Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 773: Sách lược của Trịnh Thanh Hồng



Lần khảo hạch sau cùng của giai đoạn cuối này, tuyên bố nhiệm vụ vào sáng ngày thứ sáu, vào lúc đó Lâm Vi Vi cũng quay trở về truyền thông Trung Kinh.

Theo nhiệm vụ tuyên bố, Bạch Tiểu Thăng chỉnh lý lại tư liệu, nghiên cứu sách lược, đến bộ nghiệp vụ chuẩn bị, xuất phát cho đến ngày hôm nay cũng đã được một tuần.

Bạch Tiểu Thăng đối với câu nói "Thời gian thấm thoát thoi đưa, nó đi đi mãi không chờ đợi ai" cảm khái rất nhiều.

Một tháng ba mươi ngày, đối với lần khảo hạch này mà nói, thực sự là quá ngắn. Ngắn đến độ, một phần tư thời gian đã trôi qua, mà ngay cả chút động tĩnh đều không có.

Có điều, Bạch Tiểu Thăng cũng không vội thúc giục Bộ nghiệp vụ.

Người làm việc lớn, một chút kiên trì thế này, vẫn là phải có.

Lâm Vi Vi sau khi trở về, biết được những điều Bạch Tiểu Thăng an bài lại khen không dứt miệng.

- Anh Tiểu Thăng, an bài của anh thật đúng là làm được đến cực hạn! Đường đường chính chính tỷ thí, anh so với mấy người kia bất luận kẻ nào cũng mạnh hơn rất nhiều! Mặc cho là ai đi chăng nữa cũng không có khả năng an bài tốt hơn anh.

Lâm Vi Vi bên cạnh nói, một bên nhẹ nhàng rót một chén hồng trà thơm nóng đưa tới trong tay Bạch Tiểu Thăng.

- Huống hồ, 'Nhược điểm' của Mục Bắc Thần bị chúng ta nắm trong tay, anh còn có thể lo lắng cái gì nữa!

Sau đó, nàng lại cười một tiếng

Bạch Tiểu Thăng nghe nàng nói, lập tức cười một tiếng.

- Nha đầu này, lại tự tin có cảm giác "Nắm chắc thắng lợi" sao?

- Vi Vi, em cảm giác được có chứng cứ nơi tay thì Mục Bắc Thần không đáng để lo sao? Anh ngược lại cảm giác được, đối với loại người như hắn, một khắc cũng không thể buông lỏng cảnh giác! Giờ khắc này, chúng ta chế trụ cánh cửa vận mệnh của hắn, nói không chừng, sau một khắc hắn liền chính mình bổ khuyết vào lỗ thủng, để cho những cái chứng cứ kia đối với hắn uy hiếp liền hóa thành hư không. Hắn có thể làm được.

Bạch Tiểu Thăng đối với Mục Bắc Thần rất thận trọng, đối với lối làm việc của hắn cũng có rất nhiều tán thưởng.

Nói xong, Bạch Tiểu Thăng liền khẽ nâng chén trà lên, cẩn thận từng li từng tí thổi thổi, nhấp một hớp nhỏ.

- Tại bên trong cái trận đọ sức này, chính là một trận chiến đến sức cùng lực kiệt của mỗi người, tất cả mọi người sẽ vận dụng hết thảy thủ đoạn, bất kỳ người nào, anh đều không thể khinh thị.

Bạch Tiểu Thăng cơ trí tỉnh táo, không có chủ quan đánh giá thấp bất luận một cái đối thủ nào, thái độ như thế cùng phong độ để Lâm Vi Vi khi nhìn ánh mắt của hắn càng có thêm mấy phần kính ý cùng sùng bái.

Tại thời điểm Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Vi Vi nói chuyện với nhau, Trịnh Thanh Hồng chính là đang ngồi xe bôn ba trên đường.

Đúng như Bạch Tiểu Thăng sở liệu, tất cả mọi người đều dốc hết toàn lực, thậm chí là điên cuồng!

Trịnh Thanh Hồng chính là người thứ nhất!

Hắn thậm chí tự thân xuất mã, đi ra ngoài tỉnh đi bái phỏng một công ty tư nhân lớn có tiếng tăm, tự mình nói chuyện hợp tác!

Đồng thời, tại trong sáu ngày này, hắn đã cầm xuống hai bản hợp đồng!

Chỉ có điều, liên tiếp mấy ngày này ngựa không dừng vó, chạy đi chạy lại giữa các thành phố, Trịnh Thanh Hồng cả người cũng hiển hiện sự mệt mỏi, trên mặt có nhiều hơn phần cực nhọc.

Trước mắt, hắn không chỉ riêng chính bản thân mình chạy, hắn còn dốc toàn bộ lực lượng của công ty để cho tất cả tầng lớp cao tầng xuất động. Hắn chủ yếu đánh với phương thức "Cao tầng thăm viếng", dùng cái này thôi động công ty cùng với các công ty tỉnh vực khác hợp tác.

- Mình dùng nhân sự cao tầng đi thăm hỏi, đủ thấy thành ý của mình! Hiệu quả hẳn là tốt hơn nhân viên phổ thông bình thường đến nhà nói chuyện hợp tác mới là chính đạo.

Trịnh Thanh Hồng thầm nói.

Hắn tuy ý nghĩ rất tốt, nhưng trước mắt, trừ hắn với cương vị Tổng giám đốc này là "Thành tích nổi bật" nhất, còn những người khác vẫn chưa ký được bản hợp đồng chính thức nào.

Ngay cả Phó tổng của hắn cũng vậy.

Cho đến Tổng thanh tra, hàng ngũ cán bộ cấp Trưởng phó phòng khác, ngoại trừ vất vả cũng không có thu hoạch khả quan.

Kỳ thật ngẫm nghĩ lại, những công ty mà bọn hắn chạy tới, khoảng cách gần nhất cũng là cách nhau cả tỉnh vực. Bình thường ở giữa mối quan hệ hai bên vẫn không có gì hiểu biết sâu sắc, hiện tại gặp mặt liền nói chuyện hợp tác, đến cũng không phải là cấp Trưởng phó phòng thì cũng là Tổng thanh tra, khiến người ta cảm thấy quỷ dị.

Hai ngày nay, nhóm Trưởng phó phòng và Tổng thanh tra của Trịnh Thanh Hồng bị hỏi nhiều nhất chỉ một câu chính là:

- Các vị ngay cả nhân viên nghiệp vụ đều không có sao?

Cao tầng thăm viếng, muốn nói thân phận vẫn không đủ, ngược lại sẽ hoàn toàn bị người ta coi thường.

Nói cho cùng, ý nghĩ của Trịnh Thanh Hồng là rất tốt, nhưng hắn lại bỏ qua một chuyện —— giai cấp tầng trung cũng không phải là cấp độ cao. Mà cao tầng lại dễ dàng bị đối phương ngăn chặn, lâm vào đàm phán trì trệ một bước khó đi.

Thường xuyên qua lại, bên này Trịnh Thanh Hồng bắt đầu khả quan nhưng mỗi một bước tiến đều là gian nan vô cùng.

Kỳ thật, Trịnh Thanh Hồng cũng không phải chỉ xuất động cao tầng ra hết, bộ phận nghiệp vụ cũng phái đi ra.

Chỉ có điều, hắn căn bản không có coi trọng tầm quan trọng của tầng lớp nhân viên nghiệp vụ, cũng không có kế hoạch cùng xác định vị trí cụ thể chính xác như Bạch Tiểu Thăng, liền xuất động toàn bộ nhân viên nghiệp vụ tựa như một lưới rải ra ngoài, mặc cho bọn họ chạy loạn trời nam biển bắc.

Giờ phút này, Trịnh Thanh Hồng ngồi ở trong xe, còn trong thâm tâm thực chất đang cổ động ủng hộ cho chính mình.

- Trịnh Thanh Hồng ta trước mắt đã đạt được không ít thành tích. Lại kiên trì ba vòng nữa tiếp tục duy trì loại tốc độ như thế này, ba vòng về sau thì ta chính là người thắng trận cuối cùng.

Nghĩ đến những lúc đó, hắn còn đưa tay xoa nắn mặt mình, để cho chính bản thân mình sáng láng hơn một chút.

Mấy ngày rồi không có nghỉ ngơi tốt, sắc mặt kém dù sao cũng chỉ là vẻ bề ngoài, điểm chết người nhất chính là tinh thần mệt mỏi.

Nhìn một bộ dạng này của hắn, người trợ lý đi theo nhịn không được lo lắng nhẹ nhàng khuyên nhủ:

- Trịnh Tổng, bằng không ngày hôm nay ngài nghỉ ngơi một chút đi, ngài đi công tác luân phiên liên tục thế này, tôi sợ thân thể ngài không chịu nổi. Cái trạng thái này của ngài dù thế nào đi nữa cũng không tốt. . .

- Đừng nói nhảm, tranh thủ thời gian thu thập tư liệu cho tôi.

Trịnh Thanh Hồng thả tay xuống, khẽ cau mày, quát lớn với người trợ lý. .

- Dù bầu trời này có sập xuống thì chỉ có người bình thường mới chấp nhận số phận, còn ta vẫn chống đỡ đến phút cuối. Trước phải khổ mới rèn luyện tâm chí, cực khổ mạnh gân cốt. Điểm vất vả ấy tính là gì?

Trịnh Thanh Hồng nhẹ hừ một tiếng.

Trước mắt, tình cảnh của Trịnh Thiên Hồng hắn vô cùng tế nhị, hắn chỉ có thể một mình không khôi giáp ra trận, chờ thêm một quãng thời thời gian nữa nhìn lại, huynh trưởng có thể hay không cung cấp cho hắn chút trợ giúp.

Người trợ lý lập tức không dám lên tiếng nữa.

Trịnh Thanh Hồng trầm mặc một lát, liền lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gọi điện thoại cho Phó tổng của mình.

- Lão Lưu, bên kia cậu đàm phán thế nào rồi?

- Cái gì? Còn đang nói chuyện? Nói chuyện đàm phán con khỉ gì! Một tháng này còn có thể có kết quả sao?

- Ngươi nói cho bọn hắn, không nguyện ý hợp tác coi như xong, không có gì phải nói chuyện cả.

- Đúng rồi, những người khác thành quả như thế nào. . .

- Không có? Bọn hắn nhiều người như vậy làm ăn kiểu gì vậy? Lấy tên tuổi của công ty chúng ta, tới một cái hợp đồng cũng không ký kết được?

- Nhân viên nghiệp vụ đâu? Có người hiện tại còn đang trên đường đi, mấy ngày nay bọn hắn muốn đi mấy tỉnh nơi biên thuỳ, đi đàm cái cái búa sao?

Trịnh Thanh Hồng càng nói càng kích động, biểu lộ phẫn nộ dữ tợn.

Nói xong lời cuối cùng, hắn thậm chí nhe răng trợn mắt, hận không thể nhào nặn huyệt Thái Dương của chính mình.

- Tóm lại, ngươi gọi điện cảnh cáo bọn hắn cho ta, trong một tuần, ta lại cho bọn hắn thời gian một tuần, nếu như đáp án lại vẫn không ra được thành tích gì, ta liến giam tiền thưởng của bọn hắn, ta giam luôn tiền lương, để bọn hắn cút xéo khỏi mắt ta.

- Phế vật, một đám rác rưởi.

- Uổng cho mình ngày thường cho bọn hắn tiền lương cao như vậy.

Trịnh Thanh Hồng gào thét một phen, về sau khi cúp điện thoại rồi, hơi thở càng lúc càng hổn hển, ánh mắt dữ tợn như muốn giết người.

- Trịnh Tổng, ngài bớt giận. Viên trợ lý nhịn không được khuyên nhủ.

- Đừng nói nhảm, tư liệu, nhanh lên.

Trịnh Thanh Hồng tức giận nói.

Trợ lý bị vẻ mặt của hắn dọa cho khẽ run rẩy, triệt để không dám lên tiếng nữa.

Bỗng điện thoại di động của Trịnh Thanh Hồng vang lên, hắn liếc mắt nhìn chính là tin nhắn của Trịnh Thiên Hồng gửi tới hỏi thăm tin tức.

- Em bên này tiến triển rất tốt.

Trịnh Thanh Hồng hồi phục tinh thần trả lời tin nhắn.

Bất quá, hắn hơi do dự một chút, lại tăng thêm một câu.

- Nếu như khả năng cho phép, mau chóng cho em một chút trợ giúp.

Người bướng bỉnh mạnh miệng như Trịnh Thanh Hồng đây, cũng bắt đầu muốn sự trợ giúp từ mối quan hệ.

Đủ thấy rằng trong lòng của hắn bắt đầu xuất hiện hoảng loạn như thế nào.

- Có điều, mình không tin Bạch Tiểu Thăng hoặc tên Mục Bắc Thần kia làm giỏi hơn mình, bọn hắn nhất định cũng đang lo lắng xoay sở đến điên đầu.

Trịnh Thanh Hồng cố chấp cho rằng là như thế.

Suy đoán của hắn, một đúng một sai.

Đúng là, Bạch Tiểu Thăng xác thực còn chưa "Khai trương", còn không chân chính có được sự hợp tác nào.

Sai là, tại thời khắc này, thành quả của Mục Bắc Thần đã vượt xa hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận