Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 758: Đây là người thật, vậy kia là ai?



- Vương thiếu gia, ngài tới rồi sao?

Triệu Vạn Vân chạy chậm đến phía trước người Vương Đông, vẻ mặt tươi cười chào hỏi.

Sự ân cần so với Ngô Bình lại càng nhiều hơn một bậc.

Cũng tương ứng với câu nói kia, cũng là cháu trai, nhưng người ta lại có một người ông nội làm to hơn mà thôi.

- Các người mau mau lại đây! Xếp thành hàng hoan nghênh!

Triệu Vạn Vân quát lên với công nhân viên bên cạnh.

- Đều không có mắt đúng không, vị này chính là Vương công tử!

Tất cả những công nhân viên xung quanh kia nhất thời sững sờ, mau mau tụ lại nơi này.

Nhưng mà trên mặt của Vương Đông không hề có cảm xúc, tùy ý vung tay lên.

- Quên đi, các người đi làm công việc của mình đi. Vạn Vân, không cần làm những chuyện này!

Nói xong Vương Đông cất bước đi vào trong.

Triệu Vạn Vân như một gã sai vặt đi theo ở phía sau, trên mặt tràn đầy nụ cười.

Có điều trong lòng hắn giờ khắc này quả thực muốn hỏi tổ tông mười tám đời cái tên Ngô Bình!

Đều là tại thằng ngu này, làm hại hắn hiện tại trong ngoài đều không có người nghênh đón!

- Vương thiếu, tôi đúng là đã để cho quản lí trong này sắp xếp nghi thức hoan nghênh, ai có thể nghĩ ra tên khốn kiếp này... Không biết hắn làm sao lại...

- Được rồi, Vạn Vân, tôi cũng không phải người ưa thích màu mè.

Vương Đông nói, giọng khô khan.

Hắn càng nói như vậy, càng làm trong lòng Triệu Vạn Vân không ngừng kêu khổ.

Đại nhân vật đều nói mình không thích khoa trương, thế nhưng sự thật như thế nào thì chẳng ai có thể nói rõ, cấp dưới nếu như coi đó là sự thật thì sẽ dẫn đến thiếu hụt lễ nghi, chỉ sợ rằng mình chết thế nào cũng không biết được!

Có điều, bây giờ cũng thực sự không phải thời điểm để giải thích, để tự mình nói thì không đủ sức thuyết phục, lát nữa để cho tên Ngô Bình đến nói, mới đầy đủ sức thuyết phục với mọi người.

- Vương thiếu, xin mời ngài!

Triệu Vạn Vân đưa nhóm người Vương Đông đi vào trong thang máy, trực tiếp dẫn bọn họ đi đến văn phòng của Ngô Bình.

- Mình đến nhìn xem đại nhân vật mà kẻ ngu si kia đón được chính là ai!

Trong lòng Triệu Vạn Vân cũng đang cố kìm nén một luồng tức giận.

Vào giờ phút này.

Ngô Bình cũng đang dẫn theo Bạch Phỉ và Lưu Đại Hồ đi về phía thang máy.

Bạch Phỉ còn giống như người lọt vào sương mù, cứ giống như đang nằm mơ.

Lúc nãy hắn còn đang ở trong cái phòng riêng kia, cửa vừa mở ra thì Ngô Bình và Lưu Đại Hồ lần lượt đi tới, nói rằng hắn có thể đi rồi. Hắn còn tưởng rằng là người trong nhà đã mang tiền đến.

Kết quả là Ngô Bình nói với hắn, người nhà hắn không có tới, tiền cũng không mang đến, mà là có một vì đại nhân vật bên này tha cho hắn một lần!

Bạch Phỉ quả thực có chút khó có thể tin.

Lưu Đại Hồ cũng ở bên cạnh chúc mừng một phen, còn nói chính mình vẫn luôn nói giúp cho Bạch Phỉ. Cũng dẫn đến Ngô Bình đang ở bên cạnh dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía hắn nhiều lần.

Trước mắt rốt cục được rời khỏi đây mà còn không cần bỏ ra một phân tiền. Trong lòng Bạch Phỉ có thật cảm khái, trong lúc đang chờ thang máy không nhịn được hỏi.

- Quản lý Ngô, bằng không thì tôi đi theo ngài đến nói một lời cảm tạ với vị đại nhân vật kia!

- Chàng trai thật có lòng.

Ngô Bình nở nụ cười.

- Có điều hay là thôi đi. Vị đại nhân vật kia không thích bị quấy rầy. Cậu chỉ cần nhớ tới đây là ân tình của Vương công tử là được!

Đang nói thì thang máy đang đi lên trên kêu "Keng" một tiếng rồi dừng lại.

Cửa thang máy vừa mở.

Vốn Ngô Bình đang mang một nụ cười trên mặt, nhất thời hình ảnh này bị ngắt quãng.

Trong thang máy có một đám người ăn mặc chỉnh tề, một vị đứng ở giữa khí vũ hiên ngang, đẹp trai tuấn lãng, cùng đi ở bên cạnh hắn chính là Triệu tổng Triệu Vạn Vân!

Triệu Vạn Vân đang cười làm lành nói chuyện cùng người trẻ tuổi thì ngẩng đầu vừa vặn thấy hắn cũng là sững sờ, rồi hiếu kỳ hỏi.

- Quản lý Ngô Bình? Anh làm gì ở chỗ này!

Sau đó, Triệu Vạn Vân nhìn thấy Bạch Phỉ lập tức hơi nhướng mày.

Ngô Bình mang người này ra ngoài làm gì? Nhìn bộ dạng giống như là phải đi, người nhà bọn họ đã đưa tiền đến rồi sao?

Có điều những chuyện này so với vị Vương công tử ở trước mặt thì tất cả đều là chuyện nhỏ, Triệu Vạn Vân không thèm để ý.

- Quản lý Ngô, vị này chính là Vương công tử, anh nhìn thấy Vương công tử còn không chào hỏi!

Triệu Vạn Vân quát lên.

- Hắn là Vương công tử? !

Ngô Bình trừng mắt nhìn người trẻ tuổi đứng bên cạnh Triệu Vạn Vân, nhất thời thất thanh nói, trong giọng nói còn lộ ra vẻ khó tin.

Biểu hiện này khiến Triệu Vạn Vân tức giận muốn nghẹt thở.

Chuyện này có cái gì đáng kinh ngạc sao!

Hắn thật không hiểu, tại sao Ngô Bình ngày hôm nay lại phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.

Vương Đông hiếu kỳ mà liếc nhìn Ngô Bình, cười hỏi.

- Làm sao, quản lý Ngô nhìn thấy tôi thật kỳ quái sao?

Vừa nghe hắn hỏi như thế cộng thêm cái trợn mắt của Triệu Vạn Vân, trong lòng Ngô Bình hoảng hốt không nhịn được nói.

- Nếu như vị này là Vương công tử! Vậy cái người đang ngồi trong phòng làm việc của tôi, là ai ?

Một câu nói thôi, khiến Vương Đông và Triệu Vạn Vân đều phải sững sờ.

- Nói cái gì đó, người nào đang ngồi trong phòng làm việc của anh?

Triệu Vạn Vân cau mày hỏi.

- Tôi còn muốn hỏi anh đây, tôi để anh chuẩn bị nghi thức hoan nghênh ở dưới lầu, người dưới đó nói anh gặp được một vị đại nhân vật. Vương công tử đang ở đây, vậy người anh gặp được, là ai?

Hắn nói những lời này vừa là nghi vấn, cũng là tự lấy sự thỏa đáng cho mình.

Biểu hiện của Ngô Bình có mấy phần rối loạn, thất thần nói.

- Người tôi đón được kia không phải là Vương công tử sao ...

- Nói láo, Vương công tử ở đây này!

- Vậy tôi cũng không biết hắn là ai, là hắn. Để tôi thả người?

Ngô Bình thật là không biết phải làm sao.

Bạch Phỉ và Lưu Đại Hồ sững sờ nhìn bọn họ, nghe bọn họ đang nói mà hoàn toàn không hiểu cái gì...

- Thả người? Chuyện gì thế này?

Vương Đông nhìn về phía Triệu Vạn Vân.

...

Thang máy đi lên tầng trên, chỉ có điều lần này có thêm ba người là Ngô Bình, Bạch Phỉ, Lưu Đại Hồ.

Triệu Vạn Vân đại khái giải thích một lượt những sự kiện của bọn Bạch Phỉ từ khi chưa bắt đầu, đương nhiên, tất cả đều là lời nói có lợi cho bản thân.

Bạch Phỉ muốn giải thích nhưng lại bị Ngô Bình dùng ánh mắt uy hiếp ngăn cản lại.

Coi như có thể giải thích thì lại làm được gì chứ! Đối phương sẽ bỏ qua cho chính mình à!

Cuối cùng Bạch Phỉ cũng không dám mở miệng, nhưng mà đối với việc Ngô Bình nhận sai người, hắn cũng có mấy phần hiếu kỳ.

Nhất định đó là người mình, chẳng lẽ là...

Trong lòng Bạch Phỉ bỗng nhiên hơi động.

Vẻ mặt của Lưu Đại Hồ gian xảo, hết nhìn cái này lại nhìn cái kia.

Một lúc nữa chắc chắn là sẽ có náo nhiệt xảy ra, hắn muốn xem trò vui.

- Dám giả mạo tôi, lá gan của người này không nhỏ nha!

Vương Đông ngoài cười nhưng trong không cười, trong con ngươi mơ hồ có một vệt hàn mang.

Triệu Vạn Vân và Ngô Bình nghe hắn nói như vậy, trong lòng cũng có cảm giác không rét mà run.

- Một lúc nữa phải cố gắng dạy dỗ hắn một phen!

Lúc này Triệu Vạn Vân tỏ thái độ.

- Người này ngôn ngữ xảo trái, trong miệng hắn không có một lời nào là nói thật, hắn nói cái gì cũng không thể tin!

Ngô Bình sợ một lúc nữa Bạch Tiểu Thăng nói ra bản thân đã ngu ngốc như thế nào, bây giờ nói chuyện như vậy, tối thiểu có thể khiến người ta cho rằng Bạch Tiểu Thăng nói cái gì nữa đều là giả vờ xúi giục người khác.

- Một lúc nữa, hai người các anh hãy đi trước vạch trần hắn, chúng tôi đợi thời điểm đặc sắc nhất sẽ đi qua đó..

Vương Đông cười ha hả nói.

Gần đây không có gì hay để chơi đùa, hắn lại cảm thấy chuyện này khá thú vị.

- Được!

Triệu Vạn Vân vội vàng gật đầu, chỉ tay vào Bạch Phỉ và Lưu Đại Hồ, quát lên.

- Hai người các cậu cũng theo đi, tôi nghĩ hắn chính là người quen của hai cậu!

Bạch Phỉ im lặng.

Hắn cũng muốn biết, người đó có phải là người mà mình đang nghĩ tới hay không, là Bạch Tiểu Thăng!

Mà Lưu Đại Hồ thì không ngại xem một hồi náo nhiệt, vô cùng tình nguyện.

Đến nơi thang máy kêu “Keng” một tiếng.

Triệu Vạn Vân xông lên trước, Ngô Bình dẫn theo Bạch Phỉ và Lưu Đại Hồ theo sát phía sau, Vương Đông lại để cho hai người bảo vệ đi theo.

Ra khỏi thang máy, Vương Đông dừng bước, đứng cười ha ha nhìn theo bóng lưng của những người kia.

- Thú vị, vậy tôi sẽ chờ một khắc thú vị nhất, rồi sẽ đi lên sàn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận