Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 777: Không đáng trách phạt!



Lâm Kha cầm bản báo cáo mà Trần Cửu Tranh đệ trình, đưa cho Trịnh Thiên Hồng xem.

Vốn dĩ tưởng rằng vị đại sự vụ quan này sẽ mượn đề tài để nói chuyện của mình, đối với Trần gia làm khó dễ.

Nên biết rằng, đây là một cái cơ hội tốt cỡ nào! Danh chính ngôn thuận trừng trị Trần gia, danh chính ngôn thuận thu thập Mục Bắc Thần!

Theo Lâm Kha biết được, Trịnh Thiên Hồng cùng Trần Cửu Thiên hai người không có bất cứ tình cảm gì, mà ngược lại bởi vì bất đồng ý kiến nên có rất nhiều lần xảy ra va chạm nhỏ.

Theo Lâm Kha suy nghĩ, Trịnh Thiên Hồng coi như vì Trịnh Thanh Hồng, vậy cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội như thế này.

Mà nàng đối với chuyện này, vốn là nắm lập trường trung lập, khách quan xử trí.

Chỉ có điều, bởi vì Bạch Tiểu Thăng, nên trong nội tâm nàng lại có chút khuynh hướng, cũng muốn xem náo nhiệt một chút.

Nhưng mà nàng tuyệt đối không nghĩ tới, Trịnh Thiên Hồng thế mà lại cho rằng, chuyện mà Trần Cửu Tranh làm ra, cũng không phải là không thích hợp! Không đáng để xử phạt.

- Thiên Hồng đại sự vụ quan, liên quan tới cái quyết định trên, tôi lại có chút không đồng ý với quyết định này của ngài.

Lâm Kha hơi giật mình, khẽ nhíu mày, thẳng thắn bám sát theo lời Trịnh Thiên Hồng nói.

Lâm Kha tại Bộ sự vụ, được mọi người công nhận nhanh mồm nhanh miệng, lại có một vẻ bề ngoài như tiểu loli, tự nhiên không kiêng kỵ ai.

Mặt khác, mối quan hệ của nàng với Tổng Giám đốc khu Đại Trung Hoa - Hạ Hầu Khải là chuyện mà mọi người đều biết, nếu là đại sự vụ quan đối với nàng cũng sẽ lễ nhường ba phần.

- Nếu Lâm Kha sự vụ quan cảm nhận chuyện này nghiêm trọng như thế, vậy chúng ta liền trình báo cho Hạ tiên sinh Tổng giám đốc đi.

Trịnh Thiên Hồng cười nói.

Tựa hồ, hắn chỉ đợi đến khi Lâm Kha nói như thế.

Đi thì đi!

Lâm Kha đối với cái loại tính toán đi một bước nghĩ ba bước của bọn người Trịnh Thiên Hồng kia, rất là phiền chán, lúc này liền gật đầu một cái, mặt không biểu tình nói:

- Tốt, vậy liền để cho lão đầu tử đến quyết định đi.

Nói tới phần này xong, Trịnh Thiên Hồng một mặt bình tĩnh đứng lên, lấy xấp tài liệu báo cáo đi ra ngoài.

Lâm Kha ở phía sau nhanh chóng đi theo.

Ra khỏi căn phòng làm việc này, bọn hắn trực tiếp đi tìm Hạ Hầu Khải.

Trên đường đi, Trịnh Thiên Hồng sắc mặt bình thản, nhưng trong đôi mắt lại âm thầm phát sáng.

Trước mắt, Hạ Hầu Khải đối với hắn chính là gõ một cái cảnh cáo, tình hình trước mắt, hắn không thể lại cây mạnh và thụ cường địch.

Có điều, chuyện này lại là cái cơ hội!

- May mắn là Lâm Kha trực ban lại phát hiện phần báo cáo này, chuyện này nhiều ít cũng làm mình bớt đi rất nhiều phiền phức! Nếu không phải vậy mình cũng khó mà đưa bản báo cáo này cho Hạ Hầu Khải nhìn.

Sâu trong đôi mắt của Trịnh Thiên Hồng ẩn ẩn ý cười.

Một vị đại sự vụ quan, một vị sự vụ quan cùng nhau đi tới văn phòng của Hạ Hầu Khải. Dọc hai bên hành lang, đám người nhao nhao cùng hai người chào hỏi.

Sau lưng, bên trong ánh mắt của mọi người đều mang dị sắc.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy, hai vị này tìm tổng giám đốc có chuyện gì à?

- Trịnh Thiên Hồng đại sự vụ quan, Lâm Kha sự vụ quan. . . Hai người ai cũng là tồn tại rất đặc thù! Bọn họ cùng đi, chính là không tốt, có đại sự sắp phát sinh.

Rất nhiều người âm thầm nghị luận, vô số ánh mắt đều dõi theo.

Trịnh Thiên Hồng và Lâm Kha đến bên ngoài phòng làm việc của Hạ Hầu Khải, sau đó Trịnh Thiên Hồng gõ cửa phòng làm việc.

- Vào đi.

Không bao lâu, từ bên trong phòng truyền đến một thanh âm trầm thấp.

Trịnh Thiên Hồng và Lâm Kha thứ tự trước sau đi vào văn phòng. Ngồi phía sau bàn làm việc, Hạ Hầu Khải ngẩng đầu nhìn lên hai người này, lập tức mỉm cười nói.

- Thiên Hồng, Lâm Kha, hai người các ngươi tới tìm ta, có chuyện gì không?

Thái độ của Lão đầu tử đối với Trịnh Thiên Hồng nhẹ nhàng vô cùng hòa ái, không giống như tin đồn bên ngoài nghe được.

Ngữ khí cũng vô cùng thân thiết không có chút nào giống như chĩa mũi nhọn vào.

- Hạ tổng, vừa rồi Lâm Kha sự vụ quan tìm tới tôi, đưa cho tôi một phần báo cáo. Chính là của Trần Cửu Tranh, người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực An Giang gửi tới. Chúng tôi đối với phần báo cáo này, có vài chỗ bất đồng ý kiến, cho nên đến tìm ngài kết luận.

Trịnh Thiên Hồng bước nhanh tiến lên, một bên mỉm cười trần thuật, một bên đưa xấp báo cáo đang cầm trong tay đặt lên bàn làm việc của Hạ Hầu Khải.

Trịnh Thiên Hồng ở trước mặt Hạ Hầu Khải biểu hiện như là học sinh với lão sư, nói chuyện và hành động đều vô cùng cung kính.

- Sao, là cái báo cáo gì mà các ngươi thế mà có chỗ không giải quyết được? Còn sinh ra ý kiến khác nhau?

Hạ Hầu Khải nở nụ cười, cầm xấp văn bản tài liệu lên, còn mắt thì nhìn sang Lâm Kha.

- Phần báo cáo này đại khái nội dung bên trong là. . .

Lâm Kha đơn giản tường thuật lại một phen.

Hạ Hầu Khải đeo đôi kính lão lên, một mặt khẽ gật đầu lắng nghe Lâm Kha giảng thuật, một mặt lần lượt liếc nhìn từng trang trong phần báo cáo này.

Ước chừng qua một phút, Hạ Hầu Khải thả xấp báo cáo xuống, tháo gọng kính lão xuống khép lại rồi đặt lên bàn làm việc của mình.

- Liên quan tới đoạn báo cáo này, các ngươi có ý kiến như thế nào?

Hạ Hầu Khải mỉm cười hỏi.

Trịnh Thiên Hồng cười cười trả lời.

- Tôi cho rằng, chuyện này lại quá mức trùng hợp, thế nhưng cũng có thể là Trần Cửu Tranh nhất thời thiếu giám sát.

- Lần khảo hạch này quy định đối với người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực phải chăng có thể tham gia, đến bây giờ đích thực là không có vài lời hạn định.

- Trần Cửu Tranh có thể làm báo cáo tiến hành trình bày như thế này, tựa hồ cũng là đại biểu cho một loại thái độ thẳng thắn, cũng không có giấu giấu diếm diếm chuyện gì.

- Mà Trần Cửu Thiên tiên sinh có hay không hiểu rõ tình hình, tôi cũng khó nói. . .

Lâm Kha càng nghe càng nhíu mày, cái tên Trịnh Thiên Hồng này căn bản chính là tên ba phải nha, chính phản cũng từ miệng hắn nói ra.

Vậy rốt cuộc, có nên hay không đối với bọn người Trần Cửu Tranh tiến hành trách phạt.

- Hạ tổng, tôi cho rằng nên ban hành vài biện pháp trừng phạt cảnh cáo đối với Trần Cửu Tranh, đồng thời đối với Mục Bắc Thần phạt giảm điểm số tương ứng.

Lâm Kha nhịn không được nói chen vào.

- Trịnh Thiên Hồng đại sự vụ quan đơn giản chính là cảm thấy ở đây có một sự hiểu lầm gì đó, nếu như ban hành lệnh xử phạt không thỏa đáng, sẽ làm tổn thương đến người vô tội. Vậy thì tốt, chúng ta nhìn sự việc không nhìn người, khai thác luận điệu này, hẳn là không có gì sai a.

Giọng nói thanh thúy Lâm Kha tuôn ra một phen ngôn từ.

Trịnh Thiên Hồng trước tiên nở nụ cười sau đó mở miệng nói.

- Lâm sự vụ quan, quả nhiên tuổi trẻ già dặn.

Câu khích lệ này của hắn tựa hồ như đồng ý với xử trí của Lâm Kha.

Hạ Hầu Khải trầm ngâm một lát, rồi ung dung mở miệng nói:

- Báo cáo này của Trần Cửu Tranh, có lý có chứng cứ cũng cho chúng ta một cái lý do đầy đủ, lại không ngại điều gì mà báo cáo lên cho chúng ta vào giờ phút như thế này, không lo lắng có tổn hại cho lần khảo hạch này của Mục Bắc Thần hay không. Phần lỗi lạc này, để cho người khác phải vui mừng, chúng ta cần gì phải phỏng đoán lung tung. Mục Bắc Thần lợi dụng cái kỳ ngộ này, quả quyết khai thác sách lược, lấy được thành quả, khiến cho người khác phải khen ngợi. Hắn quả cảm, dứt khoát như thế, cũng là cái tính cách mà chúng ta nghĩ nên thấy trên người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực a.

Hạ Hầu Khải vậy mà giữ vững thái độ khẳng định.

Lâm Kha vừa muốn cãi lại thì Hạ Hầu Khải liền giơ tay ngăn nàng nói tiếp.

- Vừa rồi như Thiên Hồng nói, các ngươi ý kiến không nhất trí, cái chủ trương trừng phạt của Lâm Kha sự vụ quan kia, cùng với khuynh hướng không đáng trách phạt của Thiên Hồng kia nữa... Vậy để ta tới làm một cái quyết định thống nhất a. Hạ Hầu Khải cười ha hả nói.

- Như vậy đi, các ngươi có thể trở về thông cáo 'Biết được tình huống, xét thấy báo cáo kịp thời cùng thẳng thắn, đối với Trần Cửu Tranh cùng Mục Bắc Thần không cho trách phạt'.

Lâm Kha kinh ngạc im lặng.

Lão đầu tử mở miệng, tuy không phải lời vàng ý ngọc, nhưng đối với chuyện này chính là một cái kết luận tuyệt đối.

Lâm Kha nói không ra lời, âm thầm lườm ông ta một cái.

Lão đầu tử nhìn như không thấy.

- Nếu Hạ tổng đã có quyết định như thế, vậy tôi liền đi xử lý.

Trịnh Thiên Hồng cười một tiếng, mắt liếc nhìn Lâm Kha một chút rồi tự mình rời đi.

Ra cửa, Trịnh Thiên Hồng đi về phòng làm việc của mình, ánh mắt sáng tối chập chờn.

- Xem ra, ý nghĩ của mình là không sai. Không tới thời điểm động đến Trần gia, Hạ lão đầu sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

- Luận tâm cơ, luận ẩn nhẫn, luận tính toán, lão đầu tử này thủy chung để cho ta phải khâm phục đến cực điểm.

- Trước mắt, ông ta đang nhằm vào mình, mình cần phải chú ý cẩn thận hơn, không thể đi sai một bước, lại không có thể thụ thêm cường địch.

- Bất quá, cái này ngược lại là một cơ hội, nếu mình cùng Trần gia đứng cùng một chiến tuyến, lúc đó lão đầu tử này nên làm như thế nào?

Trịnh Thiên Hồng mỉm cười nói nhỏ.

- Đây là một nước cờ hiểm!

- Có điều, ta thích!

Bạn cần đăng nhập để bình luận