Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 801: Cậu bỏ lực, tôi bỏ người



- Anh Trần!

Trịnh Thiên Hồng đổi một gương mặt tươi cười, quay trở lại ngồi xuống, rót cho Trần Cửu Thiên một ly trà, hai tay đưa tới:

- Người anh em của tôi, vừa rồi chỉ là đùa với anh thôi.

- Nếu hai chúng ta đã hợp tác với nhau thì phải thành thật với nhau, như vậy dĩ nhiên không thể nói giải tán là giải tán được. Cái tên Bạch Tiểu Thăng kia chơi anh cũng tức là chơi tôi rồi. Coi như hắn là cán bộ bộ sự vụ thì như thế nào, anh em mình vẫn là lãnh đạo cán bộ bộ sự vụ. Chuyện này tôi giúp anh, nhất định phải giúp.

Trịnh Thiên Hồng nói lời thề son sắt.

Trần Cửu Thiên cười ha ha, nhận lấy ly trà, cái bộ mặt vừa mới nhe răng hung hăng cười biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một bộ mặt chân thành tha thiết cười:

- Tôi cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi. Tôi làm sao có thể gây bất lợi cho anh Trịnh chứ. Chúng ta bây giờ đang ở trên một chiếc thuyền, tương lai còn hợp tác nhiều hơn nữa, anh nói có đúng không nào?

- Đúng đúng!

Hai người này một mặt vui sướng, lấy trà thay rượu còn cụng ly với nhau nữa.

Uống một ngụm trà, Trần Cửu Thiên đặt ly trà xuống, nghiêm mặt nói:

- Bất quá cái tên Bạch Tiểu Thăng kia đúng là lấn áp Trần gia tôi quá đáng rồi. Hắn đúng là kẻ gây họa. Về sau nhất định sẽ gây tổn thương cho cho anh Trịnh, không bằng bây giờ…Liên thủ đánh bại hắn.

- Thừa dịp căn cơ của hắn chưa kịp ổn định, xác thực là dễ dàng nhất!

Trịnh Thiên Hồng gật đầu, lập tức trên mặt lại có chút do dự:

- Bất quá, hắn lại là người mà tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa chỉ định làm cán bộ bộ sự vụ, so với những người khác có sự khác biệt nhiều lắm. Muốn chơi hắn, nhất định phải có “tài nguyên”.

Cái từ “tài nguyên” này, có thể hiểu được theo rất nhiều nghĩa, nhưng mà quan trọng nhất chính là người, còn có tiền.

Trịnh Thiên Hồng thở dài:

- Tôi không sợ nói cho anh biết, chuyện này thẳng đến bây giờ, tôi kỳ thật cũng là không đồng ý. Bởi vì anh cũng biết rõ một điều, tôi…. đã bị ông già này chỉnh cho một lần, nhân viên bị tách rời, đến như người phụ trách sản nghiệp ở tỉnh Hà Đông, tôi cũng phải dựa vào uy hiếp mà lãnh đạo. Cái điểm tài nguyên này, bây giờ tôi như bước một chân vào quan tài, ông anh không thể để cho một chút căn cơ sót lại này của tôi cũng không muốn buông tha à nha.

Trần Cửu Thiên nghe được gật đầu mỉm cười.

Trịnh Thiên Hồng nói lời này hắn có thể hiểu được. Động vào điểm chí mạng của Trịnh Thiên Hồng tương đương với cầm chứng cứ uy hiếp chí mạng đối với hắn. Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, bản thân mình cũng tình nguyện cá chết lưới rách, cũng không thể động vào chút căn cơ bảo mệnh cuối cùng.

Bất quá, thiếu khuyết những cái kia, không có nghĩa là Trịnh Thiên Hồng không có giá trị hợp tác. Hắn một ngày vẫn còn là lãnh đạo cán bộ sự vụ, thì còn có được quá nhiều tài nguyên, quá nhiều lợi thế.

- Cậu có địa vị, có chức quyền. Muốn tìm người bỏ ra tiền, muốn tài nguyên, tôi có! Chúng ta phối hợp nhất định có thể thành công.

Trần Cửu Thiên chân thành nói.

- Thế nhưng, chuyện này không thể giống những kẻ hèn, trong này chúng ta nhất định phải dùng đến người có chức vụ không được thấp, với lại tuyệt đối đáng tin tưởng. Nếu không giống như người phụ trách sản nghiệp ở tỉnh Hà Đông, chỉ dựa vào uy hiếp và dụ lợi mà làm, sợ là không thích hợp.

Trịnh Thiên Hồng nói.

Thật là cẩn thận!

Bất quá Trịnh Thiên Hồng càng là như thế, càng đại biểu hắn có thành ý hợp tác.

Trần Cửu Thiên đối với cài này rất là hài lòng. Trịnh Thiên Hồng nếu không có cái dạng này, hắn ngược lại lại không yên tâm.

- Tôi cung cấp người cho cậu, là trực hệ của tôi.

Trần Cửu Thiên hạ giọng, ánh mắt sáng tỏ:

- Ông anh, tôi là muốn thật tình hợp tác. Tôi đối với anh chính là tin tưởng.

- Nhưng mà ông anh cũng nắm được mệnh môn của tôi. Tôi biết những người trực hệ của anh, cũng có thể đi tố giác anh. Huống hồ, ông già tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa này cũng không tin tưởng tôi.

Trịnh Thiên Hồng cười khổ:

- Cá chết lưới rách, tôi so với anh còn sợ hãi hơn nhiều.

Lời này để cho Trần Cửu Thiên cười ha ha một tiếng.

Trước mắt, vẫn là trước làm tiểu nhân sau làm quân tử, cả hai đều nắm giữ được mệnh môn của nhau, mới có thể rõ ràng cùng đứng trên một chiếc thuyền, mới có thể thành tâm mà hợp tác.

Trần Cửu Thiên nghĩ kỹ, hắn muốn để cho Trịnh Thiên Hồng biết rõ, những người trực hệ của mình sẽ không vượt quá ba thành.

- Chỉ với thế này nếu muốn hạ bệ Bạch Tiểu Thăng cũng là vừa đủ!

Trần Cửu Thiên trong lòng nghĩ.

Đầu tiên, đưa chuyện này quyết định xuống, làm cho Trịnh Thiên Hồng đồng ý. Trịnh Thiên Hồng nếu như không đồng ý thì cái gì cũng không tốt. Ngược lại, nếu Trịnh Thiên Hồng đồng ý, lại vạch ra phương án, để cho hắn bày mưu tính kế.

Chỉ cần Trịnh Thiên Hồng chộn rộn tiến đến, liên thủ với hắn cho rơi đài một cán bộ bộ sự vụ. Vị lãnh đạo cán bộ bộ sự vụ Trịnh Thiên Hồng này sẽ triệt để thực chất bị cột lại trên chiến xa của Trần gia bọn hắn.

Mất đi một người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, lại đón chào một vị lãnh đạo cán bộ bộ sự vụ làm minh hữu, đối với Trần gia bọn hắn vẫn là tốt.

Trần Cửu Thiên đối với việc này rất là hài lòng.

- Anh Trịnh, sau khi chuyện này thành công, anh và tôi sẽ chính thức là người một nhà.

Trần Cửu Thiên nâng chén trà lên.

- Đã là như vậy, tôi chúc cho chúng ta hợp tác thành công.

Trịnh Thiên Hồng cười một tiếng cũng nâng chén trà lên.

- Hợp tác thành công!

Hai người một lần nữa lấy trà thay rượu, uống một hơi cạn sạch, thoải mái cười to.

Nguyên bản một cái liên minh tràn ngập nguy hiểm, lại một lần nữa thành công hợp lại một lần nữa, đồng thời càng vững chắc hơn.

Tối thiểu nhất, nhìn bề ngoài cũng là như thế.

Ở thời điểm Trần Cửu Thiên và Trịnh Thiên Hồng trò chuyện vui vẻ. Trong văn phòng của Lâm Vi Vi ở truyền thông Trung Kinh.

Lâm Vi Vi dựa vào bàn mà ngủ thiếp đi.

Cô quá mệt mỏi, cho đến tận bây giờ, gần như là hai ngày một đêm chưa chợp mắt được tý nào, cuối cùng cô cũng đã không kiên trì được nữa.

Coi như là đang ngủ thiếp đi, lông mày của cô cũng vặn lại cùng một chỗ, nhìn mặt có thể thấy được rõ ràng đang lo lắng suy nghĩ.

Một người rón rén bước qua, cầm cái áo khoác nhẹ nhàng đắp lên cho cô.

Một động tác nhẹ nhàng như thế mà vẫn đánh thức Lâm Vi Vi.

Cô bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn quần áo mà vô cùng sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên người ở trước mắt, lại đứng lên một tý, nét mặt của cô vô cùng kích động:

- Anh Tiểu Thăng!

Người khoác áo lên cho cô là Bạch Tiểu Thăng.

Đối với tình cảm cùng sự trung thành của Lâm Vi Vi, Bạch Tiểu Thăng vô cùng cảm động.

- Anh trở về từ lúc nào, khảo hạch…

Lâm Vi Vi không chú ý đến bản thân mình, mà lại hỏi Bạch Tiểu Thăng trước.

- Khảo hạch đã kết thúc.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Vậy thì chúng ta…

Lâm Vi Vi một mặt khẩn trương.

- Chúng ta thắng.

Bạch Tiểu Thăng cười ôn nhu với cô một tiếng, trong nụ cười còn lộ ra nét tự hào:

- Bây giờ, em nên gọi anh là cán bộ bộ sự vụ Bạch. Bởi vì kể từ ngày mai sau khi có báo cáo công tác anh sẽ là một cán bộ bộ sự vụ thực sự.

- Có đúng như thế không? Quá tốt rồi!

Khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của Lâm Vi Vi, bởi vì hưng phấn mà đỏ hồng lên, khó mà tự kiềm chế bổ nhào qua ôm lấy Bạch Tiểu Thăng hoan hô ầm lên.

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, lập tức cười ôn nhu một tiếng.

Tính toán, từ lúc đến Trung Kinh, đến truyền thông Trung Kinh, làm phó tổng ba tháng, thăng cấp tổng giám đốc, lại ba tháng giúp cho truyền thông Trung Kinh đạt được danh hiệu công ty gương mẫu. Lại ba tháng thăng cấp cán bộ bộ sự vụ của khu Đại Trung Hoa.

Bất quá chỉ có chín tháng mà thôi.

Liền từ phó tổng của một công ty con của tập đoàn, thăng cấp lên cán bộ bộ sự vụ.

Tốc độ như thế thì còn có ai làm được.

Kể cả Bạch Tiểu Thăng cũng có một hai điểm tự hào về bản thân mình.

Kế tiếp, cũng không biết phải dùng bao lâu thì mình mới có thể thăng cấp lên lãnh đạo cán bộ bộ sự vụ, thậm chí là…cấp bậc như tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa kia!

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ trong lòng:

Thời điểm Tuyết Liên rời đi đã có ước hẹn ba năm với mình. Trước mắt còn có hai năm ba tháng thời gian. Không biết đến lúc đó, cấp bậc của mình có thể đi đến mức độ nào.

Lúc Bạch Tiểu Thăng đang nghĩ ngợi thì tiếng gõ cửa vang lên.

Sau đó có người đẩy cửa đi vào.

Người kia ngẩng đầu nhìn thấy một màn Lâm Vi Vi đang ôm Bạch Tiểu Thăng, lập tức sững sờ, nguyên bản gương mặt đang mừng rỡ lại hiện ra một vòng xấu hổ.

- Nếu không thì, tôi đi ra ngoài trước?

Người vừa đến chính là Lôi Nghênh “ thắng lợi trở về”.

Bạn cần đăng nhập để bình luận