Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 747: Mời cơm tiểu LoLi



- Sao cô ở trong xe của tôi?

Bạch Tiểu Thăng cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy Lâm Kha trong xe mình.

Hắn còn tưởng rằng cô gái này tan học xong sẽ chạy đi ngao du khắp Trung Kinh.

Lâm Kha không trả lời chỉ cười hì hì, Tiểu Phùng ngồi ở ghế lái xe phía trước không nhịn được nhìn cô rồi quay sang nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Bạch tổng, cô bé này nói là người thân của cậu, nói ra tên tuổi, số điện thoại, cả chức vụ trong công ty không sai một chữ, nên tôi mới để cô ấy lên xe. Có vấn đề hay sao?

Lâm Kha có trong tay tư liệu của tất cả người trong lớp tập huấn, cô ấy có thể nói được những thông tin kia cũng là chuyện không lạ gì.

Bạch Tiểu Thăng xua xua tay với Tiểu Phùng.

- Không có chuyện gì, không sao đâu.

Tiểu Phùng lúc này mới yên tâm, nhưng có điều trong ánh mắt lại có sự hoài nghi.

Trước giờ sao chưa từng nghe nói đến Bạch tổng có người thân như thế này nhỉ...

Bạch Tiểu Thăng lên xe, ngồi xuống bên cạnh Lâm Kha, để tiểu Phùng lái xe, rồi nghiêng người sang nhìn cô.

- Sắp tới buổi trưa rồi, tôi còn thiếu cô một bữa cơm, có muốn tôi trước tiên làm mấy món ăn ngon cho cô không?

- Em chính là vì việc này mà đến đó!

Lâm Kha cười hì hì, vỗ tay cái độp.

- Về nơi ở của tôi.

Bạch Tiểu Thăng dặn dò với Tiểu Phùng.

Đến gần nơi ở, Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Lâm Kha xuống xe, để Tiểu Phùng về công ty trước, còn mình đưa Lâm Kha đi tới một khu chợ bán thức ăn.

- Cô có kiêng ăn món gì không?

Đứng trước cửa hàng bán thức ăn, Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Em không thể ăn đồ quá cay, ngoài ra không có gì phải kiêng!

Lâm kha nở nụ cười.

- Vậy cô chờ tôi ở chỗ này một lát, chậm nhất là mười phút, tôi sẽ trở lại.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, xoay người đi vào chợ bán thức ăn.

Lâm Kha ngược lại cũng nghe lời, ở bên ngoài nghịch điện thoại di động một chút, liền nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng xách một túi đồ to đi ra.

Cô không biết là cái gì, cũng không muốn hỏi.

Cô muốn có cảm giác chờ mong một điều bất ngờ.

Có điều lúc đi về Lâm Kha vẫn không nhịn được mà hỏi Bạch Tiểu Thăng.

- Buổi trưa, anh có làm thịt yến hay không! Em nghe chị Hiểu Á nói, anh làm thịt yến là tuyệt nhất! Ăn ngon đến nỗi khiến người ta muốn khóc!

Nghe như vậy mới thổi phồng làm sao. Bạch Tiểu Thăng không nhịn được có chút dở khóc dở cười.

Có thể nói ra những lời này, người nói tuyệt đối chính là một kẻ tham ăn chứ không sai.

- Giữa trưa chúng ta không ăn thịt yến, lát tôi làm cho cô mấy món, rồi cô sẽ được nếm thử.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Lâm Kha gật gù.

Yên lặng chốc lát, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nhìn cô hỏi một câu.

- Cô nói xem tôi đây có tính là đang hối lộ giám khảo không?

- Không có tính, không có tính đâu.

Lâm Kha muốn cho hắn nhẹ lòng.

- Nếu như anh cảm thấy bất an, thì em sẽ giảm thành tích của anh xuống một chút, em sẽ giảm thêm một phần mười điểm của anh nữa là được rồi.

Mặt Bạch Tiểu Thăng tối sầm lại. Hắn bất an cái gì!

- Cô muốn '’Công bằng chính trực’' như thế, vậy bữa cơm này tôi không làm nữa!

- Anh dám!

Lâm Kha trừng đôi mắt.

- Hừ, Bạch Tiểu Thăng, anh đừng tưởng rằng em không biết, ở giai đoạn thứ nhất, anh ba lần đầu đều là số một, nhưng một lần cuối cùng thất thủ, lập tức trượt khỏi top năm vị trí đầu. Trong này tất nhiên là có vấn đề! Có thể chị Phùng Ly sẽ giúp anh! Nhưng em đây thì không đâu, anh mà dám không làm món ngon cho em, em sẽ cho anh làm chướng ngại vật!

Lâm Kha nghe vậy lập tức uy hiếp.

Bạch Tiểu Thăng nhún vai một cách bất đắc dĩ, tỏ vẻ không còn biện pháp với nàng.

Trở lại nơi ở, Bạch Tiểu Thăng bận rộn một phen trong nhà bếp, đang muốn đi ra phòng khách lấy chút đồ vật thì nhìn thấy Lâm Kha đã cởi bỏ ủng, cuộn người ở trên sô pha yên lặng xem ti vi, một đôi chân được bọc trong đôi tất màu trắng đang chồng lên nhau, hai tay hí hoáy nghịch ngọn tóc tết hình đuôi ngựa ở hai bên của chính mình, có vài phần rất là đáng yêu và mê hoặc.

- Cô nàng này, sau này lớn lên khẳng định là họa thủy.

Bạch Tiểu Thăng trong lòng lầm bầm, nhưng sau đó nở nụ cười.

- Lớn lên cái gì chứ, nàng ta đã ba mươi tuổi rồi!

Nếu tính lại tuổi tác, e là còn lớn một chút so với mình...

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu một cái, trở về nhà bếp.

Bận rộn đến cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng bưng từng món từng món được làm rất cầu kỳ đem ra đặt ở trên khay trà.

Mắt của Lâm Kha nhìn ra đó không thèm chớp, thậm chí có cảm giác nuốt từng ngụm nước bọt.

- Tôm viên sợi vàng, hải sâm nướng hành, củ cải xào thịt, rau trộn.

Hai người, bốn món ăn, còn có một nồi cơm thơm ngon.

Bạch Tiểu Thăng quay lại lấy bát đũa, khi đi ra thì nhìn thấy Lâm Kha đã ra tay, lấy tôm viên sợi vàng ném vào trong miệng, con ngươi bỗng nhiên sáng ngời, vừa ăn vừa gật đầu khen.

- Vỏ ngoài xốp giòn, mùi thịt tôm ngọt, hơn nữa anh bỏ thêm chút tiêu cùng hương liệu ở trong đó, hay lắm!

Nói xong liền đoạt lấy đôi đũa trong tay Bạch Tiểu Thăng, gắp lên một miếng hải sâm nướng hành xanh nhạt bỏ vào trong miệng.

- Hương đậm vị thuần, ngon cực kỳ! Có thể đem hành nướng lên thành như vậy, mới là trình độ cao nhất!

Cô gái nhỏ liên tiếp khen ngợi, ăn lấy ăn để không chút khách khí.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười xới bát cơm rồi ngồi ăn cùng nàng.

Cuối cùng, hơn một nửa thức ăn đã chui vào cái bụng của Lâm Kha, nàng mới thả bát đũa xuống, trên mặt hiện lên sự mãn nguyện và hài lòng.

- Món ăn không quá cầu kỳ mới mẻ, nhưng có điều, trình độ anh làm quả thật có thể sánh với bếp trưởng hạng nhất! Hiểu Á miêu tả không hề gạt em!

Lâm kha cười nói.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười rồi không nói gì mà đi thu dọn bát đũa.

- Bạch Tiểu Thăng, anh kết hôn chưa?

Chờ hắn quay trở về, Lâm Kha đột nhiên hỏi.

- Chưa đâu.

Bạch Tiểu Thăng thuận miệng trả lời, sau đó kinh ngạc hỏi lại.

- Làm sao?

- Nếu chưa thì em gả cho anh được không?

Đôi mắt to tròn quyến rũ mê người của Lâm Kha nháy nháy.

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp lườm nàng một cái.

Người ta đều nói: muốn nắm lấy trái tim của một người đàn ông, trước tiên phải nắm được cái dạ dày của anh ta. Xem ra câu nói này cũng áp dụng được đối với phụ nữ, mà lại càng thích hợp đối với những kẻ tham ăn.

- Chờ cô lớn lên rồi hẵng nói chuyện đó sau đi.

Bạch Tiểu Thăng chỉ lầm bầm một tiếng, hắn lại không dám quá lớn tiếng, sợ Lâm Kha nổi giận.

Cuối cùng, Lâm Kha ở lại ngủ trưa trong nhà Bạch Tiểu Thăng, khi thức dậy uống chén trà sau đó mới thản nhiên rời đi.

Buổi chiều, Bạch Tiểu Thăng không có đi công ty, mà vừa chờ ở nhà vừa làm "Bài tập".

Cho dù nắm giữ khả năng phụ trợ của Hồng Liên, trong thời gian cực ngắn có thể nắm giữ tường tận tin tức của mười chín công ty không thuộc truyền thông Trung Kinh, nhưng nếu muốn đạt đến trình độ đưa ra quyết sách cho công ty thì cần phải dốc hết bản lĩnh cùng với thời gian và công sức một phen!

Bạch Tiểu Thăng vô cùng rõ ràng những điểm này.

Vì lẽ đó hắn tập trung ý chí, thậm chí đầu tư thời gian và công sức nhiều hơn làm "Bài tập" thật tỉ mỉ, thật tốt.

- Suy đoán này của Lâm Kha vô cùng tốt! Nếu thật sự thành người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, chắc chắn sẽ phải tiếp xúc với những thứ này! Mình như bây giờ sớm tiếp xúc và thích ứng một chút, chỉ có lợi mà không có hại!

Bạch Tiểu Thăng cũng cảm thấy vô vùng hứng thú cái việc làm bài tập cơ bản này.

Hắn bỏ ra một buổi trưa để phân tích từng điểm mạnh và điểm yếu của mỗi một công ty, gõ tỉ mỉ từng chữ từng câu vào hồ sơ, thậm chí kết hợp tình hình hiện tại của mỗi công ty, dựa trên tình huống phát triển và đường lối mà làm một cách cẩn thận.

- Người khác làm được mười, mình sẽ cố gắng làm tới được một trăm, chỉ có như vậy, mới có thể đi trước người khác một bước, thắng người khác một bậc!

Bạch Tiểu Thăng thầm nói trong lòng.

Đây là một công trình khổ cực, cho dù hắn có Hồng Liên phụ trợ, cũng vẫn khó khăn như leo lên núi, mỗi bước chân cần phải đặt xuống cẩn thận.

Có điều, bây giờ Bạch Tiểu Thăng chân chính hoàn thành được việc này, vậy đến khi hắn bắt tay xử lý các công việc của các công ty kia, sẽ cảm thấy các công việc đó vô cùng đơn giản, hơn nữa những quyết sách đưa ra sẽ cực kỳ đi vào thực tế!

Ở thời gian sau này, Bạch Tiểu Thăng toàn lực chuẩn bị chiến đấu, dồn tâm trí và sức lực gấp mấy lần so với người bên ngoài.

Chính hắn cũng có cảm giác những thứ trong đầu của chính mình đang phong phú thêm một chút, cái cảm giác này cực kỳ dạt dào.

Bạch Tiểu Thăng cũng đang chờ mong những báo cáo ngắn gọn về công việc đầu tiên đến!

Bạn cần đăng nhập để bình luận