Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 769: Không dám hành động thiếu suy nghĩ



Cuối cùng cũng tuyên bố nội dung khảo hạch của giai đoạn thứ nhất, trừ Bạch Tiểu Thăng ra thì còn lại chín tên hậu tuyển khác đều lấy tốc độ nhanh nhất rời đi Trung Kinh, chạy về công ty của mình.

Thời gian một tháng, nếu so với cả cuộc kiểm tra này thì quả thật là quá ngắn.

Trước mắt, phải giành giật từng giây một!

Thậm chí rất nhiều người còn đang trên đường liền đã bắt đầu liên hệ công ty bên kia, an bài nhân thủ làm việc.

Cùng lúc đó, bọn họ còn liên hệ với người nâng đỡ sau lưng mình để tiến hành báo cáo.

Bọn hắn lại không biết, những người nâng đỡ kia hiện đang ở tổng bộ tham gia vào một nhiệm vụ quan trọng trong hai ngày —— nghe một bài giảng!

Bài giảng có nội dung—— "Tự thân tu dưỡng đạo đức cùng kiến thiết của lãnh đạo hiện nay", chủ giảng là một vị giáo sư đại học.

Trong thời gian dạy học đó thì phải tắt tất cả các thiết bị truyền tin, tất cả đều phải giữ im lặng.

Hạ Hầu Khải là người nghiêm túc lắng nghe nhất, còn cầm một cuốn sách nhỏ, vẻ mặt nghiêm nghị, vừa nghe vừa ghi chép.

Thẳng đến tận đêm khuya, những sự vụ quan hay người phụ trách khu vực đó mới nhận được tin tức.

- Cậu nói cái gì. . . Vậy mà lại là kiểu khảo hạch này sao!

Khuya hôm đó, khi Trần Cửu Thiên nhận được điện thoại của Mục Bắc Thần, lông mày không nhịn được phải nhăn lại, im lặng nửa ngày.

Nội dung khảo hạch đã vượt qua tưởng tượng của hắn!

Vốn tính đợi đến giai đoạn cuối cùng thì phát lực, nhưng không ngờ lại gặp phải loại hạn định khó giải quyết như vậy.

- Khảo hạch như vậy, đối với bên phía Trịnh Thiên Hồng mà nói cũng đồng dạng khó khăn trùng điệp. Dương Thành Thiên nhiều lần công khai lấy lòng Trịnh Thiên Hồng, anh còn tưởng là hắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đột phá hạn chế của lão già kia, sau đó đưa ra phần khảo hạch có lợi cho Trịnh Thanh Hồng chứ.

Trần Cửu Thiên nói vào điện điện thoại, không nhịn được hừ một tiếng, cười lạnh nói,

- Xem ra, là anh đã đánh giá hắn quá cao. Nhưng mà, hắn cũng không cách nào thoát khỏi pháp nhãn của lão già kia được.

Trào phúng xong, Trần Cửu Thiên dường như nghĩ tới chuyện gì, chau mày chặt lại, trong mắt từ kinh dị rồi biến thành hồi hộp.

- Bắc Thần, em có điều tra qua những người cùng tham gia tập huấn không? Em mau nói cho anh biết, những người còn lại này họ là thuộc tại khu vực nào! Nhanh!

Trần Cửu Thiên gấp giọng nói.

Trong lúc vô tình, hắn nghĩ tới một cái sự tình kinh dị.

Qua điện thoại Mục Bắc Thần trực tiếp nói ra khu vực công ty của từng người.

Mỗi một người được đọc tên, ánh mắt Trần Cửu Thiên liền càng ngày càng thêm rét lạnh.

- Bắc Thần!

Giọng của Trần Cửu Thiên biến thành vô cùng trầm thấp, khiến cho Mục Bắc Thần ở đầu bên kia điện thoại sững sờ.

- Những người em vừa nói tên. Toàn bộ những người giúp đỡ phía sau của bọn hắn trước mắt đều ở tại tổng bộ, chính là chúng ta!

Trần Cửu Thiên như là nói mớ, giọng nói rét run.

- Chúng ta đang nghe một khóa học! 'Tự thân tu dưỡng đạo đức cùng kiến thiết của lãnh đạo hiện nay' ?! Chỉ sợ là lão già ấy đang nhắc nhở chúng ta!

- Không đúng, không đúng!

Trần Cửu Thiên bỗng nhiên cả kinh nói,

- Danh sách khảo hạch này hai ngày trước mới được công bố mà mà cái chương trình học này lại từ nửa tháng trước đã lên kế hoạch! Không làm như thế thì những người như bọn anh đang ở nước ngoài sẽ không thể về kịp!

- Cũng có thể nói người được đi tiếp đã được xác định từ trước!

Trần Cửu Thiên im lặng một chút rồi trầm thấp nói tiếp,

- Ông ta đã sớm nhẫn nhịn và dùng đợt tuyển người này để nhắc nhở chúng ta!

Tâm cơ như thế thật quá kinh khủng rồi!

Vì thế bây giờ nếu xuất thủ một cách quá trắng trợn thì hậu quả không thể đo lường được!

- Anh Thiên, anh không cần lo lắng. Chỉ dựa vào thủ đoạn của em thì không cần đến sự giúp đỡ của anh cũng thừa sức vượt qua Trịnh Thanh Hồng, càng sẽ không thua Bạch Tiểu Thăng!

Trong điện thoại, Mục Bắc Thần nói lời an ủi,

- Chờ thêm mười ngày nửa tháng nữa, mọi người không bàn tán chuyện này thì anh xem có thể hỗ trợ hay không!

- Ừ, cũng chỉ có thể làm vậy thôi!

Trần Cửu Thiên thở dài.

Trần Cửu Thiên bên này như thế nào thì những người khác cũng diễn ra như vậy.

Những đại sự vụ quan cùng người phụ trách khu vực cũng đều hiểu ra được.

Nên đều không dám hành động thiếu suy nghĩ!

Như vậy, chỉ khổ những người mà bọn hắn hỗ trợ giờ chỉ còn cách mình trần ra trận.

Còn bên phía Bạch Tiểu Thăng vẫn đâu vào đấy, thời khắc bắt đầu rất nhiều người còn lúng túng tay chân, điên cuồng phái người ra ngoài không phân chủ thứ mà đi tìm người nói chuyện hợp tác.

Thậm chí, ngay cả Trịnh Thanh Hồng cũng có chút không tìm được biện pháp.

Mục Bắc Thần vừa bắt đầu đã siêu việt Trịnh Thanh Hồng. Dù sao trong những năm này, Mục Bắc Thần cũng đã khuếch trương thanh thế, thuộc hạ lại toàn là tinh anh, am hiểu cùng công ty nơi khác tiến hành đàm phán.

Chỉ có vấn đề là, Lần này không phải vượt qua thành phố, mà là làm với tỉnh khác. Nhưng dù sao cũng coi như có kinh nghiệm.

Hai ngày sau, Mục Bắc Thần đến nhà của Trần Cửu Tranh để xin giúp đỡ.

- Công ty của em lúc trước di chuyển tài sản đi nơi khác nên giờ chỉ còn là cái xác không, em cần có đầu tư!

Không bột đố gột nên hồ! Điểm này, mới là khó khăn lớn nhất của hắn.

- Chuyện này đơn giản!

Trần Cửu Tranh lại cười,

- Nếu nói ra khỏi tỉnh, hỗ trợ vượt khu vực thì anh làm không được, với lại động tĩnh quá lớn sẽ khiến bộ sự vụ chú ý. Nhưng mà, tại một mẫu ba phần đất của bản thân thì chuyện này chỉ là vấn đề nhỏ!

- Công ty của em cũng coi như thuộc tập đoàn, cần tài nguyên gì, chúng ta dùng các công ty con khác rót vào. Chuyện này cũng coi như là bình thường, coi như bộ sự vụ biết rõ, cũng sẽ không có dị nghị gì cả!

Mục Bắc Thần gật gật đầu.

Như thế tốt lắm!

- Nhưng mà, coi như tại điều động tài nguyên của các công ty trong tỉnh, cũng nên tuyển chọn, tìm người đáng tin, tốt nhất là được người một nhà quản lý. Dạng này, ít nhất có thể điều động một cách danh chính ngôn thuận!

Mục Bắc Thần đề nghị.

Điểm này, Trần Cửu Tranh cũng đồng ý.

- Mấy chục sản nghiệp mà anh quản lý đâu đâu cũng là người một nhà cả, em đều biết đấy. Muốn hỗ trợ thứ gì chỉ cần bảo anh viết một tờ đơn thông báo là xong.

Trần Cửu Tranh thống khoái nói.

Mục Bắc Thần cũng không khách khí, một lần viết ra bảy tám công ty, có nơi do người Trần gia quản lý, cũng có một ít là tâm phúc.

Công ty của Trần Trường Lạc, cũng bất ngờ xuất hiện, với lại còn là công ty trọng điểm, ít nhất có ba phần tài nguyên cần phải điều động đến chỗ hắn!

- Được, anh sẽ để 'Người báo tin' đi nói với Trường Lạc một chuyến!

Trần Cửu Tranh nói.

- Người báo tin.

Có thể nói là chỉ khi Trần gia có chuyện quan trọng thì mới vận dụng người này.

Thông tin liên lạc hiện đại mặc dù phát đạt, nhưng phái người đi liên hệ vẫn là việc không thể thiếu được, vì nó cũng có ý nghĩa đốc thúc công việc.

- Được, vậy liền phái 'Người báo tin' đi một chuyến!

Mục Bắc Thần gật đầu đáp ứng.

Trong khi Trần Cửu Tranh, Mục Bắc Thần mưu đồ. Lâm Vi Vi cùng Lôi Nghênh đang cùng trong một quán cà phê.

Hai ly cà phê, cũng chưa ai động vào!

Hai người đều trầm mặc không nói.

- Không được, nếu cứ tiếp tục như thế, cho dù là hai tuần, hai tháng, dù là hai năm đi nữa, chúng ta đều có thể không công chờ đợi, không lấy được thành quả gì.

Lâm Vi Vi nhíu mày, có chút buồn bực nói.

Đây vẫn là lần đầu tiên nàng cảm thấy thật sự bất lực.

Đối với nhiệm vụ mà Bạch Tiểu Thăng giao cho, nàng hoàn toàn không có bất kỳ thành tích gì.

Nàng không cam lòng!

- Đúng vậy! Nếu còn tiếp tục như thế thì không được! Trần Trường Lạc thường xuyên không ở công ty, cũng gần đây mới xuất hiện, cô hãy điều tra tin tức từ những người xung quanh hắn xem. Nhưng mà, bọn họ thì có được bao nhiêu tin tức cơ chứ, thời gian ngắn như vậy, mà cô lại quá chút nóng nảy thì làm sao có thể moi ra được tin tức hữu dụng chứ!

Lôi Nghênh thở dài nói.

Lâm Vi Vi cười khổ.

Bây giờ lòng nàng quả thật có chút rối loạn, cũng là do cảm xúc tích lũy từ xưa tới nay gây ra, nàng chính mình cũng biết vậy, nhưng lại là không thể khống chế nó được.

- Hai chúng ta hợp tác, cô chủ văn, tôi chủ võ nên cô không thể loạn, nhất định phải tỉnh táo lại.

Lôi Nghênh nói.

- Những điều này tôi đều biết. . .

Lâm Vi Vi gật gật đầu, nhưng vẫn thở dài một hơi, bưng lên cà phê rồi lầm bầm nói,

- Ông trời không thể quan tâm chúng ta một chút được sao? Cho chúng ta một chút gợi ý không thì để bọn chúng xuất hiện sơ hở cũng được!

- Nhất định sẽ có!

Lôi Nghênh cười một tiếng, an ủi,

- Có lẽ ông trời đã nghe thỉnh cầu của cô và đang phái một người tới đưa manh mối cho chúng ta thì sao!

Lâm Vi Vi không tin cười cười rồi lắc đầu.

Có người sẽ tìm tới "Đưa" manh mối manh mối đến cho bọn họ?

Chuyện này sao có thể xảy ra được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận