Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 775: Tính toán của Mục Bắc Thần (2)



Lại thêm một tuần nữa trôi qua, sáng sớm ngày thứ sáu, Bạch Tiểu Thăng bắt đầu thu được tin tức tốt.

Thứ sáu, một công ty ký hợp đồng, trong thỏa thuận hợp tác là một công ty phát triển hai năm tại khu vực Hoa Đông, truyền thông Trung Kinh là đại diện pháp lý, tính ra không phải là một hợp đồng nhỏ. Thúc đẩy hợp đồng này, không phải thông qua đại diện pháp lý, cũng không phải thông qua tổng thanh tra mà một cán bộ nghiệp vụ bình thường.

Cùng ngày, có ba công ty ở hai nơi khác cũng biểu hiện ý muốn hợp tác, chính là tiến thêm một bước đàm phán.

Thứ bảy, hai cái công ty phân biệt ký kết một cái hợp đồng quảng cáo phát triển thời gian ba năm, một hợp đồng hợp tác điện ảnh truyền hình. Mỗi một đơn vị đều đã hoàn thành từ hôm qua.

Có bốn cái công ty ở hai nơi khác thì vẫn đang trong thời gian bàn bạc.

Chủ nhật, một công ty cỡ lớn chính thức đồng ý ký tên vào hợp đồng hợp tác chiến lược toàn diện. Tổng thanh tra Trần của phòng nghiệp vụ tự mình đi ký kết, quy mô hợp tác tổng cộng vượt mức ba đơn hàng.

Mục đích tiến hành đàm phán, tăng lên đến sáu nhà.

- Quá lợi hại, theo cái xu thế tăng trưởng như thế này! Chúng ta có thể sẽ sáng tạo ra một cái kỳ tích đó!

Thời điểm Lâm Vi Vi nhìn thấy báo cáo, vô cùng kích động nhìn Bạch Tiểu Thăng mà nói.

- Không nên kích động như vậy, bình tĩnh một chút đi nào.

Bạch Tiểu Thăng cười nói với Lâm Vi Vi.

Thật ra, Bạch Tiểu Thăng cũng rất hài lòng với tin tức này. Thậm chí là vui mừng quá sức.

Những thành quả này tuy nằm trong dự liệu của hắn nhưng mà lại vượt qua dự định ban đầu của hắn.

Không thể không nói rằng, đám nghiệp vụ tinh anh kia quá tài giỏi rồi.

Chỉ cần cho bọn họ đầy đủ tín nhiệm, đầy đủ tự do, đầy đủ sự ủng hộ thì sẽ nhận được đầy đủ hồi báo.

Bọn họ có thể không ngừng sáng tạo ra một cái lại thêm một cái kỳ tích.

- Mặc dù nửa tháng này, chúng ta chỉ đạt được có bốn nhà hợp tác. Nhưng mà nhìn những chất lượng của đơn hàng này, tuyệt đối vượt qua mười đơn, tám đơn bình thường. Tiếp tục nữa, em cảm thấy chúng ta có thể đem Mục Bắc Thần, Trịnh Thanh Hồng ném ở phía sau một khoảng xa.

Lâm Vi Vi tràn đầy tự tin nói.

Bạch Tiểu Thăng hé miệng cười một tiếng.

Thời điểm tin vui đến liên tục của Bạch Tiểu Thăng thì Trịnh Thanh Hồng đang lâm vào tình cảnh lúng túng. Trước mắt hắn đang có năm cái công ty hợp tác, trong đó có bốn cái là thành quả của hắn, còn lại một cái là của phó tổng.

Bất quá, năm cái công ty hợp tác này lại không thể so sánh được với bốn nhà bên phía Bạch Tiểu Thăng.

Điểm chết người nhất là, bây giờ Trịnh Thanh Hồng hốc mắt hõm sâu, ánh mắt vằn vện tia máu, cả người cũng biểu hiện ra một trạng thái ốm yếu.

Quá độ mệt nhọc, cảm xúc lo nghĩ cộng thêm nhiều loại tâm tình tiêu cực ảnh hưởng đến, ngay chính bản thân hắn cũng cảm giác được rất không ổn.

Nhưng mà hắn không dám dừng lại, bởi vì một khi hắn dừng lại, hắn sẽ không thể nào trở lại như hai tuần trước nữa. Lại bôn ba...

- Có lẽ, ngay từ đầu sách lược của mình đã sai rồi!

Trịnh Thanh Hồng cũng ý thức được điểm này, lại có chút tuyệt vọng.

Đã không còn kịp để điều chỉnh.

- Coi như là phương pháp có sai lầm, mình cũng phải tìm cách hợp lại làm một. Còn có hai tuần thời gian, tuyệt đối không thể dừng lại, chỉ có kiên trì vượt qua mới có hy vọng đạt được thắng lợi.

Trịnh Thanh Hồng mang loại suy nghĩ này, lại một lần cho người phụ trách gọi điện thoại cho phó tổng. Lời lẽ cực kỳ nghiêm khắc, thúc giục bọn họ tiếp tục liều mạng.

Cái loại không đề cập tới tiền này, chỉ một mực dùng lời nói thúc giục, chỉ có thể đạt được một đống khúm núm, kinh sợ, còn các mặt khác thì chỉ sợ không có một chút khởi sắc nào.

Trịnh Thanh Hồng không giống như Bạch Tiểu Thăng đi lên từ cơ sở, hắn chỉ nhận định một suy nghĩ.

"Mọi người nỗ lực cố gắng, tôi tự nhiên sẽ nhìn thấy, kết quả thực tế sẽ không bạc đãi mọi người"

Căn bản vốn không hiểu rõ " Lấy tình cảm gắn bó, lấy lợi ích làm động lực" mới là phù hợp với tâm lý đại đa số mọi người.

Trước mắt, Mục Bắc Thần bên kia động tác trên diện rộng giảm dần, bắt đầu chú trọng đến chất lượng.

Bất quá, cho đến tận lúc này, Mục Bắc Thần vẫn như cũ là đứng thứ nhất.

Nhưng mà hôm nay, Mục Bắc Thần không có mặt ở công ty "Đốc chiến" mà ngược lại lại chạy đến Trung Kinh, chạy đến nhà Trần Cửu Tranh.

Hắn đến, xin nhờ Trần Cửu Tranh làm giúp một chuyện.

- Cái gì? Bắc Thần, cậu điên rồi à.

- Chuyện này trong suy nghĩ của tôi, sợ để cho người khác biết rõ. Cậu nghĩ như thế nào mà để cho tôi bây giờ đi tới bộ sự vụ báo cáo? Cậu cuối cùng là đang suy nghĩ gì ở trong đầu?

- Bây giờ mà nói, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới kết quả khảo hạch của cậu, còn ngay cả tôi cũng có khả năng bị bộ sự vụ điều tra.

Trần Cửu Tranh nghe xong cảm xúc có chút kích động

- Không được, cái này tuyệt đối là không thể được.

Đầu năm, Trần Cửu Tranh đệ trình với bộ sự vụ một phần kế hoạch "Công ty sản xuất siêu cấp". Cấu tứ là tập trung ưu thế tài nguyên, sản xuất mấy đồ dùng trong nhà có sức cạnh tranh mạnh mẽ cho công ty, đồng thời theo đó mà kéo theo sự phát triển của toàn bộ sản nghiệp trong tỉnh.

Phần khai thác này rất có tính khai thác và suy nghĩ sáng tạo, còn nhận được sự khen ngợi của bộ sự vụ.

Đương nhiên là vẫn một mực chậm chạp không có động tác thực tế.

Bởi vì là Trần Cửu Tranh còn đang mưu đồ cẩn thận chi tiết, làm thế nào để tăng cường sức cạnh tranh của công ty đồng thời mượn nhờ tài nguyên được điều động mà ở giữa kiếm lời bỏ vào túi tiền riêng mà không bị phát hiện.

Độ khó trong kế hoạch này, có thể nghĩ được bất luận là một cái dấu vết nho nhỏ nào đó cũng sẽ chọc ra một đống phiền phức to lớn.

Cho nên Trần Cửu Tranh không thể không một lần nữa cẩn thận.

Mà bây giờ, Mục Bắc Thần lại đến để cho hắn báo cáo rõ ràng với tổng công ty, phần kế hoạch này đã được tiến hành.

Công ty của Mục Bắc Thần tất nhiên là công ty tiến hành thí điểm.

- Chỉ có làm như thế, mới có thể giải thích được vì sao mà trong thời kỳ này, tài nguyên được đổ vào công ty của tôi. Vấn đề này nếu như không được giải quyết trước mà nói, thì sẽ như một quả đạn vô hình, một khi nổ ra thì đó mới là vấn đề lớn.

Mục Bắc Thần kiên trì nói.

- Tôi không nói là không giải quyết, nhưng mà không phải là bây giờ.

Trần Cửu Tranh nhíu mày.

- Bây giờ là thời kỳ nào rồi, ở bên cậu là thời kỳ mấu chốt. Không phải cậu cũng đã nói, trạng thái trước mắt hiện nay thì cậu phải nhất định phát triển thật tốt. Tại sao trong thời điểm này đi rước lấy phiền toái cho mình? Sau khi các loại khảo hạch kết thúc rồi hãy nhắc lại, không được sao?

- Không được!

Mục Bắc Thần quả quyết nói

- Bởi vì vào cái thời điểm này mới là có lợi cho tôi nhất. Bây giờ nếu như cậu nói ra, nhìn qua thì giống như là gây bất lợi cho tôi. Mới có thể để cho bộ sự vụ cảm giác được cậu rất công chính. Cái này cũng là một loại sách lược để bảo vệ an toàn cho cậu.

- Theo lời anh Thiên nói, chúng ta biết rõ ràng rằng, tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa đang tìm cơ hội gõ bọn họ một cái. Bất quá đối với người phụ trách sản nghiệp của tỉnh lại không có động tác gì. Với lại, tôi đã phân tích quy tắc khảo hạch, không có nghiêm cấm tầng cấp của các cậu tham gia vào. Cậu làm như thế cũng không tính là vi phạm quy định, bộ sự vụ sẽ không có lý do gì để chỉ trích.

- Còn có, kế hoạch "Công ty sản xuất siêu cấp" nên ở trong lần khảo hạch này mà triển khai ra. Đủ để chứng minh rõ ràng đây không phải là ý định lâm thời. Bộ sự vụ coi như là có chút bất mãn, cũng không có chuyện gì để nói.

- Trước măt, chúng ta nên ký kết số lượng lớn hợp tác, bộ sự vụ không có khả năng cưỡng ép chúng ta hủy bỏ, chỉ có thể thừa nhận.

Mục Bắc Thần tổng kết nói.

- Cho nên, thời điểm bây giờ mới là thời gian tốt nhất.

Nãy giờ Trần Cửu Tranh không nói chuyện, chợt nói.

- Được rồi. Tôi sẽ hỏi qua ý kiến của anh Thiên một chút.

Sau đó, hắn bấm một số máy cá nhân của Trần Cửu Thiên, đem nguyên văn lời nói của Mục Bắc Thần thuật lại một lần nữa.

Ở đầu bên kia điện thoại, Trần Cửu Thiên sau khi trầm mặc một phen, cuối cùng cũng mở miệng.

- Anh cảm thấy được, Bắc Thần nói không sai. Cửu Tranh, em liền theo ý nghĩ của hắn mà làm đi.

Trần Cửu Thiên đồng ý.

Cúp điện thoại, Trần Cửu Tranh thở dài.

- Được rồi, tôi bây giờ đi chuẩn bị ngay báo cáo. Viết như thế nào thì cậu nói cho tôi biết. Muộn nhất ngày hôm nay tôi sẽ gửi tới cho bộ sự vụ.

- Tốt.

Mục Bắc Thần mặt nổi lên ý cười.

Chuyện này nếu không được giải quyết, thủy chung là nén lại trong lòng hắn như một khối đá.

Giải quyết được rồi, như vậy tránh cho hắn khỏi lo âu về sau.

- Về sau này, ai cũng đừng nghĩ tới dùng chuyện này để làm khó dễ mình.

- Bạch Tiểu Thăng, cậu còn chưa phát hiện ra được, tôi đã lấp lỗ thủng một cách hoàn mỹ. Tôi bây giờ, hoàn hảo không có một chút sơ hở nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận