Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 757: Tai họa đến bất ngờ



- Cha, có chuyện gì đã xảy ra vậy?

Khi nghe có chuyện xảy ra ở nhà, Bạch Tiểu Thăng đột nhiên trở lên lo lắng.

- Tiểu Thăng à, con đừng lo lắng, không phải gia đình chúng ta xảy ra chuyện gì. Mà là. . . Bạch Phỉ!

Bạch Minh Hành nói.

Bạch Tiểu Thăng thở dài một hơi nhẹ nhõm, lập tức thấy kỳ lạ hỏi,

- Anh Bạch Phỉ xảy ra chuyện gì ạ?

Vừa hỏi xong câu này, Bạch Tiểu Thăng nghe được một giọng nói vội vàng ở đầu bên kia điện thoại,

- Anh hai, anh để em nói chuyện với Tiểu Thăng cho!

Là giọng nói của chú ba nhà họ Bạch.

Bạch Tiểu Thăng nghe thấy giọng cha hắn nói,

- Được rồi!

Sau đó, giọng nói của chú ba Bạch gia truyền đến,

- Tiểu Thăng a, chú ba đây!

- Chú ba, anh Bạch Phỉ đã xảy ra chuyện gì vậy?

Bạch Tiểu Thăng lại hỏi.

Lúc này, Bạch gia Tam thúc một năm một mười, đem sự việc nói cho Bạch Tiểu Thăng nghe.

Hóa ra, sáng nay Bạch Phỉ đi tới thành phố Thiên Hà, cùng với một khách hàng họ Tiền, đi tới một phòng KTV nói chuyện hợp tác, bởi vì liên quan tới một nữ tiếp viên rót rượu nên xảy ra xung đột với người khác.

- Chú không nghe nói là đánh bị thương người đến mức nào? Nhưng đối phương có vẻ như lai lịch không nhỏ, ngay cả ông chủ Ngô của KTV kia cũng nghe theo họ, bọn họ đem tội lỗi đổ hết cho Bạch Phỉ! Đòi tiền thuốc men, còn bồi thường đồ vật, tóm lại, phải dùng một trăm ngàn để giải quyết việc này!

Giọng nói của chú ba trở nên nghẹn ngào,

- Người trong công ty Bạch Phỉ đã gọi điện thoại cho chú, bọn họ cũng đi đến gặp người ở đó, nhưng mà không có khả năng trả số tiền kia, báo chúng ta nghĩ biện pháp. Chú không có cách a, chú chỉ biết cháu là người làm việc lớn, có lẽ quen biết nhiều người, thử cháu có thể có nghĩ ra cách giải quyết hay không?

Thì ra là thế!

Bạch Tiểu Thăng đã hiểu.

Qua sự kiện Bạch Nhiên bị bắt, Bạch Tiểu Thăng có ấn tượng tốt với Bạch Phỉ, chuyện này hắn muốn ra mặt quản rồi.

Coi như lấy tiền cứu người, một trăm ngàn đối với Bạch Tiểu Thăng mà nói, chỉ là chín trâu mất một sợi lông, dù sao tại nhà Trần Cửu Tranh, một lần hắn đã thắng được năm triệu!

- Được rồi, chú ba, chuyện này chú để cho cháu, bây giờ cháu sẽ đi một chuyến đến Thiên Hà!

Bạch Tiểu Thăng nói,

- Bên kia nếu có người gọi điện thoại đến, chú hãy nói cho bọn họ, người mang tiền đã trên đường qua!

- Ừ ừ, cảm ơn cháu!

Giọng nói của chú ba Bạch gia biểu hiện vẻ cảm kích.

Bạch Tiểu Thăng lại hỏi thêm một số chi tiết và có suy nghĩ trong lòng.

Sau đó, Bạch Minh Hành cầm lấy điện thoại.

Ông chỉ nói một câu,

- Tiểu Thăng nhớ cẩn thận một chút, đừng khoe khoang, đừng kích động!

- Cha yên tâm đi!

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Tắt điện thoại, Bạch Tiểu Thăng gọi ngay điện thoại cho Tống Nhất Minh.

Thành phố Thiên Hà, bên cạnh Trung Kinh, lái xe mất ba giờ đồng hồ, ngồi xe lửa, nhanh hơn chỉ cần hai giờ đồng hồ. Hơn nữa, số lần tàu chạy dày đặc.

Bạch Tiểu Thăng báo Tống Nhất Minh đặt vé sớm, gọi Tiểu Phùng tới đón mình.

Đặt điện thoại xuống, chỉ chờ hơn mười phút, Tiểu Phùng đã đến chờ dưới tòa nhà.

Bạch Tiểu Thăng chỉ mang theo vài thứ rồi đi xuống xe.

Ngồi lên xe, hắn nhận điện thoại từ Tống Nhất Minh, vé xe đã đặt xong xuôi, tàu sẽ chạy sau ba mươi phút, có thể kịp thời gian.

- Như vậy, tầm ba giờ rưỡi, mình sẽ đến thành phố Thiên Hà!

Bạch Tiểu Thăng rất hài lòng với thời gian này.

Thành phố Thiên Hà.

Một trong những khu vực sầm uất nhất khu vực kinh doanh phía Bắc, có một tòa KTV lớn nhất tên là Adelina.

Giờ phút này, trong một gian phòng đầy đất, bừa bộn ở Adelina.

Trên người Bạch Phỉ quần áo bị rách nát, khóe mắt, khóe miệng đầy vết bầm đen, thần sắc có vài phần uể oải, ảo não.

Nói đến việc này, hắn cũng rất không may, chỉ là đi gặp khách hàng nói chuyện làm ăn, lại không nghĩ, dính vào loại sự tình này.

Khách hàng họ Tiền kia vốn là tính tình tùy tiện, hôm nay lại uống nhiều hơn hai chén, chuyện đứng đắn thì không nói hai câu, nhất định muốn gọi một nữ tiếp viên quen ở đây vào phục vụ hát, cô ta đã qua phục vụ người khác hát, hắn không chấp nhận thì cũng thôi, lại còn sang phòng kia kéo người đi. Vị khách trong phòng riêng kia là một người đàn ông trung niên, bề ngoài cũng không cao to, tuy nhiên lại lại rất nóng tính.

Lời qua tiếng lại, hai người xảy ra tranh chấp.

Người trung niên hói đầu bị khách họ Tiền đẩy ngã và còn mắng chửi một tiếng.

Đây là gây ra tai hoạ!

Bọn họ về phòng không tới hai phút đồng hồ, thì bảy tám gã đàn ông cao to xông vào, thần sắc dữ tợn, khí thế hùng hổ.

Cầm đầu là người trung niên hói đầu và một người trẻ tuổi cao ráo, ông chủ Ngô Bình của KTV Adelina vậy mà cũng hấp tấp đi theo phía sau, nở nụ cười thân mật làm lành với người trẻ tuổi cao ráo, cung kính gọi hắn là "Triệu tiên sinh" !

Lúc này, vị Triệu tiên sinh kia nét mặt dữ tợn, trông rất dọa người.

- Các người khá lắm! Ngay cả bạn của Triệu Vạn Vân này cũng dám động vào. Được, hôm nay tôi cho các người biết rõ lợi hại!

Ngay khi nói xong, Bạch Phỉ cùng tên họ Tiền bị đánh một trận tơi bời.

Không chỉ như vậy, Triệu Vạn Vân còn chỉ vào căn phòng bị đập phá, nói với ông chủ Ngô Bình,

- Tất cả các đồ vật bị đập nát trong căn phòng này, cũng tính lên đầu hai người này cho tôi, để bọn họ đền gấp mười lần!

Ngô Bình nhanh miệng đồng ý.

Sau đó, Bạch Phỉ mới biết Triệu Vạn Vân có địa vị rất cao, không chỉ quản lý một trung tâm KTV ở thành phố Thiên Hà.

- Anh bạn trẻ, các người thật đui mù, không cần biết ai với ai cũng dám đắc tội! Đến bạn của Triệu công tử cũng dám đánh! Ngoan ngoãn thì lấy tiền bồi thường, việc này có thể cho qua, nếu quá muộn, đừng trách tôi không nhắc nhở các người trước. . .

Ông chủ Ngô Bình của KTV nhấn mạnh thân phận của Triệu Vạn Vân và uy hiếp.

Bạch Phỉ vô cùng hối hận, càng nghĩ càng sợ, lúc ấy đem sự việc báo ngay cho công ty, để bên kia tìm cách giải quyết.

Đối với khách hàng họ Tiền, khi tỉnh rượu hắn cũng ngoan ngoãn đồng ý đi lấy tiền, tuy nhiên hắn vừa đi liền mấy giờ vẫn không có tin tức gì nữa.

Bạch Phỉ liền có cảm giác xấu.

Giờ phút này, cửa phòng mở ra.

Ông chủ Ngô Bình của KTV Adelina đi đến, đi theo phía sau hắn là một người đàn ông thấp lùn, có đôi mắt tam giác.

- Lưu Đại Hồ!

Nhìn thấy người này, Bạch Phỉ tràn đầy vui mừng, như gặp được người thân.

Người này là đồng nghiệp của hắn, mặc dù hai người bình thường quan hệ không tốt, nhưng nếu Lưu Đại Hồ xuất hiện, tức là thay mặt công ty, tức là vấn đề này có thể giải quyết!

- Bạch Phỉ.

Lưu Đại Hồ nửa cười nửa không nhìn Bạch Phỉ, trong ánh mắt của hắn còn không giấu vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Tuy nhiên đối với điều này, Bạch Phỉ hoàn toàn không thèm để ý.

Chỉ cần có thể giải quyết phiền toái trước mắt, dù là Lưu Đại Hồ công khai chế nhạo hắn trước mặt người ngoài, hắn cũng chấp nhận.

- Việc này được giải quyết rồi chứ, tôi, tôi có thể đi khỏi đây phải không?

Bạch Phỉ không nhịn được hỏi.

Hắn chỉ có một mình, lại bị nhốt ở chỗ này, lo lắng đề phòng, trên người còn đau đớn, thực sự rất mệt mỏi.

- E là không được!

Lưu Đại Hồ nói với vẻ tiếc nuối.

- Muốn đi sao, vẫn chưa thấy tiền đền bù đâu cả!

Một bên Ngô Bình cười lạnh nói,

- Người bạn họ Tiền kia của cậu, chắc là bỏ chạy rồi, cậu ngoan ngoãn thì gọi người mang tiền đến đi!

Họ Tiền bỏ chạy! Sắc mặt Bạch Phỉ trở nên khó coi, thật ra hắn cũng đoán được điều này.

Nói đến việc lấy tiền đền, hắn lại không cam lòng.

- Nếu như cậu muốn báo cảnh sát, cũng có thể. Cậu cùng người khác đánh nhau ở chỗ này, làm cho tài sản của chúng tôi bị hư hại! Đến lúc đó, tôi khai thêm cho cậu một vài đồ vật bị phá ở trong phòng, tôi cam đoan cậu chí ít phải bồi thường mười mấy lần con số 100 ngàn kia!

Ngô Bình cười nói,

- Chỉ sợ, cậu còn bị bắt giữ nữa, cậu chọn đi!

Ngô Bình hoàn toàn không kiêng dè Lưu Đại Hồ, cứ vậy uy hiếp Bạch Phỉ.

- Ai bảo cậu đắc tội với Triệu công tử!

Người đó có tiền tài quyền thế, địa vị cao cả!

Lưu Đại Hồ nhìn Bạch Phỉ đầy cảm thông, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên,

- Anh Bạch, thực ra, tôi cũng rất muốn giúp anh.

- Tuy nhiên, phía công ty vì nể anh là nhân viên lâu năm nên công ty quyết định giúp anh gánh vác một phần bồi thường, công ty trả cho anh trong khoảng năm ngàn, phần còn lại anh tự mình lo lấy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận