Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 756: Vương công tử



-Anh cuối cùng cũng tới, để bọn tôi đợi mãi, tận nửa ngày trời à! Nào nào, mời ngồi!

Ngô Bình khẽ khom lưng, mặt nở nụ cười ra hiệu mời ngồi. Trông dáng vẻ của hắn, sự kính cẩn xem ra còn hơn đối với cha ruột.

-Tốt

Bạch Tiểu Thăng khẽ gật đầu, trong lòng lại kinh ngạc vô cùng, chỗ này xem ra không giống những gì hắn nghĩ cho lắm. Vốn dĩ, hắn nghĩ chốn này toàn mấy tên cục súc, không biết nói lý, bây giờ xem lại có vẻ không giống. Nghĩ mãi mà không thông.

Phía sau, một tốp người áo đen, người nào người nấy cao to cơ bắp cuồn cuộn, dáng vẻ hung ác, nhưng trên mặt lại treo nụ cười cung kính, điệu bộ này làm Bạch Tiểu Thăng thấy có chút kì dị.

-Chỗ này không cần nhiều người vậy đâu, để họ đi chỗ khác đi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Ngô Bình bèn vỗ đùi.

-Vâng, vâng. Anh Thăng muốn yên tĩnh, mấy cậu đi chỗ khác đi.

Ngô Bình quay qua mấy người áo đen ra lệnh. Mấy tên áo đen cung kính cúi chào, rồi lui xuống. Cảnh tượng này khiến vô số ánh mắt trong phòng khách lúc này đổ dồn về phía Bạch Tiểu Thăng.

-Ồ, người tới có vẻ là nhân vật lớn nha!

-Không biết! Nhưng nhìn bộ dạng trẻ tuổi vậy, hẳn là thiếu gia của gia tộc nào đó!

-Chậc chậc, thật là uy phong, khí độ cũng không phải kẻ tầm thường!

Mấy loại bình luận này, Bạch Tiểu Thăng nghe đến cũng nhàm rồi, bèn lơ đi. Ngô Bình lại ra vẻ tán thành

-Khí độ này của cậu, người bình thường cũng nhìn ra nét bất phàm! Thật không hổ là thiếu gia Vương gia! Vương công tử!

Cái xưng hô “Vương công tử” này, không giống thời cổ, bây giờ chỉ là một loại tên hiệu, ám chỉ sự cao quý mà thôi

-Mời cậu theo tôi

Ngô Bình cung kính dẫn đường. Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, đi theo Ngô Bình lên lầu. Ngô Bình đưa vị “Vương công tử” này đến phòng làm việc của hắn, tự mình tiếp khách, rót nước pha trà, vô cùng ân cần.

-Quản lý Ngô đừng khách khí vậy, người ở đâu, dẫn lên gặp tôi đi

Bạch Tiểu Thăng vào luôn chủ đề

Dẫn người??? Ai thế? Ngô Bình sững sờ, chợt như bừng tỉnh, cười nói

-À, Vương công tử, cậu đang nói đến Triệu Vạn Vân hả. Chính là ông ấy bảo tôi qua cửa đón cậu! Cậu xem đó, tôi gặp cậu liền vui quên mất, đợi tí để tôi đi gọi! Cậu chờ một lát!

Vương công tử, Triệu Vạn Vân? Bạch Tiểu Thăng bỗng giật mình, hắn giống như đã rõ ràng. Nhìn điệu bộ vừa rồi, có vẻ Ngô Bình đang nhầm hắn với ai đó

-Trên đường đến, mình đã hỏi kĩ bên phía chú ba, anh Phi đắc tội với người nào đó, hình như Triệu cái gì Vân đó, vậy chắc chắn là Triệu Vạn Vân rồi! Mà Ngô Bình nhầm mình với cái tên Vương công tử đó, xem ra, quyền lực còn trên cả tên họ Triệu này!

Trong chớp mắt, Bạch Tiểu Thăng liền có ý định của mình. Mặc dù là hắn khinh thường giả danh kẻ khác, nhưng mà người ta đã nhận nhầm người, vậy liền dễ nói, hắn sao lại không tiện tay mà làm, cần gì tự tìm đường khó.

-Không cần đâu!

Bạch Tiểu Thăng bèn ngăn lại Ngô Bình.

-Trên đường tới đây, tôi đã nghe ông ta nói, mấy người vừa xảy ra chuyện, có tên họ Bạch nào đó tới quấy rối, bị các người bắt lại phải không?

Ngô Bình sững sờ, lập tức cười nói

-Đây là một chút chuyện nhỏ thôi, cậu nghe chuyện này còn làm bẩn tai cậu. Bọn tôi sẽ xử lý tốt

-Thả người đi.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nói.

-Hả?

Ngô Bình lại sững sờ.

-Thả người, Tôi nói anh không hiểu à? Hay là không muốn nghe lời của tôi!

Bạch Tiểu Thăng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt phát lạnh.

-Ai, ai, Vâng, Vâng!

Ngô Bình nhìn thấy ánh mắt Bạch Tiểu Thăng tự dưng thấy sau lưng ớn lạnh, bèn gật đầu gấp

- Vậy tôi đi làm ngay

Bạch Tiểu Thăng khẽ gật đầu. Ngô Bình liền vội vàng rời đi.

-Đợi Bạch Phi vừa đi khỏi đây thì mình cũng đi luôn, lúc đó coi như bọn họ biết mình là giả thì làm gì được? Chỗ này cũng không phải mình đập, có lý do gì mà cản. Còn nếu như muốn ra tay, vậy còn phải xem bọn họ có cái bản lĩnh này không đã!

Bạch Tiểu Thăng nhếch môi cười lạnh, căn bản hắn chẳng quan tâm. Thật ra chuyện này dù sao cũng là chuyện của Bạch Phi, đồ bị đập, hắn cũng không ngại bồi thường. Nhưng bọn chúng cũng giở trò tham lam, hét một cái liền muốn 100 ngàn! Lại còn đánh Bạch Phi, hắn một xu tiền cũng không muốn trả nữa.

-Nếu Bạch Phi chỉ bị xây sát da thì thôi đi, nếu động gân cốt, còn phải muốn đòi bọn hắn chút tiền thuốc men mới được!

Bạch Tiểu Thăng uống trà, ánh mắt lạnh lùng nghĩ.

Ngô Bình một đường chạy tới chỗ Bạch Phi, nửa đường nhìn thấy Lưu Đại Hồ từ một gian phòng thò đầu ra nhìn.

-Lão Lưu, cậu đến đây.

Ngô Bình gọi hắn, đợi Lưu Đại Hồ chạy tới bèn nói

-Hôm nay tôi có việc, hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp! Bây giờ, cậu thả tên họ Bạch kia đi!

-Người nhà hắn đến nộp tiền à? Lưu Đại Hồ mắt sáng rực

-Không có, vừa có một vị khách quý tới, không cùng hắn so đo nữa, không cần tiền nữa, thả hắn đi đi !

Ngô Bình nói.

Lưu Đại Hồ nhấp nháy mắt

-Tiền cũng không cần cơ à? Tên tiểu tử họ Bạch này số may thật!

Hắn vốn là đồng nghiệp với Bạch Phi, là do công ty cử tới giải quyết vấn đề, giờ này vẫn không khiến cho Bạch Phi chịu bỏ tiển ra, thật đáng tiếc! Ngô Bình nhìn chằm chằm hắn một lúc, khẽ cười! Lưu Đại Hồ cũng ý thức được mình biểu hiện không ổn, bèn cười khan một tiếng, hai người liền đi tới chỗ Bạch Phi.

Hiện tại ở phòng khách dưới lầu, Triệu Vạn Vân đang chạy tới, thấy trong sảnh mọi chuyện vẫn như thường, cửa ra vào vẫn có hai tên tiếp khách, cũng không thấy chuẩn bị gì, hắn khẽ chau mày.

-Cái tên Ngô Bình này, mình bảo hắn chuẩn bị tiếp khách. Hắn coi chuyện mình nói là trò đùa sao? Coi như Vương công tử không chấp nhặt mấy chuyện này, nhưng dù sao cũng là vấn đề lễ nghĩa, không thể thiếu sót được!

Triệu Vạn Vân bất mãn vô cùng, trực tiếp kéo một tên nhân viên ra hỏi

-Quản lý Ngô của các cậu đâu?

-Triệu tổng!

Nhân viên kia thấy hắn, bèn chào nói

- Ngô quản lý mang khách lên lầu trên rồi.

-Khách?

-Vâng, còn khiến chúng ta toàn bộ tiếp đón, có vẻ là khách quý!

Tên kia nói tiếp.

-Vương công tử tới rồi sao?

Triệu Vạn Vân trước là sững sờ, sau đó càng có chút không vui

-Ngô Bình đang muốn làm gì? ! Vương công tử đến, làm sao không có cho ta biết! Không lẽ muốn vượt mặt ta, đi nịnh nọt Vương công tử?

Triệu Vạn Vân đang muốn đi, bỗng nhiên dừng lại. Hắn nhìn thấy một đám người từ bên ngoài KTV đang đi vào đây. Cầm đầu là một thanh niên tuổi trẻ tuấn lãng, ánh mắt thâm sâu, chẳng phải là Vương công tử mà hắn đang trông ngóng đó sao?

-Vương công tử mới đến à!

Triệu Vạn Vân kinh ngạc im lặng.

-Vậy tên Ngô Bình kia đang tiếp ai? Chờ ta tiếp Vương công tử xong, đi qua xem một chút, tên đầu heo Ngô Bình nhà ngươi tiếp được nhân vật lớn nào?

Triệu Vạn Vân trong lòng phẫn nộ, không kịp nghĩ nhiều, hắn tranh thủ thời gian chạy tới, nghênh đón Vương công tử.

Nếu Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy vị nhân vật khiến Triệu Vạn Vân vô cùng cung kính kia, tất nhiên sẽ kinh ngạc.

Cái gì Vương công tử, cái này chẳng phải là người đi theo sau lưng Trương Vũ Đông lúc ở tại nhà Tống Giai đại sư, cùng hắn đánh cược bị thua, còn chính miệng hứa hẹn, bất cứ lúc nào chỗ nào, gặp được Bạch Tiểu Thăng cũng phải lui bước, Vương Đông sao!

Bạn cần đăng nhập để bình luận