Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 780: Đều đến vì lợi



- Trịnh Thiên Hồng muốn mời anh Thiên ăn cơm!

Mục Bắc Thần nghe được chuyện này lấy làm kinh hãi. Đến loại cấp độ như Trịnh Thiên Hồng, Trần Cửu Thiên, ăn cơm đã không đơn giản là ăn cơm, gặp mặt cũng không đơn giản là gặp mặt.

Bất kì kiểu tiếp xúc nào cũng có hàm nghĩa của nó. Coi như không có, trong mắt người khác cũng là có.

Huống hồ tại thời buổi rối loạn này, Trịnh Thiên Hồng có thể mời, Trần Cửu Thiên có thể đi, liền không chỉ đơn giản là ăn cơm.

Trần Cửu Thiên cũng lưu lại lời nói:

- Có lẽ có kinh hỉ!

- Tổng giám đốc Đại Trung Hoa có bất mãn với Trịnh Thiên Hồng, sớm không phải bí mật gì, lại nhiều lần gõ cảnh cáo. Họ Trịnh, thời gian tới không dễ chịu!

Trần Cửu Tranh cười lạnh nói,

- Tôi cũng hoài nghi tên Trịnh Thanh Hồng kia nếu như không trúng gió thì cũng không chịu được tới cuối cùng. Nguyên nhân… Anh hiểu mà.

Mục Bắc Thần yên lặng gật đầu.

- Tình cảnh Trịnh Thiên Hồng đang rất vi diệu, em trai hắn Trịnh Thanh Hồng lại như vậy, tôi thấy hắn là muốn tìm minh hữu mạnh mẽ.

Trần Cửu Tranh nói.

- Cho nên hắn tìm anh Thiên, tìm chúng ta.

Mục Bắc Thần tiếp tục nói.

- Không sai!

Trần Cửu Tranh khẳng định, sau đó cười ngạo nghễ:

- Anh Thiên là người phụ trách khu vực, tôi là người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, mà anh lần lựa chọn này không lo lắng lắm, vậy liền là người cuối cùng thắng được. Dù người ngoài không biết anh họ Trần nhưng lại biết ai đề cử anh, tâm sẽ hướng về ai. Lực lượng chúng ta mạnh như thế, Trịnh Thiên Hồng muốn tìm đồng minh, nhìn trúng chúng ta cũng là chuyện đương nhiên!

Mục Bắc Thần khẽ gật đầu đồng ý với những điều Trần Cửu Tranh nói.

Đổi lại là hắn, sợ rằng cũng sẽ chọn Trần Gia.

- Cho nên lần này Trịnh Thiên Hồng xuất không ít lực trong phần báo cáo chúng ta đưa lên, tính là đối với chúng ta ném mận đổi đào.

Trần Cửu Tranh cười nói.

Phần báo cáo này có kết quả “Không cho xử phạt”, liên quan đến “công lao” Trịnh Thiên Hồng không khách khí nhận lấy, tự mình thông báo, lại có người ngoài “xác thực” một chút.

- Trịnh Thiên Hồng có thể ở tình huống Tổng giám đốc Đại Trung Hoa có ý kiến với hắn mà thúc đẩy kết quả này. Hẳn là hắn vừa muốn tỏ thiện ý với Trần Gia ta đồng thời cũng thể hiện thực lực của mình.

Mục Bắc Thần trầm ngâm một lúc rồi phân tích.

- Chỉ sợ, Trịnh Thiên Hồng hướng chúng ta biểu hiện: Đại sự vụ quan cuối cùng là Đại sự vụ quan, một ngày không xuống đài, liền có được năng lượng người ngoài khó với tới.

Trần Cửu Tranh gật đầu liên tục:

- Không sai, tôi cũng nghĩ như vậy.

- Trước mắt, Trịnh Thiên Hồng chủ động tìm anh Thiên mưu cầu hợp tác là rất tốt. Chúng ta có thể chiếm thế chủ động càng nhiều.

Mục Bắc Thần cười nói.

- Trước để hắn xuất lực trợ giúp chúng ta, đến cuối cùng chúng ta có thể giúp hắn bao nhiêu… Phải xem tại điều kiện không tổn hại lợi ích của chúng ta. Nếu như bất lợi với chúng ta, vậy xin lỗi rồi!

Trần Cửu Tranh nghe vậy, cười ha ha:

- Đúng như tôi nghĩ!

Trần gia bọn hắn, xưa nay chỉ chiếm tiện nghi, chuyện có hại tuyệt đối không làm!

- Lần lựa chọn này, trừ Trịnh Thanh Hồng, những người khác không có uy hiếp với tôi.

Mục Bắc Thần cười nói, sau đó hơi nheo mắt lại:

- Bất quá tên họ Bạch không biết sẽ đi đến bước nào, hiện giờ tôi sợ hắn giết đến năm vị trí đầu, đi vào bộ sự vụ, chúng ta liền mất cơ hội trừng trị hắn.

Đối với ý nghĩ này của Mục Bắc Thần, Trần Cửu Tranh lơ đễnh cười một tiếng:

- Bên Bạch Tiểu Thăng anh không cần suy nghĩ nhiều, an tâm làm tốt sự tình của anh đi. Về phần hắn, coi như tiến vào năm vị trí đầu, coi như vào sự vụ bộ, thì như thế nào?

Mục Bắc Thần không nhịn được liếc hắn một cái.

- Đừng quên sau ngày hôm nay, Đại sự vụ quan là minh hữu của chúng ta, một cái chỉ là trợ lý sự vụ, chúng ta nghĩ hắn chết như thế nào thì hắn liền chết như thế đấy, thậm chí không cần chúng ta động thủ.

Trần Cửu Tranh cười nói. Chỉ một lời như thế, trên mặt Mục Bắc Thần cũng hiện lên vẻ tươi cười.

Đúng!

Nếu như Trịnh Thiên Hồng cùng bọn hắn kết thành liên minh, chỉ là một cái cỏ rác như Bạch Tiểu Thăng muốn chết muốn sống, muốn chưng muốn nấu lại không phải chỉ cần một câu nói của bọn hắn sao?

Mục Bắc Thần cũng cười:

- Quả nhiên nhìn vấn đề vẫn là muốn xem động tĩnh.

Tám giờ hơn, thành phố Tiền Thâm, một nhà hàng 3 sao Michelin.

Trong gian phòng trang hoàng đơn giản, khiêm tốn dung dị, chỉ có hai người ngồi đối diện với nhau.

Trịnh Thiên Hồng và Trần Cửu Thiên.

Hai người mặt mỉm cười, dùng dao nĩa cắt đồ ăn trong đĩa một cách ưu nhã.

- Loại thịt bò Angus chăn nuôi bằng ngũ cốc này với tôi, 3 phần chín là vừa vặn, ngậm dầu vừa phải lại nhiều nước thịt, cảm giác ngon vô cùng.

Trịnh Thiên Hồng đề cử.

- Tôi lại càng ưa thích chín 5 phần, màu sắc, vị giác vừa vặn, còn cố khuynh hướng khẩu vị của người Châu u.

Trần Cửu Thiên mỉm cười nói.

- Thói quen ẩm thực của Trần tiên sinh quả thật là bỏ công nghiên cứu, tôi cũng được lợi rất nhiều. Nhất định ngày khác sẽ nếm thử phương thức của ngài.

Trịnh Thiên Hồng cười một tiếng, cầm khăn ăn lau khóe miệng.

- Trịnh tiên sinh ăn xong rồi sao.

Trần Cửu Thiên một bên cắt thịt, một bên cười nói:

- Thế giới này rất kì diệu, rất nhiều thứ có thể ăn, đồ ăn, lợi ích. Nếu Trịnh tiên sinh không muốn ăn nữa, vậy còn dư lại đề là của tôi nhé, hẳn Trịnh tiên sinh sẽ không nghĩ lại a.

Trần Cửu Thiên một câu hai nghĩa.

Rõ ràng nói thịt bò, kì thực nói về vị trí quản lý sản nghiệp tỉnh vực.

Trịnh Thiên Hồng cười một tiếng, cầm lọ tiêu đen đẩy tới một chút:

- Gần nhất khẩu vị có chút vấn đề, không ăn được, Trần tiên sinh muốn ăn thì đừng khách sáo. Tôi nguyện giúp người hoàn thành ước vọng.

Lời nói này càng trực tiếp.

Trần Cửu Thiên cắt một miếng thịt bò, vừa mỉm cười vừa nhai nuốt vừa nhìn Trịnh Thiên Hồng.

Trịnh Thiên Hồng cũng mỉm cười với hắn.

- Vậy rất tốt! Trịnh tiên sinh giúp người hoàn thành nguyện vọng có phong thái của bậc quân tử, vậy tôi sẽ xem Trịnh tiên sinh như bạn tri kỉ. Trần Cửu Thiên tôi cái khác không nói, nhưng lại là người coi trọng tình nghĩa nhất. Bằng hữu có việc, rút đao tương trợ.

Dứt lời, hai người nhìn nhau cười ha ha.

Ăn cơm xong, một bình trà được đưa lên, Trịnh Thiên Hồng và Trần Cửu Thiên tiếp tục cùng nhau uống trà.

Lần này không cần nói gì sắc bén mà là trực tiếp.

- Tôi nghe nói anh Trịnh giúp đỡ xử lý phần báo cáo kia, quả thật cảm tạ!

Trần Cửu Thiên nở nụ cười chân thành tha thiết.

- Chút lòng thành, chẳng qua tiện tay mà thôi.

Trịnh Thiên Hồng mỉm cười hời hợt nói.

Như Mục Bắc Thần nói, hắn một là đưa chỗ tốt, hai là thể hiện năng lực.

- Chuyện em trai của Trịnh tiên sinh tôi cũng có nghe nói qua.

- Thật đau lòng!

Trần Cửu Thiên cảm thán:

- Tôi đã chuyển chuyên gia tốt nhất, dụng cụ tốt nhất bằng máy bay qua, hy vọng có thể góp chút sức mọn.

- Ngài có lòng rồi!

Trịnh Thiên Hồng động dung.

Đạt thành đồng minh, tiễn đưa lễ vật.

Tiếp đó nên nói đến chuyện chính.

- Lần này anh Trịnh không có ý định tranh vị trí phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, tôi coi như việc nhân đức không nhường ai!

Trần Cửu Thiên cười nói.

- Không chỉ là không tranh, tôi còn muốn giúp cậu chút sức lực.

Trịnh Thiên Hồng cười nói:

- Trịnh lão đệ đề cử vị Mục Bắc Thần kia xác thực rất được, trước mắt đang đứng số 1 số 2.

Trần Cửu Thiên vui vẻ cười.

- Nhưng mà trước mắt có một người, hai ba ngày sau sẽ vượt qua hắn.

Một câu làm mặt mũi Trần Cửu Thiên cứng đờ, không kìm lòng nghẹn ngào hỏi:

- Là ai?

Trịnh Thiên Hồng nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu rồi mới cười một tiếng, móc từ túi xách tùy thân ra một văn kiện:

- Xem cái này đi, anh sẽ cảm thấy hứng thú.

Bạn cần đăng nhập để bình luận