Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 753: Cái tên yêu nghiệt nhà anh



Bạch Tiểu Thăng là người đầu tiên ra khỏi phòng học, trong phòng còn lại mười bốn người trầm mặc một lát sau lại lập tức xôn xao.

- Cái vị giám khảo nhỏ tuổi của chúng ta này rốt cuộc là muốn hỏi điều gì đây?

- Đã thông báo xong rồi, quy tắc khảo hạch trước đây sẽ không thay đổi, nhưng mà không thể chấp nhận được việc cô ấy đột nhiên tăng thêm yêu cầu nha.

- Vị giám khảo Phùng Ly yêu cầu đã rất khó khăn rồi, thì cái vị kia còn có thể là loại người dễ dàng thông qua sao?

- Trong bụng tôi đang cảm thấy thấp tha thấp thỏm đây này.

Trịnh Thanh Hồng đưa mắt nhìn về phía cửa ra vào, không tự nhủ được mà cười lạnh một tiếng.

- Họ Bạch ngược lại lần này rất tích cực!

- Hắn không nhất định là như thế, chung quy vẫn là người trẻ tuổi. Vì thế rất yêu thích cướp đi danh tiếng như thế.

Bên cạnh Trịnh Thanh Hồng truyền đến một giọng nói. Trịnh Thanh Hồng nhìn sang thì thấy Mục Bắc Thần.

- Cướp danh tiếng? Cái gọi là danh tiếng này bị cướp đi quá nhanh, nhất định là sẽ một phen đầu rơi máu chảy.

Trịnh Thanh Hồng cười lạnh nói.

- Cho nên hắn cũng được xem như là thông minh, biết trước được cuối cùng sẽ không thông qua dược thì còn không bằng trước khi có kết quả, đi làm việc khác.

Mục Bắc Thần cười nói.

- Cái này gọi là chết sớm được siêu sinh sớm.

Trịnh Thanh Hồng nói.

Hai người kẻ xướng người họa, "phối hợp" rất ăn ý.

Triệu Thiên Trạch nhịn không được mà quay đầu, cau mày nhìn hai người một chút sau đó đứng dậy rời đi khỏi bàn, chạy đến chỗ ngồi ở cửa ra vào. Chuẩn bị đến thời gian đi đổi cho Bạch Tiểu Thăng.

Trịnh Thanh Hồng mắt thấy Triệu Thiên Trạch rời đi, ánh mắt nhịn không được mà nhìn theo.

- Bạch Tiểu Thăng lần này không có bị loại thì lần sau cũng không có gì thay đổi nhiều. Người này cuối cùng vẫn không phải là đối thủ của tôi. Mà Trịnh tổng ngài mới là đối thủ của tôi.

Mục Bắc Thần nhìn Trịnh Thanh Hồng, gương mặt tiếu ý, nhưng lại ẩn chứa một ít sát khí.

- Tôi rất thích thú khi được so tài với người có năng lực, bởi vì cảm giác sung sướng với cảm giác thành tựu khi chiến thắng không thể so sánh với bình thường. Trịnh tổng nghĩ có đúng không?

Ánh mắt của Trịnh Thanh Hồng rơi xuống mặt Mục Bắc Thần, ánh mắt sáng tối chập chờn, cuối cùng lại cười.

- Mục tổng xem tôi là đối thủ, cái này rất tốt!

Trịnh Thanh Hồng ngữ khí ngạo nghễ.

- Bất quá! Đối thủ của tôi lại không phải là ngài.

Ánh mắt Mục Bắc Thần trầm xuống.

- Đối thủ của tôi chỉ có chính bản thân mình.

Trịnh Thanh Hồng rất bá khí mà nói rồi ung dung rời đi.

Mục Bắc Thần tiễn hắn rời đi rồi cười phì một tiếng.

- Thật là tự cao tự đại, thật sự cho rằng mày có cái hậu trường kia thì có thể xem thường mọi người đạt được thắng lợi cuối cùng chắc? Mày chưa hẳn đã biết tao, mà tao thì lại hiểu rõ mày như lòng bàn tay đó.

Trịnh Thanh Hồng đi xa, ánh mắt cũng hiện lên sắc lạnh.

- Mục Bắc Thần đây coi như là lộ dã tâm đối với mình sao? Hừ! Mày cho rằng tao biểu hiện cuồng ngạo, thật tình không biết đó chỉ là Trịnh Thanh Hồng mà tao để cho mày nhìn thấy mà thôi. Để tao xem mày cùng với người sau lưng mày có mấy phần năng lực.

Hai người này tại thời điểm nhận định Bạch Tiểu Thăng "thua không thể nghi ngờ" đều lần lượt bộc lộ ra dã tâm của mình.

Mà vào giờ phút này, Bạch Tiểu Thăng đang ngồi đối diện với Lâm Kha, vừa bực mình vừa buồn cười nói.

- Cô gọi chúng tôi qua đây một chút chỉ vì hỏi mỗi cái này thôi à?

- Nói đến những người này, anh có ấn tượng sâu sắc nhất với năm người, không thể so sánh với chính mình. Làm sao, anh cảm giác được vấn đề này rất trọng yếu hay sao?

Lâm Kha bất mãn nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Cũng không phải.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Vậy thì tôi bắt đầu nói.

Lâm Kha nâng tay lên ngăn hắn lại.

- Anh không cần nói, cái đề thi này là dành cho bọn họ. Anh đúng là một người quá xảo trá. Hỏi anh cũng không có gì khác biệt với không hỏi.

Lâm Kha nói.

- Trong mắt cô, tôi chính là người như thế sao?

Bạch Tiểu Thăng lập tức cảm thấy dở khóc dở cười.

Mắt thấy biểu tình như thế của Bạch Tiểu Thăng, Lâm Kha cười hắc hắc một tiếng.

- Tôi có những lời khác muốn nói với anh.

Lâm Kha đếm đếm đầu ngón tay.

- Ba chuyện. Thứ nhất, tôi yên lặng giúp anh rất nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện ngày hôm nay. Không có đem sự tình người đứng thứ nhất là anh, điểm số vượt xa người đứng thứ hai là Mục Bắc Thần một khoảng lớn nói ra. Anh ngược lại phải cảm ơn tôi.

- Thứ hai. Tôi đã tìm cho anh một cái hậu thuẫn mạnh mẽ. Đương nhiên là bây giờ không thể nói cho anh biết.

- Thứ ba. Tôi hôm nay là đặc biệt chuẩn bị đến nhà anh ăn cơm, nhớ chuẩn bị đồ ăn cẩn thận. Còn nữa, anh viết cho tôi mấy chữ, tôi muốn đưa đi tặng một người.

Bạch Tiểu Thăng cười nghe một, hai, ba điều này chỉ là đối với một điều cuối cùng thì rất ngạc nhiên.

- Cô cũng không phải là muốn tặng cho đại sư Tống Giai chứ, trước khi tôi đi đã viết cho ông ấy không ít rồi mà.

- Không phải là đưa cho đại sư Tống Giai mà là cho người khác…Còn đưa cho ai? Hừ, còn cần anh phải lo sao?

Lâm Kha hừ lạnh một tiếng.

- Còn có chuyện gì khác nữa không? Nếu như không có, tôi có thể đi được chưa?

Bạch Tiểu Thăng nhún vui cười hỏi nói.

- Đi thôi, đi thôi!

Lâm Kha phất phất tay bộ dạng tiễn khách.

- Nhớ kỹ là tôi đã nói với anh, tôi muốn ăn ngon, tôi muốn anh mặc tạp dề, đi về chuẩn bị đi thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười cười, đứng dậy rời đi.

Vừa mới kéo cửa ra, hắn đã nhìn thấy Triệu Thiên Trạch đang đúng lúc đi vào.

Bạch Tiểu Thăng hướng cô cười một tiếng

- Thế nào, cô ta hỏi vấn đề gì thế, có quá khó khăn không?

Triệu Thiên Trạch có chút khẩn trương, hạ thấp giọng hỏi.

- Rất đơn giản, cứ yên tâm đi.

Bạch Tiểu Thăng trấn an nàng một câu.

Triệu Thiên Trạch dừng lại một chút, cho Bạch Tiểu Thăng một nụ cười ngọt ngào.

Bạch Tiểu Thăng đưa mắt nhìn Triệu Thiên Trạch đi vào phòng sau đó mới rời đi.

Mãi tới tận cuối ngày, Lâm Kha mới đi đến chỗ ở của Bạch Tiểu Thăng. Mà Bạch Tiểu Thăng cũng đã chuẩn bị một bữa ăn tối thịnh soạn cho vị mỹ nữ này. Ngoại trừ món thịt yên cô mong chờ đã lâu còn có mấy món ăn đều rất tinh xảo vô cùng, hương vị màu sắc cũng rất tốt.

Lâm Kha ăn uống thả cửa, đối với tay nghề của Bạch Tiểu Thăng khen không ngớt miệng, đồng thời lần nữa đưa ra ý nghĩ "Mình có thể gả cho hắn".

Bạch Tiểu Thăng bất chấp làm như không nghe thấy.

Cuối bữa ăn, Lâm Kha tay cầm lấy một quả tuyết lê to, thịt lê ở bên trong bị móc ra làm canh tuyết lê nấm tuyết. Đợi nguội một chút, lại lấy vỏ bọc tuyết lê này làm dụng cụ để chứa, rất thú vị.

Cô từ từ ăn, liên tiếp gật đầu.

- Đơn giản nhất, thường thường là khó làm nhất. Phải làm ra không giống bình thường mới là đánh giá tay nghề nấu ăn.

Sau đó Lâm Kha lại nói.

- Nói đến, hôm nay nói chuyện rất thú vị đấy. Anh đoán xem, ai là người được mọi người công nhận là có ấn tượng sâu sắc nhất?

- Sẽ không phải là tôi chứ?

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

- Đương nhiên là anh.

Lâm Kha cầm một cái thìa chỉ vào Bạch Tiểu Thăng.

- Cái tai họa nhà anh này, ở giai đoạn thứ nhất đã làm gì. Mười người thì đã có tới tám người chỉ tên anh, đối với anh đánh giá rất tiêu cực đó đồng chí nhỏ.

Bạch Tiểu Thăng cười lắc đầu.

- Bất quá cũng có người nói anh tốt, ví dụ như bà cô Triệu Thiên Trạch kia. A, bà cô kia đối với anh hình như rất có ý tứ. Hừ, bà già, còn muốn gặm cỏ non.

Lâm Kha lầm bầm nói.

- Bà già?

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được mà liếc mắt. Nói về tuổi tác, Lâm Kha so với người ta chỉ nhỏ hơn mấy tuổi mà thôi. Chỉ sợ là nhìn thấy đối phương phát dục tốt cho nên trong lòng mang hận ý mà thôi.

- Cô lần này nói chuyện, bề ngoài thì là muốn tìm ra năm người có ấn tượng sâu sắc nhất, thật giống như là muốn ước định những người này. Người bình thường đều sẽ xem là như thế. Như vậy chính bản thân sẽ để ý những người được thêm vào, hạ thấp bôi đen quá mức, cũng không ngừng thổi phồng chỗ tốt của người khác. Ít nhất thì lúc quay đầu lại còn có thể bán một cái nhân tình.

Bạch Tiểu Thăng đối với Lâm Kha không có chút úy kỵ nào, nói thẳng.

- Nhưng thực tế thì, cô muốn kiểm tra hoàn toàn là cách bản thân mỗi người nói chuyện. Nhìn xem lòng dạ, khí độ của bọn họ. Xem bọn họ có những điểm nào dáng chú ý, đây mới là yếu tố để tuyển chọn người làm lãnh đạo. Đúng không?

Bạch Tiểu Thăng nói xong Lâm Kha ngoẹo đầu, ngậm lấy cái thìa ở trong miệng, nghiêm túc mà nhìn hắn.

- Tôi nói sai à?

Bạch Tiểu Thăng không quan tâm lắm cười một tiếng hỏi lại.

- Anh thật đúng là một tên yêu nghiệt, tâm trí siêu phàm!

Lâm Kha thở dài, vô cùng chân thành nói.

- Xem ra tôi đã đúng, hỏi anh cùng với không hỏi thì không khác nhau một chút nào. Bởi vì anh đã sớm nhìn thấy rõ. Yêu nghiệt! Bạch Tiểu Thăng.

- Anh thật sự không phải là người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận