Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 765: Tâm cơ của thượng vị giả



Dương Thành Thiên nói ra "Ba điều kiện lớn", đến cuối cùng toàn trường đều im lặng, đám người thay đổi sắc mặt.

Phải biết, những người còn lại này thì ngoại trừ Bạch Tiểu Thăng ra, có người nào không có bối cảnh chứ!

Người sau lưng bọn họ, mặc kệ là người phụ trách khu vực hay vẫn là đại sự vụ quan, đến giai đoạn cuối cùng bởi vì một chữ lợi, lại có mấy người thật sự có thể không quan tâm đến. Vì vậy họ tất nhiên sẽ âm thầm ra tay giúp đỡ!

Nhưng mà, đến giai đoạn sau cùng thì bộ sự vụ cũng sẽ giống như linh cẩu, gắt gao bám theo đằng sau để bọn hắn không dám quá phận!

Dưới tình cảnh như thế, bọn hắn chỉ có thể xuất thủ tại khu vực mà chính mình chưởng khống tuyệt đối.

Nhưng khi Dương Thành Thiên đưa ra mấy hạn định này, bọn hắn lại rơi vào tình cảnh rất xấu hổ!

Trịnh Thanh Hồng khẽ nhíu mày rồi nhìn chăm chú vào Dương Thành Thiên. Hắn bỗng nhiên phát hiện, coi như Dương Thành Thiên làm giám khảo đợt cuối cùng này thì chính mình cũng không chiếm được tiện nghi gì!

Chính mình hình như đã cao hứng, quá sớm. . .

- Mình từng nghe nói, sự vụ quan sẽ ra khảo đề, sau đó đưa tới cho tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa Hạ Hầu Khải xem qua, cuối cùng do ngài ấy sửa đổi! Có lẽ, chuyện này căn bản không phải là ý của Dương Thành Thiên. . . Hoặc là, Dương Thành Thiên căn bản chỉ là một giám khảo khôi lỗi!

Trịnh Thanh Hồng bỗng nhiên cảm thấy một trận sợ hãi không hiểu, hắn có một cái ý nghĩ kinh khủng —

- Người chân chính tiến hành khảo hạch cuối cùng đối với chúng ta, có lẽ là bản thân tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa!

Loại suy đoán này của hắn, Mục Bắc Thần cũng có!

- Quả nhiên, người có thể ngồi ở vị trí tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa, cũng là một lão hồ ly ngàn năm!

Bạch Tiểu Thăng cũng cảm khái một phen.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng đảo qua những người còn lại, sau đó lông mày hơi nhíu. Hắn càng nhìn càng thấy không thích hợp!

Những người này có thể trụ đến cuối cùng, thật sự dựa vào kết quả của điểm số sao?

Bạch Tiểu Thăng cùng mọi người ở đây chung tiết nhiều như vậy, đối với tên cùng công ty sở thuộc của bọn họ đều rõ như lòng bàn tay!

Sản nghiệp ở trong nước của tập đoàn chia theo bảy đại khu.

Bây giờ mười người còn lại này, ngoại trừ hắn cùng Mục Bắc Thần là trường hợp đặc biệt thì đều ở bên ngoài khu Hoa Đông, sáu khu khác mỗi khu còn lại một người! Còn hai người nữa là quản lý công ty ở nước ngoài, thuộc hai nước khác nhau!

Có việc trùng hợp như vậy sao!

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nhớ lại, bản thân hắn từng nghe qua một câu từ Lâm Kha.

Lâm Kha nói, khi thành tích cuối cùng đưa ra thì nàng sẽ sắp xếp thứ tự, sau đó nộp lên cho tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa thẩm duyệt!

Nếu việc đi hoặc lưu lại, thật sự hoàn toàn dựa vào điểm số. . . Thì còn phải thẩm duyệt danh sách làm gì chứ!

Chuyện này nói lên một vấn đề, việc xét tuyển nhìn như hoàn toàn dựa vào điểm số để cạnh tranh.

Kì thực, cũng có người làm sẵn!

- Làm cho mỗi cái khu vực đều trở thành người cạnh tranh, ở mức độ lớn nhất sẽ giảm xuống khả năng nhường nhịn lẫn nhau!

Bạch Tiểu Thăng đoán được.

Đương nhiên, nếu muốn hoàn toàn ngăn chặn sự trao đổi lợi ích là chuyện không thể nào.

Nhưng mà dưới cục diện này, nếu để cho bộ sự vụ nhìn chằm chằm vào thì có thể ngăn chặn sự tham gia của các nhân tố bên ngoài ở mức độ lớn nhất!

Nhất định đây là mưu đồ cùng tính toán của tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa! Bạch Tiểu Thăng nghĩ thầm.

Đã làm đến loại tình trạng này, như vậy thì nếu các đại nhân vật phía sau những người dự bị này còn muốn can thiệp vào, sẽ chạm đến một mối nguy hiểm lớn, thứ lấy được chỉ sợ còn không nhiều bằng thứ mất đi!

Ít nhất cũng để cho bọn họ sợ ném chuột vỡ bình, bó tay bó chân.

- Nếu lại nghĩ sâu hơn một chút về khía cạnh âm mưu, tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa muốn nhờ lần khảo hạch này để cầm xuống vị trí của một số người. . . Cũng không phải là không có khả năng! Nếu không thì người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực mới sẽ đi chỗ nào nhậm chức chứ!

Bạch Tiểu Thăng nghiêm nghị,

- Lợi hại, thật sự rất lợi hại!

- Xem ra, tâm cơ cùng mưu đồ của mình còn kém xa vị trí tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa kia! Nếu mình muốn ngồi ở vị trí đó thì vẫn còn một đoạn đường phải đi!

Bạch Tiểu Thăng cảm ngộ rất nhiều.

Thật tình không biết, hắn có thể nghĩ tới những thứ này, ngay cả Mục Bắc Thần và Trịnh Thanh Hồng cũng không có nghĩ đến được. Hắn đã dẫn trước những người cùng thế hệ rất xa!

Còn về tâm cơ chênh lệch với tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa, Bạch Tiểu Thăng cũng không cảm thấy uể oải, mà ngược lại hắn có cảm giác hưng phấn.

Cái loại hưng phấn này bắt nguồn từ nơi nào, hắn cũng không rõ ràng, nhưng lại thật sự cảm giác được nó!

- Có lẽ, mình trời sinh là người ưa thích loại khiêu chiến như này!

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Khiêu chiến cao hơn, khiêu chiến mạnh hơn!

Mười năm, trùng kích Tập Đoàn Chấn Bắc, làm tổng giám đốc một nhà đại tập đoàn cấp Thế Giới!

Loại chuyện này, vô luận thành bại cũng sẽ trở thành tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, giá trị đến cả một đời!

Nó giao phó cho Bạch Tiểu Thăng một bầu nhiệt huyết, còn có một trái tim tràn ngập ý chí chiến đấu!

Trên bục giảng, Dương Thành Thiên mỉm cười nhìn đám người, tiếp tục nói,

- Lần này, còn có người nói là đơn giản sao?

Lập tức, không ai lên tiếng.

Những người khác có lẽ không suy nghĩ ra nhiều thứ được như Bạch Tiểu Thăng. Nhưng mà bọn hắn cũng ẩn ẩn cảm giác được sự không giống bình thường trong đó, với lại khi càng là suy nghĩ thì càng là kinh sợ!

Chiến đấu lần này, là vì vị trí người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực!

Thống lĩnh sản nghiệp của tập đoàn tại một tỉnh, tại địa khu phát đạt phía đông bộ. Thậm chí có thể khống chế mấy chục nhà, trên trăm nhà công ty lớn nhỏ! Chân chính trở thành dưới một người, trên vạn người!

Chức vụ hấp dẫn như thế, làm sao có thể nắm bắt tới tay đơn giản như vậy được!

- Tóm lại, các người chỉ có một tháng. Ba mươi ngày thời gian sẽ đến tổng kết, cố lên đi!

Dương Thành Thiên cười ha hả nói cùng mọi người,

- Còn có ai có vấn đề gì thì có thể hỏi, tôi sẽ giải đáp kỹ càng cho mọi người.

Sau khi nói xong, hiện trường trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng có người hỏi chút vấn đề.

Cũng chỉ là đang thử thăm dò một chút nội dung bên trong.

Dương Thành Thiên không nhanh không chậm, hoà nhã giải thích cho mọi người.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã qua hai giờ.

Cuối cùng, lúc không ai có vấn đề gì nữa.

- Nếu các vị đã không còn vấn đề gì thì được rồi, buổi ngày hôm nay sẽ kết thúc tại đây. Các vị, có thể rời đi!

Dương Thành Thiên cười nói.

Có người vội vã rời đi, có người lại không vội mà ở lại nói chuyện với những người khác.

Ở trên bục Dương Thành Thiên dùng hai mắt đảo qua một lượt rồi đi xuống.

Những người chưa đi, nhao nhao chào hỏi hắn.

Vị Dương sự vụ quan này ngược lại một chút kiêu ngạo cũng không có, vẻ mặt mỉm cười nói chuyện cùng đám người.

- Trịnh Thanh Hồng tiên sinh, kính đã lâu!

Đi đến trước mặt Trịnh Thanh Hồng, Dương Thành Thiên mỉm cười nói.

- Dương sự vụ quan, ngài quá khen!

Trịnh Thanh Hồng nho nhã lễ độ mỉm cười lại một tiếng, trong ánh mắt có chút ngạc nhiên.

Hắn không hiểu, tại sao Dương Thành Thiên chào hỏi cùng chính mình dưới ánh mắt của nhiều người như vậy?

Kỳ thật, chuyện này cũng là sự lấy lòng của Dương Thành Thiên đối với mình mình, cha mẹ cùng anh trai. Hắn cũng chỉ nghe qua người khác nói, cũng chưa tận mắt nhìn thấy.

Lúc Trịnh Thanh Hồng đang nghi hoặc, Dương Thành Thiên cười cười với hắn một tiếng rồi đi đến trước mặt Mục Bắc Thần,

- Mục Bắc Thần tiên sinh, kính đã lâu!

- Dương sự vụ quan, quá khen rồi!

Mục Bắc Thần cười một tiếng, chỗ sâu trong đôi mắt cũng bao hàm sự ngạc nhiên.

Hắn cùng Trần gia cũng không có liên hệ gì với người này mới đúng.

Vì sao Dương Thành Thiên lại chào hỏi với chính mình.

Lúc Mục Bắc Thần đang mờ mịt, liền thấy Dương Thành Thiên đi đến trước mặt Bạch Tiểu Thăng,

- Bạch Tiểu Thăng tiên sinh, kính đã lâu. . .!

- Không dám.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Dương Thành Thiên cười ha ha một tiếng, vẻ mặt vui mừng,

- Không có gì không dám cả! Cùng bài danh thứ ba, thứ hai, còn có vị thứ nhất như cậu bắt chuyện một chút mà thôi, mọi người rất tốt!

Một câu này làm cho ánh mắt tất cả mọi người bỗng nhiên co rụt lại!

Bạn cần đăng nhập để bình luận