Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 762: Vị giám khảo cuối cùng



Liên tiếp mấy ngày đều không có chuyện gì xảy ra.

Từ lúc Lâm Vi Vi trở về công ty, mấy ngày này Bạch Tiểu Thăng trở về cuộc sống tạm bợ sau thời gian dài sống hài lòng, thoải mái.

Mỗi ngày ba bữa đều có thức ăn ngon miệng, ngoài ra còn có thời gian cùng tâm tình thưởng thức trà và cafe.

Những lúc mệt mỏi, Lâm Vi Vi đều giúp hắn xoa bóp bả vai.

Nhưng mà tiệc vui thì chóng tàn. Mấy ngày hôm sau, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh mang tài liệu đến. Bọn họ lại lần nữa lên đường đến công ty của Trần Trường Lạc.

Những ngày tháng vui vẻ đã trôi qua, nhưng mà Bạch Tiểu Thăng cũng không rảnh để suy nghĩ lại.

Bời vì thứ bảy lại tới nữa rồi!

Cuối cùng thì mấy tin vắn tắt công việc cũng đã được phát đến cho hắn. Việc đào thải người đã thực hiện, nhưng nó vẫn còn tồn tại trong báo cáo giản lược của công ty bọn họ.

Tin vắn cuối cùng, Sự khó khăn và lượng công việc của hai mươi công ty này còn nhiều hơn rất nhiều so với hai lần trước.

Lần này, Bạch Tiểu Thăng lấy tốc độ bình thường để xử lý xong. Sau khi kiểm tra lại lần nữa thì hắn liền gửi trở về mà không có chút trì hoãn nào.

Đúng vậy, hắn muốn điệu thấp.

Nhưng mà, điệu thấp cũng phải có giới hạn. Nếu điệu thấp mà làm ảnh hưởng đến việc tuyển bạt thì không còn ý nghĩa nữa rồi.

Lần này, tốc độ xử lý hay chất lượng báo cáo của hắn lần nữa để nhân viên bộ sự vụ tỏ ra thán phục và sợ hãi.

Đến ba giờ chiều thứ bảy, thành tích của tất cả mọi người ở ban tập huấn cũng đã được đưa ra.

Lâm kha cũng đã làm xong phần tổng kết và đưa ra danh sách thăng chức cùng đào thải. Nàng muốn đưa đến cho Hạ Hầu Khải xem qua.

Lúc nàng đi về phía văn phòng của Hạ hầu Khải. Từ phía xa, Lâm Kha nhìn thấy một bóng người mở cửa rồi đi từ bên trong ra ngoài, sau đó hướng về phía nàng đi đến.

Tính tình Lâm Kha rất thẳng thắn không bị trói buộc nên khi nhìn thấy người này, nàng khẽ nhíu mày rồi lầm bầm vài câu:

- Tại sao lại là hắn!

Hạ Hậu Khải từng nói, chiều tối hôm nay sẽ triệu kiến vị giám khảo của giai đoạn cuối cùng.

Chẳng lẽ là hắn!

Trong lòng của Lâm Kha hơi hồi hộp một chút, nhưng lại không tin.

Người này làm sao có thể là vị giám khảo cuối cùng được chứ.

Nhất định là do mình nghĩ nhiều rồi. Chắc là hắn tìm Hạ Hầu Khải báo cáo công việc gì đó.

Lâm Kha không tin.

Nàng nghi ngờ một lát rồi lập tức biến thành một cô gái vô hại, cười hì hì tiến lên.

.

- Ồ! Lâm sự vụ quan, đã lâu không gặp!

Người đối diện khi nhìn thấy nàng, trên mặt cũng hiện ra vẻ nhiệt tình rồi cười đi đến.

Người này khoảng năm mươi tuổi, mái tóc đen nhánh trên đầu để kiểu húi cua, đồng thời còn không thể nhìn thấy một sợi tóc trắng nào, hẳn là đã nhuộm tóc qua. Hắn nở nụ cười chất phát và đầy nhiệt tình, nhưng trong đôi mắt lại lộ ra sự khôn khéo.

Điển hình của loại người khẩu phật tâm xà.

Lâm Kha khẽ hừ lạnh trong lòng. Nhưng mà, trên mặt nàng vẫn nở nụ cười rất ngọt ngào.

- Sự vụ quan Dương! Đã lâu không gặp.

Dương Thiên Thành, người già nhất trong nhóm sự vụ quan nhưng mà lòng hắn lại không già, kết bè kéo cánh rồi đứng chung đội với người nào đó.

- Cô hẳn là muốn báo cáo thành tích khảo hạch cho lão Hạ đúng không? Không biết ai là người đứng đầu trong cuộc khảo hạch này vậy?

Dương thiên thành vừa cười vừa nói.

- Chuyện này là bí mật! Thật xin lỗi, tôi không thể trả lời được.

Lâm Kha từ chối, trên mặt nàng vẫn hiện ra nụ cười nhưng trong lòng thì không.

- Tôi hiểu!

Dương Thiên Thành vẫn nở nụ cười rồi gật đầu.

Hai người chỉ gặp mặt và nói chuyện vài câu, sau đó tách nhau mỗi người một hướng.

Nhưng mà, khi Lâm Kha đi qua người hắn thì nghe được Dương Thiên Thành lầm bầm một câu:

- Bây giờ là bí mật nhưng nhưng hai ngày nữa thì chưa chắc là như vậy.

Lâm Kha hơi nhíu mày rồi khẽ liếc mắt sang. Lúc nàng quay lại thì nhìn thấy Dương Thiên Thành đang bước đi một cách thoải mái, trong miệng còn khẽ hát.

- Có ý gì đây?!

Lâm Kha nhíu mày, lầm bầm một câu.

Sau đó, nàng đi đến văn phòng của Hạ Hầu Khải.

Gõ cửa rồi nghe được tiếng trả lời, Lâm Kha khẽ đẩy cửa đi vào.

Hạ Hầu Khải đang ngồi ở giữa bàn làm việc xem giấy tờ. Thấy Lâm Kha vào, hắn khẽ ngẩng đầu lên rồi lấy kính lão xuống cười nói:

- Có kết quả cuối cùng rồi sao? Cháu đừng nói vội, để ông đoán thử một chút .

- Đứng thứ nhất hẳn là Bạch Tiểu Thăng, thứ hai là Mục Bắc Thần, còn vị trí thứ ba là Trịnh Thanh Hồng đúng không?

Hạ Hầu Khải cười dài.

Chuyện này cũng không khó đoán. Sau trận thứ hai là có thể kết luận được ba vị trí đứng đầu. Chỉ cần ba người đó phát huy bình thường thì cục diện này không có gì thay đổi.

Bộp! một tiếng.

Lâm Kha đi qua rồi bỏ một xấp tài liệu lên bàn đọc sách của Hạ hầu Khải. Trên mặt nàng không có cảm xúc gì, chỉ khẽ nâng tay lên vỗ sau đó lộ ra một nụ cười ‘’Khâm Phục’’.

- Lợi hại quá!

Tiếp theo, Lâm Kha thu lại vẻ mặt tươi cười rồi đi đến bên ghế salon.

- Cháu gái nhỏ, có chuyện gì xảy ra vậy? Sao bức xúc như thế?

Hạ Hầu Khải kỳ quái nói.

- Chuyện gì xảy ra?

Lâm Kha cười lạnh :

- Dương Thiên Thành đến đây làm gì thế, lão đầu? Ngài đừng nói với cháu, ông ta đến là hoàn toàn trùng hợp! Vừa rồi, cháu có nói chuyện với ông ta hai câu nhưng câu nói cuối cùng của ông ta lại làm cháu rất bất an.

- Hắn đã nói gì? Nói ông nghe một chút.

Hạ Hầu Khải cười nói.

- Ông ta hỏi xếp hạng của giai đoạn hiện giờ, nhưng cháu làm sao có thể nói ra chứ. Nhưng sau đó ông ta lại nói “Bây giờ là bí mật nhưng chờ thêm hai ngày nữa thì chưa chắc”

Lâm Kha không nhịn được, nói :

- Coi như sau một tháng thì chuyện này cũng chưa thể thông báo ra ngoài huống chi là hai ngày sau. Trừ khi ông ta là vị giám khảo cuối cùng.

- Lão đầu, cháu biết cách làm việc của ngài, ai cũng không giở được trò gì. Nhưng mà, ngài không nên để Dương Thiên Thành phụ trách giai đoạn cuối cùng này? Chẳng lẽ ngài già rồi mà trở nên lẩm cẩm, ngài chẳng lẽ không biết, ông ta là….

- Là người của Trịnh Thiên Hồng!

Trịnh Thiên Hồng .

Nhắc đến cái tên này, ánh mắt Hạ Hầu Khải ngưng tụ lại.

Trịnh Thiên Hồng là một trong mười người giữ chức đại sự vụ quan.

Hắn cũng là anh cùng cha khác mẹ với Trịnh Thanh Hồng.

Người ngoài thường nói, quan hệ anh em kém nhau mười tuổi thường rất lạnh nhạt.

Nhưng mà, Hạ Hầu Khải thông qua con đường tin tức của mình biết được, mọi chuyện không hẳn như bề ngoài.

Lâm Kha cũng biết một ít.

- Mắng ông là lão già lẩm cẩm? Cô gái như cháu càng ngày càng không biết lớn nhỏ rồi! Cháu có tin cả năm tới ông sẽ để cháu trực bên bộ sự vụ mà không thể đi ra ngoài hay không?

Hạ Hầu Khải hừ lạnh một tiếng, cất tiếng uy hiếp.

Lâm Kha tính tình ngang bướng, nghiêng mắt cứng cổ, nửa bước cũng không nhường:

- Vậy ngài cũng cần phải nói rõ với cháu, Dương thiên Thành có phải là vị giám khảo cuối cùng không?

- Phải!

- Lão đầu, ngài…

Lâm Kha tức giận nói.

Vẻ mặt Hạ Hầu Khải hơi ngưng lại một chút, sau đó đưa tay ấn nàng xuống giúp nàng tỉnh táo hơn một chút.

- Đúng là một cô nhóc nhí nha nhí nhảnh, ngày thường thì luôn thông minh hơn người, nhưng có đôi khi lại rất ngốc.

Hạ Hầu Khải hừ lạnh một tiếng.

- Chuyện này nếu là Phùng Ly biết thì chắc chắn sẽ hỏi dò trước và sau đó có thể nghĩ rõ ràng. Cháu chả lẽ không thể từ từ suy nghĩ sao?

Hạ Hầu Khải quở trách khiến Lâm Kha sững sờ.

Nàng thấy Hạ Hầu Khải biểu lộ cười lớn, con mắt chớp chớp. Trong đầu nàng nhanh chóng suy nghĩ lại mọi chuyện từ đầu.

Vừa rồi, nàng quá kích động.

Hiện giờ, nàng tỉnh táo nghĩ lại.

Lão đầu chả lẽ không biết Dương Thiên Thành là người của ai sao? Sẽ không biết mối quan hệ chân thực của anh em nhà họ Trịnh? Lão đầu không nhìn ra dấu hiệu rục rịch của Trịnh Thiên Hồng sao? Đáp án khẳng định là biết.

Lão đầu có thể trở thành tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa thì ánh mắt sao lại không độc, tâm tính sao có thể không sâu?

Đây chính là cố ý!

Lâm Kha nghĩ thông suốt thì đôi mắt sáng như đuốc, kinh ngạc nói:

- Ngài muốn ngầm ám chỉ cho Trịnh Thiên Hồng, muốn nhìn xem hắn có dám xuất thủ không. Nếu như hắn dám thì ngài sẽ lập tức đối phó hắn. Đây là rung cây dọa khỉ. Ngài muốn cảnh cáo hắn cũng như người bên cạnh đúng không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận