Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 771: Tiềm hành giả Lôi Nghênh



(Tiềm hành giả: Người lén lút săn lùng, theo đuổi một người hoặc con vật nào đó)

Lôi Nghênh xem xong video mà Lâm Vi Vi quay lại, đôi mắt cũng lóe lên ánh sáng, sắc mặt hắn không thay đổi trả lại di động cho Lâm Vi Vi.

- Cô trở về trước, nơi này giao cho tôi là được rồi.

- Tôi ở lại giúp anh, giúp anh canh chừng cũng tốt mà.

Lâm Vi Vi nói.

- Không cần!

Lôi Nghênh chỉ nói hai chữ, sắc mặt lạnh lùng, từ chối người ngoài ngàn dặm.

Lần đầu tiên Lâm Vi Vi thấy được sắc mặt này của hắn.

- Thật không tiện… Trước giờ hành động một người quen rồi.

Lôi Nghênh thấy ánh mắt Lâm Vi vi không đúng, cũng cảm giác thái độ của mình có vấn đề nên cười cười.

- Yên tâm đi, tôi cũng đã làm tay bắn tỉa hai năm ở chiến trường. Ngay cả tình huống nhỏ này cũng không đối phó được thì còn mặt mũi nào lăn lộn nữa.

Lôi Nghênh hạ giọng nói.

- Thêm cô nữa lại tăng khả năng bị phát hiện, cơ hội tốt như vậy không được bỏ lỡ. Cô về trước đi, xong việc tôi lại đi tìm cô.

Hắn nói như thế, Lâm Vi Vi đành gật đầu, chuẩn bị rời đi.

- Vậy anh cẩn thận một chút.

Nói xong, Lâm Vi Vi cũng không nói thêm gì, nhẹ nhàng dời bước, rời đi nhanh chóng.

Lôi Nghênh nhìn bóng lưng của cô, cười khen ngợi một tiếng.

Sau đó sắc mặt hắn nghiêm túc, ánh mắt hóa thành báo săn, âm u, nhạy cảm.

-Con mồi!

Lôi Nghênh lộ ra nụ cười xảo trá mà Lâm Vi Vi, thậm chí Bạch Tiểu Thăng cũng chưa từng thấy qua.

Hắn khôi phục bộ dạng giống như u linh từng tung hoành nơi sa trường trước đây.

Trong văn phòng của Trần Trường Lạc.

Trần Trường Lạc ngồi đối diện với “Người mang tin tức”.

Trước đây trong điện thoại, Trần Cửu Tranh đã nói tình huống đại khái với Trần Trường Lạc.

Thêm “Người mang tin tức” nói, Trần Trường Lạc cũng đã nắm được khá rõ ràng.

- Mục Bắc Thần là người của chúng ta? Có thể tin được không, lần này là muốn gần một nuwar tài nguyên của công ty ta, dùng phương thức hợp tác, vay mượn chuyển cho hắn! Ta vẫn có chút không an tâm.

Trần Trường Lạc nhịn không được nói.

Đến giờ hắn cũng không biết rõ Mục Bắc Thần là người của nhà họ Trần.

Chỉ tưởng là người tâm phúc của chú Hai mà thôi.

- Đáng tin! Điểm này cậu không cần nghi ngờ.

“Người mang tin tức” khẳng định.

- Anh chỉ cần biết Đại tiên sinh cùng Nhị tiên sinh đối với hắn cũng tin cậy giống đối với anh là được.

Đại tiên sinh tự nhiên là chỉ Trần Cửu Thiên, Nhị tiên sinh là Trần Cửu Tranh.

- Sao có thể so sánh cùng với tôi chứ, tôi là người nhà họ Trần, lại là người tài giỏi nhất đời thứ hai của nhà họ Trần.

Trần Trường Lạc hơi bất mãn.

Hắn không nhìn thấy ánh mắt dưới mũ của “Người mang tin tức” có mấy phần trào phúng.

Chẳng qua hắn đã nói như thế, “Người mang tin tức” cũng không muốn cùng hắn tranh luận nhiều, căn bản là phí công vô ích.

- Tóm lại người này có thể tin cậy.

“Người mang tin tức” nhấn mạnh, đồng thời từ bên trong túi xách móc ra một chồng văn bản tài liệu.

- Cái này là một phần hợp đồng đã chuẩn bị kỹ càng, sau khi ký tên, tài chính và nhân viên của hai bên công ty là hợp pháp, còn sau đó phải làm thế nào thì anh rõ ràng hơn tôi.

“Người mang tin tức” nói.

- Tất cả những thứ này phải làm nhanh một chút, nhưng cũng không cần chuyển tới cùng một ngày, như vậy quá bắt mắt, có thể làm trước một phần…

- Những thứ này tôi không cần anh dạy.

Trần Trường Lạc hừ lạnh một tiếng, cắt ngang lời đối phương, cầm lấy văn kiện nhìn.

“Người mang tin tức” không nói nhiều.

- Anh còn có việc gì sao?

Trần Trường Lạc hỏi.

“Người mang tin tức” lắc đầu, lập tức nói.

- Từ giờ đến bốn giờ chiều ngày mai, tôi ở khách sạn Vạn Đông, nếu như anh còn có việc thì liên hệ tôi.

- Biết rồi.

Trần Trường Lạc không kiên nhẫn nói.

- Cáo từ.

“Người mang tin tức” đứng dậy.

- Không tiễn.

Trần Trường Lạc thuận miệng nói một tiếng, nhưng không đứng dậy.

Nhưng mà “Người mang tin tức” cũng không thèm để ý, đối với sự tự đại của Trần Trường Lạc, hắn cũng không phải mới biết ngày một ngày hai.

Ra cửa, “Người mang tin tức” nhìn chung quanh, trở lại đường cũ.

Con đường Lâm Vi Vi từng ẩn núp, bây giờ đổi thành Lôi Nghênh, bước chân hắn vô ý thức dừng một chút, đột nhiên quay đầu lại nhưng phát hiện không có một ai.

- Làm sao lại như vậy, chắc là hôm nay nghi thần nghi quỷ nên tinh thần khẩn trương.

“Người mang tin tức” lầm bầm một tiếng, khẽ lắc đầu, đi về thang máy.

Gần văn phòng của Trần Trường Lạc, ở một chỗ góc khuất, Lôi Nghênh đi tới, ánh mắt chớp lên.

- Bốn giờ chiều ngày mai mới đi à, khách sạn Vạn Đông sao.

Là một người được huấn luyện nghiêm chỉnh, thính giác của hắn đã qua huấn luyện chuyên môn.

- Yên tâm đi, Trần Trường Lạc không đi tìm cậu, tôi sẽ đi tìm.

Lôi Nghênh nói thầm.

Không bao lâu, cửa phòng làm việc của Trần Trường Lạc vang lên, Trần Trường Lạc đi ra, khóa chặt cửa, khẽ hát thầm.

Coi như là “Người mang tin tức” lại mang tới chuyện khẩn cấp đi nữa, hắn cũng không có ý định tăng ca làm việc để hoàn thành.

Mà sở dĩ “Người mang tin tức” ngày mai mới đi, chắc cũng đã biết tính hay trì hoãn này của hắn nên mới định ngày mai đến thúc giục một lần nữa.

Trần Trường Lạc vừa đi, Lôi Nghênh trong góc đi ra, lặng yên không một tiếng động tới gần, tiện tay kéo thẳng một miếng kim băng, bẻ cong một đầu lại, nhét vào trong lỗ khóa.

Không đến hai giây, cửa phòng làm việc liền mở ra.

Lôi Nghênh nhìn chung quanh, lách mình đi vào.

Rất dễ dàng, Lôi Nghênh đã tìm được những văn kiện của “Người mang tin tức” mang tới.

Sau đó hắn vòng vo một lần, cầm xuống một bức tranh được treo trên tường.

- Sản phẩm của công ty bảo vệ này luôn là một dạng như vậy, đưa vật che đậy vẫn không quên ghi LOGO bản thân mình lên, giống như sợ người khác không biết vậy.

Lôi Nghênh thở dài.

Ở một góc nhỏ của bức tranh, có LOGO nhỏ xíu, người bên ngoài khó mà phát hiện, đối với Lôi Nghênh thì dễ như trở bàn tay.

Một số thiết bị cảnh báo đối phó người bình thường hoặc là trộm thì dễ nhưng đối với đỉnh cấp cao thủ như hắn thì như trò đùa.

Lôi Nghênh lấy ra một số văn bản tài liệu từ trong chỗ giấu.

Lúc nãy hắn nhìn những tài liệu mà “ Người mang tin tức” mang đến một lần, sau đó xem thứ được cất bên trong bức tranh.

Sau khi xem, Lôi Nghênh hơi kinh ngạc, sau khi hắn được Lâm Vi Vi trợ giúp, đối với hợp đồng, điều khoản hiểu được không ít. Những cái chứng cứ Trần Trường Lạc lấy quyền công làm chuyện riêng, Trần Trường Lạc cùng với nhà họ Trần lén bỏ đầy túi riêng.

- Có thể nha, cái tên này.

Lôi Nghênh trực tiếp dùng di động, “Chụp ảnh lưu niệm” những chứng cứ này.

- Hóa ra đồ tốt đều ở nơi này, sớm biết vậy nên tới sớm một chút.

Trần Trường Lạc làm chuyện riêng, mặc dù không thể chứng tỏ vấn đề của nhà họ Trần nhưng có thể áp chế Trần Trường Lạc.

Bởi vì một khi công khai, Trần Trường Lạc sẽ phải ngồi tù, nhà họ Trần sẽ không bảo vệ hắn, cũng không bảo vệ được.

- Nhiêu đây đủ ngồi bao nhiêu năm tù, mười năm, tám năm?

Lôi nghênh cười lạnh.

Sau khi chụp hết thảy chứng cứ, Lôi Nghênh mang đồ vật cất lại như cũ, tổng cộng dùng mười phút đồng hồ, liền lặng yên không một tiếng động nhanh chóng rời đi.

Lâm Vi Vi ở chỗ của mình, lo lắng chờ đợi. Đến chín giờ tối, cửa phòng mới bị nhẹ nhàng gõ vang.

Nàng mở cửa, Lôi Nghênh đi vào.

- Có thu hoạch được gì không?

Lâm Vi Vi nhịn không được kích động hỏi.

- Vượt qua tưởng tượng của cô.

Lôi Nghênh cười một tiếng.

Sau khi Lâm Vi Vi kích động, nhịn không được hiếu kỳ.

- Sao anh ở bên kia lâu vậy?

Từ khi tách ra đến giờ đã ba tiếng.

- Đương nhiên không phải, tôi thuận tiện cùng “Người đưa tin” trở về khách sạn.

Lôi Nghênh lắc lắc điện thoại di động của mình, cười nói.

- Cô biết tôi tìm được cái gì không? Cái này đúng thật là một con cá lớn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận