tiền!

Bạch Tiểu Thăng nói tiếp,

- Nếu như số tiền này có thể khiến cho dàn nhạc các vị không phải tan rã, khiến cho mỗi thành viên trong dàn nhạc có thể cùng nhau bước đi cùng ước mơ âm nhạc, chẳng lẽ không tốt hơn hay sao?

Lời nói này, triệt để chạm tới Gaidar.

Hắn thu hồi tấm séc, và ôm lấy Bạch Tiểu Thăng một cái.

- Chân thành cảm tạ ngài vì tất cả những gì đã làm cho chúng tôi, hi vọng có một ngày, ngài có thể tới nước Nga! Nếu như sau đó, ngài có việc gì cần sự trợ giúp từ chúng tôi, tôi cùng thành viên trong dàn nhạc sẽ cố gắng hết sức!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, không nói gì thêm.

Thời điểm dàn nhạc của Gaidar rời đi, Bạch Tiểu Thăng đưa tiễn họ đến bên ngoài khách sạn, tận mắt đưa bọn họ lên xe.

Những thành viên khác trong đoàn cũng lưu luyến tạm biệt Bạch Tiểu Thăng.

Sau khi đưa tiễn bọn họ, Bạch Tiểu Thăng nhận được một tin nhắn từ Trần Hiểu Á, cô ấy đã rời khỏi Quảng Vân, mong sẽ gặp lại Bạch Tiểu Thăng sau này.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng trả lời lại một chữ “Tốt” sau đó trở về khách sạn chuẩn bị chào Tống Giai đại sư bên kia, rồi cũng rời khỏi Quảng Vân.

Nhưng không nghĩ tới, hắn còn chưa kịp gọi điện thoại, Tống Giai đại sư cùng Vệ Phong lại tới.

Khi mở cửa nhìn thấy hai vị này, Bạch Tiểu Thăng có chút ngạc nhiên, sau đó mỉm cười mời bọn họ vào trong.

- Nhóc con, tại sao ngày hôm qua bỏ đi mà không nói một câu? Vì điều gì mà không ở lại chỗ tôi, nhìn khách sạn này xem, cũng bình thường thôi mà.

Tống Giai đại sư chắp tay sau lưng, quan sát bốn phía và lẩm bẩm.

Cũng chỉ có ông ta mới dám nói như thế về căn phòng xa hoa trong khách sạn năm sao này.

- Ngày hôm qua có uống hơi nhiều, nên đi trước.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Điều này là nói dối.

Thực ra, ngày hôm qua trong bữa tiệc, những người khác nâng ly cạn chén, ăn như gió cuốn, thưởng thức hương vị của những đầu bếp đỉnh cấp, thưởng thức những chai vang rượu đỏ có giá hơn một vạn. Mà hắn thì vô cùng khổ sở, khó khăn để viết một bài thơ trong năm phút đồng hồ, mười phút đồng hồ. Không những không ăn được, cổ tay lại đau, không bỏ trốn mất dạng còn chờ cái gì nữa.

Đương nhiên, Bạch Tiểu Thăng không có ý nói về điều đó.

- Nhóc con, cậu cũng đã thu dọn hành lý, đây là muốn rời đi?

Tống Giai đại sư nhìn thấy xe đẩy trong tay của Bạch Tiểu Thăng đã đẩy đến cửa ra vào, không nhịn được hỏi.

- Buổi chúc thọ của ngài cũng đã kết thúc, tôi nên quay về Trung Kinh, bên đấy còn một đống việc cần xử lý đây.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Không cần vội, cậu ở lại thêm hai ngày đi!

Tống Giai đại sư lập tức lên tiếng giữ lại.

Bạch Tiểu Thăng vừa định nhẹ nhàng từ chối bỗng thấy Tống Giai đại sư xấu hổ cười một tiếng,

- Hơn nữa, thuận, thuận tiện ở lại viết thêm cho tôi mấy chữ. . .

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên nhìn đại sư.

Còn viết thêm? Ngày hôm qua còn chưa đủ nhiều sao? Thật không biết rõ hắn là đến chúc thọ, hay là tới chịu phạt, tới chép thơ ca. . .

Vệ Phong ho khan một tiếng, mỉm cười giải thích thay Tống Giai đại sư,

- Ngày hôm qua, mấy ông bạn già của Tống Giai đại sư cũng rất thích chữ cậu, khi ra về đều nhanh chóng trộm mang đi hết. Đại sư còn giữ được cái gì đâu.

Thì ra là thế!

Bạch Tiểu Thăng dở khóc dở cười, im lặng nhìn Tống Giai đại sư, nhìn thấy gương mặt ông già đỏ lên.

- Vệ Phong, anh còn không chuyển hành lý của Tiểu Thăng theo, chúng ta về nhà trước!

Tống Giai đại sư cười ha ha một tiếng.

- Vâng!

Vệ Phong lập tức thu dọn đồ đạc giúp Bạch Tiểu Thăng động tác rất nhanh nhẹn.

Làm như thế, Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ có thể khuất phục, cùng trở về Tống phủ.

Trong hai ngày liên tiếp, Bạch Tiểu Thăng cũng viết rất nhiều bài thơ, khiến cho Tống Giai đại sư cười vui vẻ đến không ngậm miệng lại được, ngày thứ hai thậm chí khi hắn viết chữ, còn được máy quay quay trực tiếp.

Bạch Tiểu Thăng không biết rõ là ai đang xem, nhưng cũng có thể đoán bảy tám phần, khẳng định là mấy người bạn của Tống Giai đại sư.

Bạch Tiểu Thăng không biết là sau buổi phát sóng trực tiếp này, một mình Tống Giai đại sư ở thư phòng, đắc ý khoe khoang với một đám bạn già.

Ông lão luôn trang nghiêm và trầm ổn lúc này đang khoa tay múa chân, "Càn rỡ" đến cực điểm.

- Ha ha, cũng thấy rồi chứ?

- Đây là năm bài thơ, thể sáu chữ, còn có nguyên một thiên xuất sư biểu!

- Hâm mộ hay không hâm mộ, ghen ghét hay không ghen ghét! Các người mấy lão già này, nhân dịp tôi chưa sẵn sàng, đem những chữ kia trộm hết sạch, bây giờ để cho các người phải hâm mộ ghen ghét thôi!

- Đáng giận nhất là ông, ông Hạ, quan hệ giữa tôi với ông tốt như vậy! Ngay cả chữ 'Thọ' kia ông cũng mang đi! Ông còn xấu mặt hơn so với Trương Hi!

Tống Giai đại sư mắng to một lượt, cảm giác thoải mái lâng lâng, vui sướng vô cùng.

Thành phố Lâm Thâm, văn phòng của Hạ Hầu Khải.

Hạ lão đầu nhìn xem những bài thơ kia trong video, đôi mắt ông nóng lên.

- Được lắm, Tống Giai kia thật không biết xấu hổ, vậy mà giữ Bạch Tiểu Thăng ở lại để viết cho ông ta! Tức chết mình rồi, vào ngày sinh nhật của mình cũng phải đưa thằng nhóc này đến và viết cho mình mấy bức, phải gấp đôi thế này, không, gấp ba!

Hạ Hầu Khải hít sâu, đôi mắt đảo lòng vòng,

- Mình cũng không thể để cho Bạch Tiểu Thăng ở lại Quảng Vân lâu được!

Nghĩ tới đây, hắn gọi một cuộc điện thoại,

- Alo, là tôi đây, các vị là giám khảo của giai đoạn thứ hai, vậy đến bao giờ thì bắt đầu khảo hạch? Cần phải nắm chặt thời gian!

Sau khi nói hai câu, Hạ Hầu Khải mặt mày tươi tỉnh,

- Được, được! Ách. . . cậu hỏi tôi chuyện gì. . . Tôi không sao a!

Ngày thứ ba, Bạch Tiểu Thăng vừa thức dậy, liền nhận được một tin nhắn thông báo.

Đến từ bộ sự vụ.

Chỉ một câu,

- Tám giờ sáng mai, tập hợp tại phòng học của đại học Trung Kinh, bắt đầu khảo hạch giai đoạn hai, người nào đến muộn mười lăm phút hoặc không đền coi như từ bỏ!

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên nhìn tin nhắn này, đột nhiên bừng tỉnh.

- Thôi rồi, mình còn đang ở Quảng Vân!

- Đợt khảo hạch giai đoạn này rất quan trọng, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt mới có thể đối phó!

- Vậy bây giờ mình phải trở về ngay, càng nhanh càng tốt!

. . .

Vệ Phong như thường lệ đến gọi Bạch Tiểu Thăng dậy.

Mới bước vào cửa, hắn liền thấy Bạch Tiểu Thăng đang điên cuồng thu dọn đồ đạc, lung tung nhét vào vali.

Nhìn thấy Vệ Phong, Bạch Tiểu Thăng trực tiếp hét rống lên,

- Anh Vệ, mau giúp tôi đặt vé, càng sớm càng tốt! Tôi muốn trở về Trung Kinh!

Bạn cần đăng nhập để bình luận