Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 789: Thủ đoạn của Lôi Nghênh



Tuân thủ nghiêm ngặt điểm mấu chốt, không cần chạm đến vạch hồng tuyến cuối cùng. Đây là những tiêu chuẩn chế định hành động mà Bạch Tiểu Thăng đưa ra cho Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh kiên quyết quán triệt thực hiện.

Đối với hắn mà nói, không dùng quyền đầu, không đe dọa hành hung, lại đồng dạng có thể đạt được mục đích.

Nhiều năm qua làm lính đánh thuê kiếm sống, để cho hắn biết được rất nhiều người bình thường lại có những thủ đoạn đáng sợ khó có thể tưởng tượng được.

Đang theo dõi Trần Trường Hà, từ đầu đến cuối không có thu hoạch được tình huống gì, sự kiên trì của Lôi Nghênh cũng đã hao hết, hắn quyết định cải biến phương thức.

Nói đến phần công việc "Người mang tin tức" cho Trần gia.

Thành viên trong bọn hắn tổng số nhân viên chỉ có hai ba người, ai cũng là tồn tại đứng đầu nhất trong dòng chính của Trần gia. Chỉ có trường hợp được ban bố nhiệm vụ, mới bị triệu đi làm việc. Trừ chuyện đó ra, bọn hắn không cần phải đi làm, không cần làm việc, càng bị cưỡng chế rời xa chức vụ, thực chất triệt để trở thành người ngoài cuộc.

An bài như thế này, Trần Cửu Thiên tự nhiên có đạo lý của chính mình.

Mà đối với Trần Trường Hà mà nói, ngày bình thường chuyện gì đều không cần làm, còn có thể dễ dàng cầm một khoản tiền lớn, dại gì mà không làm.

Ngoại trừ truyền đi tin tức, thường ngày hắn sống phóng túng đàng điếm, chính là đoạn nhân sinh mà hắn hài lòng nhất.

Trần Trường Hà không có chỗ ở cố định, chỉ có những quán bar, vũ trường, sòng bạc là nơi hắn lưu luyến, ăn uống cá cược chơi gái, dù sao cũng có người thanh toán cho hắn.

Thế nhưng, loại hạnh phúc này ở mười ngày trước đã biến thành ác mộng của hắn.

Trần Trường Hà tinh tường nhớ được sự việc một ngày đó.

Hắn vốn dĩ đang ở trong một cái nhà tắm hơi, vừa mới trải qua một phen triền đấu vui vẻ lâm ly đến mê người, về sau mê mệt hắn ngủ thật say, một giấc rõ ràng đến tận bình mình ngày hôm sau.

Nhưng mà thời điểm hắn tỉnh lại lần nữa, mũi hắn lại nghe được một mùi nấm mốc hôi hám đang lan tỏa, mở mắt ra lại phát hiện nóc nhà ố vàng xuống cấp.

Trần Trường Hà cả kinh ngồi dậy, phát hiện quần áo chính mình vẫn còn chỉnh tề, bản thân lại ở trong một gian phòng giá rẻ, bốn phía bài trí cũng rách nát.

Đối diện phía cuối giường có một cái ghế.

Trên ghế ngồi là một người đàn ông khôi ngô rắn chắc, tướng mạo có chút hung ác.

Hắn đang cười tủm tỉm híp mắt nhìn mình.

- Ngươi đã tỉnh, có khát không, nào đến đây, trước uống chén nước.

Người đàn ông vạm vỡ vô cùng ôn hòa cười nói.

- Ta muốn cùng ngươi thảo luận một ít chuyện.

Trần Trường Hà "Ngao" trong cổ hong như muốn hét lên, nhảy dựng về phía đầu giường, hắn hoảng sợ cầu xin, biểu thị rằng ngươi muốn bao nhiêu tiền đều có thể, chỉ hy vọng thả ta ra.

- Ta chỉ muốn hàn huyên với ngươi một ít chuyện, ngươi lại quá kích động, vậy đổi lại khi nào ngươi bình tĩnh lại trò chuyện tiếp?

Đại hán cười nói.

Trong lòng Trần Trường Hà tràn ngập sợ hãi, một lòng muốn chạy trốn, nghe vậy tự nhiên điên cuồng gật đầu.

Đại hán mỉm cười ra hiệu hắn rời đi.

Trần Trường Hà chạy bán sống bán chết.

Chờ tới lúc hắn về tập hợp dẫn người đến giết ngược trở về, thì người đã đi mất phòng không nhà trống, không thu hoạch được gì.

Sau đó, ác mộng liên tiếp mở ra.

Mặc kệ Trần Trường Hà trước đó một ngày dù ngủ lại ở đâu đi chăng nữa, thì ngày thứ hai, hắn nhất định tỉnh dậy ở một cái quán trọ nhỏ nhìn cũ kỹ bẩn thỉu hôi hám ở phụ cận. Và dĩ nhiên, nhất định nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ kia, cũng là vẻ mặt cười tủm tỉm và một câu hỏi không đổi.

- Ngày hôm nay, ngươi muốn nói sao?

Mặc kệ hắn chạy đi đâu, mặc kệ hắn gọi đến bao nhiêu tên huynh đệ bồi tiếp, cũng chỉ có một kết quả như thế.

Thần không biết quỷ không hay, chính mình bị đưa tới một cái địa phương "Thuận tiện động thủ".

Cái loại sinh tử bị người khác nắm trong tay này thật kinh khủng, đơn giản so với loại cực hình nào cũng là phương pháp tra tấn tinh thần khủng khiếp nhất.

Trần Trường Hà hôm qua thậm chí trốn vào một cái biệt thự khác ở thành phố Trung Kinh của Trần Cửu Tranh, để sáu bảy tên bảo vệ có vũ trang thủ ở bên ngoài.

Hệ Thống bảo vệ của biệt thự kia vô cùng chu toàn, mười mấy con chó Shepherd của Đức, cộng thêm hệ thống các loại máy báo động cảm ứng tia hồng ngoại.

Thế nhưng, mọi chuyện vẫn y nguyên như thế!

Người này, là người hay quỷ!

Trần Trường Hà cũng không dám khẳng định. Hắn trải qua suy nhược tinh thần, thậm chí sợ hãi không dám ngủ. Ngày hôm qua, hắn cố chống chịu sự mỏi mệt mà không ngủ, đến lúc rõ ràng thực sự nhịn không nổi, liền ngủ gà ngủ gật, sau đó lại đến nơi này.

Loại sự tình như thế này, hắn coi như có nói với người khác, đoán chừng cũng không ai tin tưởng, mà Trần gia Trần Cửu Thiên, Trần Cửu Tranh, thậm chí Mục Bắc Thần đều là đơn tuyến liên hệ hắn.

- Thế nào, ngày hôm nay ngươi muốn nói sao?

Lôi Nghênh cười tủm tỉm nhìn hắn, hảo ngôn hảo ngữ nói.

- Không nói, cũng không sao, ngươi có thể đi.

Trần Trường Hà có mấy phần chết lặng nhớ tới bản thân.

- Có điều, qua ngày mai, nếu vẫn không nói sẽ không có khả năng ta lại dùng phương thức ôn hòa như thế này nữa.

Lúc nói những câu này ánh mắt của Lôi Nghênh trở nên lạnh lẽo hơn.

- Có lẽ ngươi sẽ ở trong nước, bị sặc đến tỉnh, cũng có thể là ở trong căn phòng lúc nhúc toàn rắn và chuột lổm ngổm tỉnh lại. Đương nhiên, ngươi yên tâm, ta cam đoan bảo đảm an toàn của ngươi, thậm chí không sẽ để ngươi nhận một chút xíu tổn thương nào. Loại phương thức này sẽ kéo dài mấy ngày, nếu như ngươi còn không muốn nói, thì sẽ có phương thức càng thú vị hơn sẽ chờ đợi ngươi. Tin tưởng ta, những phương thức này căn bản ngươi không thể tưởng tượng nổi. . . Có điều, lúc đó ngươi sẽ hoài niệm khoảng thời gian này, đem hiện tại biến thành Thiên Đường, hahaha.

Vẻ mặt Trần Trường Hà co giật, thân mình hơi run rẩy.

- Ngươi đi đi.

Lôi Nghênh cười tủm tỉm nói.

- Ngươi đến tột cùng là muốn như thế nào?

Trần Trường Hà đặt mông ngồi xuống giường, vẻ mặt tuyệt vọng nói.

Hắn đã muốn hỏng mất.

- Ta muốn hỏi ngươi một ít chuyện.

Lôi Nghênh cười nói.

- Nói, ngươi muốn gì ta đều nói.

Trần Trường Hà so với hắn còn cấp bách hơn.

Bí mật gì đều có thể, hắn chỉ không muốn cứ tiếp tục một màn đáng sợ như thế này.

Lôi Nghênh nhìn thấy trong ánh mắt của Trần Trường Hà, tựa hồ còn có chút hối hận.

Chỉ là đối mặt, đã để cho Trần Trường Hà sợ như ma quỷ.

- Ta sau khi hỏi xong, sẽ để ngươi ký tên đồng ý xác nhận, chuyện này ngươi không cần nói với người khác ,nếu không ta lập tức để cho ngươi nếm thử những cái thủ đoạn mới kia.

Lôi Nghênh tiếp tục uy hiếp.

Trần Trường Hà điên cuồng gật đầu.

Lôi Nghênh ôn hòa nở nụ cười.

Có điều, từ sâu trong ánh mắt của hắn, mơ hồ có chút hưng phấn hấp tấp.

Kỳ thật để Trần Trường Hà đi, bất quá là lời nói đe dọa.

Lần này, hắn sẽ không để Trần Trường Hà rời đi.

Nếu như ngày hôm nay Trần Trường Hà vẫn không đầu hàng, hắn thậm chí có thể vận dụng vũ lực, thủy hình, tra tấn bằng điện, mấy cái thủ đoạn này một chút cũng không có tạo thành vết thương, lại khiến cho người ta có cảm giác như lâm vào địa ngục, hắn cũng không kiêng kỵ.

Loại người như tên Trần Trường Hà này, căn bản chịu đựng được mười phút đồng hồ là tốt lắm rồi.

Lôi Nghênh sở dĩ táo bạo như vậy, là bởi vì ngày hôm qua, Lâm Vi Vi nói cho hắn biết trong nhà xảy ra chuyện rồi, Bạch Tiểu Thăng lâm vào khốn cảnh trước nay chưa từng có.

Lôi Nghênh nhận ân tình của Bạch Tiểu Thăng, hắn coi Bạch Tiểu Thăng là ân nhân, là huynh đệ tốt, là người thân thuộc nhất.

Vì vậy, hắn mới nôn nóng, đã đến biên giới bạo phát.

Một tên ma nhân khủng bố từng trải qua chiến trận đẫm máu khốc liệt, suýt chút nữa lần thứ hai tỉnh lại.

May mắn, Trần Trường Hà thức thời kịp lúc. Nếu không thứ chờ đợi hắn, tuyệt đối so với nhũng thứ Lôi Nghênh nói còn kinh khủng gấp trăm nghìn lần.

Ngay tại gian phòng hôi hám bẩn thỉu của dãy nhà khách cũ kỹ này, Trần Trường Hà dùng đầy đủ ba giờ liền, viết ra toàn bộ chuyện cơ mật cốt lõi nhất của Trần gia.

Trần Cửu Thiên, Trần Cửu Tranh, Mục Bắc Thần đều có trong đó.

Con người chính là như vậy, chính là chết sống không nói, còn một khi đã phun ra nhiều bí mật rồi, liền có một loại tâm lý vò đã mẻ không sợ sứt, muốn đem mọi chuyện còn lại hoàn toàn nôn ra sạch sẽ.

Lôi Nghênh nhìn một chồng lời chứng kia, khuôn mặt có chút động dung.

Cái Trần gia này, quả thực....

- Sâu bọ.

Lôi Nghênh nhịn không được mắng một câu, y như lời nói Bạch Tiểu Thăng đã từng mắng qua.

Chứng cứ tới tay, Lôi Nghênh để cho Trần Trường Hà ký tên đồng ý, ngoài dự tính của hắn là tại cuối đơn còn bổ sung thêm một câu ‘Tờ khai này chính là bản thân tự nguyện trần thuật, không bị bất luận kẻ nào uy hiếp, chỉ vì đối với tập đoàn cảm thấy hổ thẹn, vì đối với cách làm của anh em Trần gia vô liêm sỉ mà tức giận'.

Một câu nửa chữ, đã là ngôn từ “Chính quy” nhất mà Lôi Nghênh có thể nghĩ đến.

Trần Trường Hà vẻ mặt đau khổ, ký tên lên bản tường trình, đồng thời ấn ngón tay cái làm dấu.

Thứ này, cầm tới trước mặt Trần Cửu Thiên bọn hắn, chính mình cũng xong đời.

Nam nhân này mới vừa nói đúng, Trần gia xong đời, đầu đảng tội ác tất nhiên sẽ bị xử lý, hắn đây chỉ là con cá nhỏ, đánh giá sẽ không bị chú trọng.

- Mình nghĩ đến việc có nên về nhà cầm theo ít tài sản, nói không chừng tương lai sau này liền không có tiền để cầm.

Như thời điểm này, trong bụng Trần Trường Hà còn nghĩ đến chuyện này.

Không biết anh em nhà họ Trần biết được chuyện này, trong bụng sẽ có cảm tưởng như thế nào. . .

Lôi Nghênh bên này vội vàng giúp Bạch Tiểu Thăng, thì bên trong Bộ sự vụ cũng có người đang bận bịu!

Đồng dạng, tận tâm tận lực, đánh cược lần cuối cùng trợ giúp Bạch Tiểu Thăng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận