Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 785: Hi vọng xa vời



- Bắc Thần, vui vẻ lên một chút đi nào.

Trần Cửu Tranh ở trong điện thoại nghe được cảm xúc của Mục Bắc Thần có chút đê mê, lúc này mới thuyết phục.

- Cậu thường xuyên nói: " Người làm chuyện đại sự thì sẽ không câu nệ tiểu tiết", từ xưa tới nay, thắng làm vua thua làm giặc. Thắng thì mới có thể xưng vương còn bại thì cái gì cũng không phải đó sao.

- Bây giờ là như cậu đã thắng, đã thành vương, mà thất bại thảm hại là tên Bạch Tiểu Thăng kia. Việc cậu bây giờ phải làm là hưởng thụ thành quả thắng lợi, cần gì cứ phải canh cánh trong lòng cái quá trình giành được thắng lợi kia chứ.

Trần Cửu Tranh hiểu rõ Mục Bắc Thần, biết rõ tấm lòng hiếu thắng của hắn rất nặng. Chỉ vì không thể sử dụng năng lực của bản thân để nghiền ép, đánh bại Bạch Tiểu Thăng mà canh cánh ở trong lòng.

- Anh Tranh, anh không cần khuyên tôi, đạo lý này tôi đều hiểu rõ trong lòng.

Mục Bắc Thần lên dây cót tinh thần, ở trong điện thoại cười nói.

Để tránh cho Trần Cửu Tranh còn tiếp tục lắm điều. Mục Bắc Thần mở lời nói trước với hắn.

- Không nói tới chuyện này nữa. Trải qua chuyện này tôi mới biết được. Anh của Trịnh Thanh Hồng lại còn có năng lực như thế này, còn có thể trực tiếp thao túng một vị phụ trách sản nghiệp của khu vực để cho họ chịu trách nhiệm chế tài của bộ sự vụ. Điều tra trước những nguy hiểm, giúp chúng ta đánh bại Bạch Tiểu Thăng.

- Ngay cả tôi cũng rất giật mình!

Trần Cửu Tranh nói

- Người phụ trách sản nghiệp của khu vực tỉnh Hà Đông kia không biết là trả lại nhân tình hay là bị Trịnh Thiên Hồng nắm được nhược điểm mà lại nghe lời như thế…Tôi cảm giác được, chắc chắn là lý do thứ hai đi. Bây giờ những người hiểu được đạo lý có ơn tất báo cũng có những điều e ngại, sẽ không thể trực tiếp làm ẩu như thế được.

- Đúng như vậy.

Mục Bắc Thần đối với phán đoán của Trần Cửu Tranh rất đồng tình.

Sau đó, Mục Bắc Thần lại có mấy phần hiếu kỳ nói.

- Trịnh Thiên Hồng có thủ đoạn như thế, lúc trước thế nào lại không giúp cho em của hắn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là chúng ta cũng không phải là đối thủ của Trịnh Thanh Hồng.

Trần Cửu Tranh ở trong điện thoại nở nụ cười ha ha.

- Người anh em, theo như lời cậu nói, tôi cũng có thể giải thích giúp cậu. Cậu sao lại có thể quên được. Công ty của Trịnh Thanh Hồng ở tỉnh cùng với tỉnh Hà Đông đều là nằm trong một cái phân khu. Trịnh Thiên Hồng coi như là muốn giúp đỡ hắn cũng không thể được. Đừng quên quy tắc khảo hạch của các người. Những thành tích ở trong cùng một khu vực sẽ không được tính điểm.

- Đúng vậy.

Mục Bắc Thần khẽ giật mình, lập tức tự cười giễu một tiếng.

Bị Bạch Tiểu Thăng kích thích, đầu óc của hắn có chút không dùng được. Thế mà quên đi cái điều cơ bản này.

- Trịnh Thanh Hồng không nắm được lá bài tẩy cuối cùng lại là tiện nghi cho chúng ta.

Mục Bắc Thần cảm khái nói.

- Ha ha! Không sai.

Trần Cửu Tranh cười to lập tức nói lại.

- Bất quá, chúng ta cũng không để cho hắn ăn thiệt thòi. Vì để đối lá bài tẩy này, cũng đã lấy ra một lá bài tẩy của chúng ta là cán bộ bộ sự vụ họ Quách. Đương nhiên, Trịnh Thiên Hồng có năng lực giúp cho em trai của hắn giành được cái vị trí kia đều không liên quan tới chúng ta. Mặc kệ có thành công hay không, hắn cũng không thể oán trách chúng ta được.

- Đúng!

Mục Bắc Thần phát ra một cái giọng mũi, không thiếu ý cười lạnh.

Mặc dù đang nói chuyện nhưng mà trong đầu Mục Bắc Thần không ngăn được mà nghĩ tới Bạch Tiểu Thăng.

- Anh Tranh nói rất nhiều, thắng làm vua thua làm giặc, nào có thể nói đến cái gì mà tuyệt đối công bằng. Hết thảy thành hay bại đều dựa vào thực lực. Nhân mạch, thủ đoạn cũng là một loại biểu hiện của thực lực.

Mục Bắc Thần tự khuyên mình như thế, trong lòng cũng dễ chịu không ít.

- Bạch Tiểu Thăng, hiện tại sợ rằng cậu đang sứt đầu mẻ trán a! Kỳ thật, cậu nên sớm có chuẩn bị tâm lý mới đúng. Trong trận đấu đọ sức này, cậu thất bại cũng là điều tất nhiên. Bời vì là… thực lực của cậu không đủ.

Lúc này,

Trong văn phòng tổng giám đốc của truyền thông Trung Kinh. Bạch Tiểu Thăng đang ngồi trên vị trí của mình, hai tay chồng lên nhau, vuốt vuốt chóp mũi của mình. Ánh mắt tụ lại một chỗ, lâm vào trầm tư.

Việc hắn trầm tư tự hỏi như thế đã trải qua hơn hai mươi phút rồi.

Quá ít, thời gian còn lại quá ít. Trước mắt, tính thời gian còn lại đến bây giờ không đủ một tuần.

Bọn hắn tổn thất nặng nề, mà ở phía Mục Bắc Thần bên kia đang có sự trợ giúp của hai người khác, thực lực tăng lên rất nhiều.

Bên này lên bên kia xuống, ngày càng cách nhau một bước xa.

Bạch Tiểu Thăng mở cửa phòng làm việc làm nó phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Lâm Vi Vi rón rén đi tới, mắt nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Tiểu Thăng liền có chút đau lòng.

Vừa rồi, Bạch Tiểu Thăng cùng trò chuyện với Trần La đã cấp tốc ban hành mấy cái chỉ lệnh.

- Trần La, trước mắt chúng ta tổn thất hoàn toàn tại Hà Đông. Công ty ở Hà Đông gần như là hai phần ba bỏ dở hợp tác. Ba phần chỉ còn lại một. Bất quá, bọn họ cũng không phải toàn bộ làm trái với hợp đồng, bởi vì tập đoàn của chúng ta còn có cơ cấu giám sát. Nếu như bọn hắn làm quá mức thì tất nhiên sẽ tham gia vào.

- Tôi muốn cậu đem những công ty mà chưa làm trái với hợp đồng thống kê lại. Điều nhân viên nghiệp vụ lúc trước phụ trách việc ký kết nhìn chằm chằm cho tôi. Một khi có bất cứ một biến hóa nào thì nói cho tôi trước tiên.

- Tôi bây giờ mới thống kê lại danh sách những công ty kia. Bất quá ở những tỉnh khác, nguyên do trong này cậu không cần phải hỏi nhiều. Trừ những nhân viên nghiệp vụ còn lưu lại, những người khác toàn bộ đi qua. Hạ thấp điều kiện hợp tác của chúng ta xuống, tăng thêm tỉ suất lợi ích để đột kích ký kết.

- Ngoài ra, để nhân viên nghiệp vụ ở hai tỉnh khác sẵn sàng đợi lệnh. Tôi cũng sẽ gửi cho bọn họ danh sách công ty chuẩn bị tuyển chọn.

- Còn có …

Bạch Tiểu Thăng đâu vào đấy, mấy cái chỉ lệnh rõ ràng rành mạch vô cùng.

Lưu thủ, chuyển trận, khai thác, tầng tầng bố trí để cho Lâm Vi Vi ở một bên tin phục vô cùng.

Đây mới đúng là Bạch Tiểu Thăng không chịu thua, không nói lời thất bại.

Giờ khắc này, Bạch Tiểu Thăng hào quang quanh người, để cho Lâm Vi Vi có một loại cảm giác lóa mắt

Bố trí xong hết tất cả, Bạch Tiểu Thăng trở lại chỗ ngồi của mình, bỏ ra một phút thời gian, định ra một nhóm danh sách mới, viết lên giấy giao cho Lâm Vi Vi.

- Vi Vi, em đem những danh sách này gửi tới cho bọn họ. Còn nữa, bộ phận hành chính hậu cần của chúng ta cần an bài phiên trực hai mươi bốn giờ. Thỏa mãn hết thảy những nhu cầu của bọn họ. Toàn lực một đường ủng hộ.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Gửi khiếu nại đến bộ sự vụ? Căn bản là không có thời gian đánh cái trận chó kiện cáo này. Trước mắt vẫn là nắm chặt bố cục mới thật tốt.

- Vâng.

Lâm Vi Vi chỉ đáp một tiếng sau đó vội vàng rời đi an bài.

Bất quá, đợi cô trở lại liền phát hiện ra Bạch Tiểu Thăng lại trở lại bộ dạng trầm tư.

Lâm Vi Vi nhìn thấy như vậy lại lần nữa có chút thắt chặt trong lòng.

Dưới tình thế nguy hiểm của Bạch Tiểu Thăng, quả quyết bố trí, làm được như vậy xác thực cũng là một loại cực hạn.

Nhưng mà, Lâm Vi Vi vẫn như cũ có cảm giác được còn chưa đủ.

Hi vọng xa vời.

Điều chí mạng nhất, lại không cách nào né tránh được một vấn đề là :" Thời gian không đủ".

- Nếu như lại có thêm nửa tháng, không, dù chỉ là nhiều thêm mười ngày, kết quả thắng bại cũng không thể nói trước được.

- Đáng tiếc thời gian bây giờ còn không đến một tuần.

Trên đường Lâm Vi Vi trở về, liền suy nghĩ đến vấn đề này, trước mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng như thế, cô nhịn không được mà cắn môi.

Bất quá, trước lúc Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu lên, trên mặt Lâm Vi Vi lại một lần nữa khôi phục vẻ mặt tràn đầy tự tin.

- Anh Tiểu Thăng, chiếu theo sự phân phó của anh, em đã an bài xong xuôi tất cả. Có bố cục lần này của anh, em tin tưởng rất nhanh chúng ta có thể lấy lại được thành quả. Rất nhanh chúng ta lại một lần nữa có thể vượt qua được. Thắng lợi là của chúng ta, Mục Bắc Thần bọn hắn coi như có chơi nhiều loại âm mưu quỷ kế gì đi nữa thì cũng không thể thắng được.

Lâm Vi Vi cười ủng hộ

Bạch Tiểu Thăng mang vẻ mặt bình tĩnh nhìn Lâm Vi Vi.

Trọn vẹn ba giây, Lâm Vi Vi bị nhìn đến có chút mất tự nhiên, cười lớn nói.

- Anh Tiểu Thăng, anh, anh nhìn em làm cái gì?

Thời điểm nói câu này, cô thậm chí nhịn không được mà có chút cà lăm.

Lâm Vi Vi âm thầm ảo não.

- Cô gái ngốc, đừng có an ủi anh.

Bạch Tiểu Thăng thở dài một hơi, đứng dậy hướng về phía cửa sổ văn phòng phía trước, quan sát thành phố ở bên ngoài.

Thành phố ở dưới chân, phồn hoa đang ở trước mắt.

Nhìn như có thể bắt vào tay nhưng xa xa lại không thể với tới.

Giống như chiến cuộc thay đổi ở trước mắt, khả năng giành được thắng lợi.

- Không cách nào chạm đến được.

Bạch Tiểu Thăng tự lẩm bẩm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận