Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 778: Cáo già!



- Lão đầu, cháu nói có phải ông đã già nên hồ đồ rồi không! Bọn người Trần Cửu Thanh làm như vậy mà được gọi là không phạm quy sao? Không có chút xử phạt nào? Hừ, không xử phạt quá nặng thì cũng phải có chút trừng phạt nhỏ chứ! Thế mà ông không hề làm gì cả! Ông, ông, ông thật đúng là già rồi!

Trịnh Thanh Hồng vừa đi ra ngoài, Lâm Kha bừng bừng lửa giận mà hầm hừ với Hạ hầu Khải.

Nếu đổi thành người khác thì chắc chắn không dám nói chuyện với Hạ Hầu Khải như thế.

- Cô nhóc này, không chờ một lát được à! định làm phản sao?

Hạ Hầu Khải tức giận nói.

Đương nhiên cái bộ dạng giận dữ này chính phần là đang giả bộ.

Lâm Kha càng là nhìn một cái đã nhận ra việc này, lập tức cười lạnh.

- Cháu sao! vẫn là tính tình quá thẳng, với cái tính cách này thì nếu ông không có mặt, cháu sẽ bị bọn Trịnh Thiên Hồng hãm hại thảm.

Hạ Hầu Khải làm bầm một tiếng, thấy Lâm Kha Vẫn còn chưa phục thì lập tức nói tiếp.

- Ông hỏi cháu, chuyện ngày hôm nay coi như theo ý cháu là xử phạt đối với Trần Cửu Tranh và Mục Bắc Thần thì lại như thế nào?

- Cái gì lại như thế nào? Bọn họ làm không đúng, thì liền bị xử phạt, chẳng phải là xong sao!

Lâm Kha nhịn không được nói.

- Phạt không phải mục đích, từ trước đến nay đều không phải!

Hạ Hầu Khải lắc đầu,

- Phạt chỉ là thủ đoạn, không xử phạt cũng là thủ đoạn, quan trọng là có thể đạt được kết quả như thế nào! . . . Ài, ông nói với cháu những lời này, cháu cũng không muốn nghe! Hừ, đừng cho là ông không biết rõ, cháu mong muốn xử phạt Mục Bắc Thần, trừ điểm số của hắn, là có chút ý nghĩ cho Bạch Tiểu Thăng chứ gì?

- Cháu là vì công bằng.

Lâm Kha có chút tức giận nói.

Hạ Hầu Khải nói ra tính toán thực chất của nàng làm nàng có chút buồn bực.

- Tốt! Cháu làm thế vì công bằng!

Hạ Hầu Khải nói,

- Mục Bắc Thần có thể trong phạm vi quy tắc sử dụng thủ đoạn không phạm tới cực hạn, coi như hắn lợi hại, hắn có thể thuyết phục Trần Cửu Tranh phối hợp, coi như hắn có tài năng! Cháu cảm thấy không công bằng liền xử phạt, đối với hắn có gọi là công bằng không?

Lâm Kha nhất thời nghẹn lời.

- Những điều không vi phạm cấm lệnh đều có thể được chấp nhận, cháu nghĩ những người ứng cử này là ai, cháu nghĩ rằng khi chúng ta định ra quy tắc không có nghĩ tới điều này sao, bọn hắn sẽ không sử dụng các loại thủ đoạn sao? Cháu à! Đây cũng là một loại kiểm tra đó! Người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, chính là muốn từ bên trong quy tắc, làm ra tất cả thủ đoạn để đạt được mục đích, cái này, mới thật sự là kiểm tra! Cháu nghĩ xem, từ điểm đó mà nói, Mục Bắc Thần có lỗi sao?

Lời nói này của Hạ Hầu Khải, làm cho Lâm Kha triệt để không còn gì để nói tiếp.

Một lúc sau, Lâm Kha mới thở dài một tiếng,

- Làm cộng sự cùng với mấy ông thật mệt mỏi!

Hạ Hầu Khải ha ha cười một tiếng,

- Còn nữa, cháu vội vã giúp Bạch Tiểu Thăng lấy lại công bằng, cháu chả lẽ không coi trọng hắn như vậy sao? Ông cảm thấy được! Bạch Tiểu Thăng chưa hẳn chịu thua như cháu nghĩ như đâu, cháu nên có lòng tin đối với hắn!

Nói xong, ánh mắt Hạ Hầu Khải đầy xa xăm, khi nghĩ đến Bạch Tiểu Thăng, ông ta không nhịn được lộ ra một nụ cười xấu xa.

- Cái tên láu cá này sẽ không chịu thua dễ thế đâu! Trước mắt ông thấy, cháu không cần phải suy nghĩ thay cho hắn như vậy.

Cuối cùng Lâm Kha đã lấy lại được bình tĩnh rồi mới rời đi.

Thời điểm này chỉ còn một mình Hạ Hầu Khải trong văn phòng, hắn nhìn xem mặt bàn phần báo cáo kia rồi lâm vào trong trầm tư.

Những gì nói với Lâm Kha chỉ là một phần lý do, còn là một phần cực nhỏ.

Lý do sâu sa đó không có liên quan đến Lâm Kha cùng Bạch Tiểu Thăng nên tất nhiên Hạ Hầu Khải không có nói ra.

- Trịnh Thiên Hồng bây giờ đang ba phải, lại còn là không ngừng thăm dò, dẫn họa cho Trần Cửu Thiên.

- Hắn nhìn thấy mình không xử phạt Trần Cửu Tranh, nhất định sẽ nghĩ là mình không muốn tuỳ tiện động Trần Cửu Thiên.

- Đúng, nhưng cũng không đúng.

- Trần Cửu Thiên xác thực là người mà trước mắt mình chưa muốn động vào, cái không muốn này, cùng với trong suy nghĩ của Trịnh Thiên Hồng có chút khác biệt.

- Vấn đề của Trần Cửu Thiên, so với Trịnh Thiên Hồng còn nghiêm trọng hơn nhiều, không thể chỉ dựa vào nhắc nhở là được!

Hạ Hầu Khải lại không nhịn được lầm bầm,

- Tên tiểu gia hỏa Mục Bắc Thần kia, không biết hắn đi lại với Trần gia gần đến mức nào, phải chăng có thể lôi kéo. Người này có tâm kế, có năng lực, mình cũng không muốn vì một mầm mống tốt mà hủy đi một mầm mống tốt khác!

Hạ Hầu Khải có chút mong đợi đối với Mục Bắc Thần.

Giờ phút này, Lâm Kha sau khi rời khỏi văn phòng của Hạ Hầu Khải mặc dù biết lời nói của ông ấy là đúng nhưng nàng vẫn có chút thấy thiếu công bằng cho Bạch Tiểu Thăng.

- Kết quả xử lý rất nhanh sẽ được công khai, nó cũng không tính là bí mật gì. Nếu không quan trọng thì chắc cũng không ai quan tâm đến.

Lâm Kha nói thầm,

- Vậy mình liền thông báo cho Bạch Tiểu Thăng một tiếng, để hắn hiểu rõ một chút là việc này không được tính là mình làm hư quy củ.

Nghĩ đến đó, Lâm Kha liền lấy điện thoại ra, nhanh chóng viết tin nhắn tóm tắt những việc vừa xảy ra rồi gửi cho Bạch Tiểu Thăng.

Làm xong, Lâm Kha cất điện thoại di động đi rồi lầm bầm một tiếng,

- Bạch Tiểu Thăng tôi chỉ có thể giúp anh như vậy thôi! Anh phải nỗ lực, không thể thua bởi những người kia!

. . .

Bạch Tiểu Thăng đang cùng Lâm Vi Vi quan sát thành quả tin tức mà phòng nghiệp vụ gửi về.

- Thật lợi hại! Nó giống như là quả cầu tuyết vậy, theo tốc độ này, đến ngày tổng kết, chúng ta chắc chắn sẽ giành được chiến thắng!

Lòng tin của Lâm Vi Vi tăng cao chưa từng có.

Chính giờ phút này, điện thoại của Bạch Tiểu Thăng đột nhiên kêu lên.

Hắn lấy điện thoại ra rồi nhìn thoáng qua nhưng lập tức nhíu nhíu mày nhìn kỹ lại.

- Thế nào?

Lâm Vi Vi hỏi.

Bạch Tiểu Thăng đưa di động cho nàng, sau khi xem Lâm Vi Vi trước tiên là sững sờ rồi sau đó là xen lẫn kinh sợ.

- Bọn hắn sao có làm thể như thế! Còn bộ sự vụ vậy mà lại không hề xử phạt họ! Cái Này còn gì gọi là công bằng nữa!

Giờ khắc này Lâm Vi Vi đã tức tới nổ tung.

Bạch Tiểu Thăng trầm ngâm không nói.

- Hồng Liên, tìm kiếm cho tôi tin tức về động tĩnh gần đây của 'Truyền Thông Thiên Chinh'!

Chỉ cần Mục Bắc Thần có động tác lớn thì coi như là hắn không tuyên truyền thi sẽ có phe thứ ba tuyên truyền, việc này căn bản không che đậy được!

- Vâng, chủ nhân!

Hồng Liên ứng tiếng đáp.

Ngay lập tức trong đầu Bạch Tiểu Thăng nhiều ra rất nhiều tin tức đó cũng là những hành động gần đây của Mục Bắc Thần.

- Mình ngược lại đã khinh thường hắn!

Bạch Tiểu Thăng tán thưởng nói.

Ngược lại hắn đối với những hành động của Mục Bắc Thần cảm thấy rất hứng thú.

- Nhưng mà! Chiến lược lần này của hắn cũng không phải là không có kẽ hở, thậm chí tai hại lại còn không nhỏ!

Bạch Tiểu Thăng nói nhỏ,

- Lần này, thời điểm công ty của Mục Bắc Thần chở thành của tập đoàn thì chỉ sợ đã là một cái xác không. Hắn rót vào nhiều tài nguyên như vậy cũng sẽ không mạnh hơn truyền thông Trung Kinh của chúng ta bao nhiêu! Với lại đó chỉ là hư mà không thật!

- Cho dù bộ sự vụ công nhận điều này thì cũng chưa chắc hắn sẽ thắng được chúng ta.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Với lại, việc không xử phạt này cũng nên được nghiền ngẫm đánh giá kĩ càng. . .

Lâm Vi Vi vẫn giận giữ không thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, trấn an một phen.

- Bộ sự vụ lần này cũng là thể hiện một điều!

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Nếu có người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực tham gia cũng không bị xử phạt!

- Cái này thì làm được gì, chúng ta đi đâu tìm người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực đến hỗ trợ.

Lâm Vi Vi không nhịn được lầm bầm.

Bạch Tiểu Thăng chỉ cười cười, không nói gì.

Tại phòng trực luân phiên của Đại sự vụ quan.

Trịnh Thiên Hồng ngồi tại trên ghế, ánh mắt xa xăm.

Thông báo đã phát đi.

Chuyện sau đó vẫn cần được suy nghĩ kĩ, hắn nên gọi điện thoại cho Trần Cửu Thiên để nhắc đến "Công lao" tốt của chính mình hay vẫn là mượn miệng của người khác truyền lại tốt hơn, cái này là một vấn đề.

Đang suy nghĩ vấn đề này, điện thoại của Trịnh Thiên Hồng kêu lên.

Trịnh Thiên Hồng sau khi nghe, thần sắc bỗng nhiên biến hóa, thậm chí nghẹn ngào hỏi,

- Anh nói cái gì?

- Thanh hồng ngã bệnh, hiện đã đưa đi bệnh viện!

P/S: Tội nghiệp ông già bị Lâm Kha chửi te tua mấy chương sau còn có Phùng Ly nữa nhé. Một người thì quậy banh nóc, một người thì điềm đạm nhưng nói câu nào là thâm thuý câu đó. Hai người bị Bạch Bà Tám hốt hồn rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận