Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 808: Từ biệt



Trong phòng họp thứ ba, mọi người dần dần yên tĩnh trở lại.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, sắc mặt hắn bình tĩnh nhìn quanh một lượt rồi nói:

- Tóm lại, về phương diện nhân sự thì cứ sắp xếp như vậy. Còn những người đi cùng tôi theo điều lệnh thì sáng mai sẽ cùng nhau thông báo.

- Bạch tổng

- Bạch tổng.

Những giám đốc, quản lý đang ngồi tại đây, trong ánh mắt họ hiện lên sự không muốn.

Cùng nhau làm việc trong thời gian chín tháng. Đây là khoảng thời gian nói dài cũng không dài mà bảo ngắn cũng không ngắn lắm.

Bởi vì Bạch Tiểu Thăng đến mà quỹ tích cuộc đời của rất nhiều người thay đổi.

Bọn họ rất tôn kính cùng cảm kích và cảm ơn đối với vị giám đốc trẻ tuổi này.

- Tôi lên chức chứ không phải bị đuổi đi. Mọi người khổ sở cái gì?

Bạch Tiểu Thăng ra vẻ ung dung, nhẹ nhàng cười nói:

- Truyền thông Trung Kinh là nhà của tôi. Tôi sẽ thường xuyên trở lại thăm mọi người. Mọi người nhất định phải để nó càng ngày càng tốt, càng ngày càng trở lên vững mạnh. Nơi đây cũng chính là nhà của mọi người.

Cổ họng hắn dần lạnh đi, có chút nói không nên lời.

Có đôi khi, ly biệt nhìn như nhẹ nhõm.

Nhưng khi đối mặt với từng gương mặt hoạt bát, từng tấm chân tình không muốn rời xa, ly biệt lại làm cho người ta cảm thấy thương cảm.

- Được rồi, mọi người hãy vui lên. Trông đây có rất nhiều người được thăng chức, chuyện này cũng là một chuyện vui lớn. Mọi người càng cần phải nỗ lực làm việc nhiều hơn để không phụ lòng Bạch tổng chờ mong ở mọi người.

Lâm Vi Vi cất cao giọng nói.

- Lâm trợ lý, chăm sóc tốt cho Bạch tổng.

- Chị Lâm, thường xuyên trở lại thăm chúng tôi.

Rất nhiều người nhìn về phía nàng. Trong ánh mắt của họ cũng có vài phần không lỡ.

- Nhất định!

Lâm Vi Vi không ngừng lặp lại hai chữ này, trong giọng nói cũng có chút dị dạng.

- Tan họp! Tiệc tối nay mọi người cùng nhau uống, không say không về.

Bạch Tiểu Thăng hét lớn một tiếng. Hắn vừa mỉm cười vừa xoay người dẫn đầu rời đi.

Một chút nữa, hắn sợ bản thân mình cũng sẽ không khống chế được cảm xúc.

Lâm Vi Vi nhìn chằm chằm mọi người. Theo sát phía sau nàng là Lôi Nghênh.

Tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy, đưa mắt tiễn bọn hắn rời đi.

Trên đường trở về phòng làm việc của mình, Bạch Tiểu Thăng không nhịn được hít sâu hai cái, không tự chủ được cảm khái nói:

- Tôi chưa bao giờ nghĩ đến, rời đi lại có thể khó chịu như vậy.

Lâm Vi Vi yên lặng gật đầu, cảm xúc ngổn ngang.

Ngay cả Lôi Nghênh cũng lộ ra mấy phần trầm mặc.

Ba người nặng nề một lúc rồi Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đều lần lượt rời đi, đi làm việc khác.

Bạch Tiểu Thăng yên lặng chốc lát rồi cầm điện thoại lên gọi điện cho cha hắn là Bạch Minh Hành.

Lần này, vừa làm việc cho Trung Kinh mới được chín tháng đã muốn rời đi, chuyện này cũng nên nói một tiếng cho người nhà hắn.

- Con trai.

Điện thoại kết nối được mười lăm phút , bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nhớ nhà.

Đã lâu rồi hắn chưa trở về nhà.

- Cha, con muốn nói với cha vài điều.

Bạch Tiểu Thăng đè nén tình cảm của mình, nói ra chuyện bản thân muốn rời Trung Kinh cho cha hắn nghe.

Ở Trung Kinh, cho dù có bận rộn cỡ nào thì hắn sẽ đều đặn về nhà sau hai hai tuần. Mà lần này rời đi, sợ rằng không thể về nhà nhiều lần như vậy nữa.

Đầu bên kia điện thoại, truyền đến thanh âm hòa ái của Bạch Minh Hành:

- Con trai, con còn trẻ, cũng nên ra ngoài làm việc mấy năm. Tất cả lấy sự nghiệp làm trọng, cha mẹ luôn ủng hộ con.

- Trước khi đi, sắp xếp trở về thăm bà của con một lần. Cha sẽ dặn mẹ con làm nhiều thêm hai món thức ăn, chúc mừng con thăng chức.

Cùng cha mình nói chuyện, tâm tình Bạch Tiểu Thanh tốt lên rất nhiều.

Hơn sáu giờ, đội xe của đoàn làm phim đã đến công ty. Bạch Tiểu Thăng tự mình dẫn theo nhân viên nhiệt liệt đón chào.

Gặp lại thành viên của đội làm phim, người bên công ty cũng vô cùng kích động và hỏi thăm ân cần.

Bọn người Thương Uyển Uyển và Dương Thiến Nhi chào hỏi bạch Tiểu Thăng, vẻ mặt của họ lúc đấy cũng rất vui vẻ.

- Đi thôi, chúng ta đi phòng yến hội, ở bên trong cùng nói chuyện với nhau.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Hắn dẫn đầu đoàn người mênh mông cuồn cuộn cùng đi tới cao ốc Trung Kinh hùng vĩ.

Địa điểm tiệc tối nay là ở phòng cao nhất của cao ốc Trung Kinh.

Sau khi hướng dẫn chỗ ngồi cho mọi người, Bạch Tiểu Thăng liền đọc diễn văn.

-Thưa các quý ông, quý bà cùng các đồng nghiệp và bạn bè. Tiệc rượu lần này tổ chức vì hoan nghênh đoàn làm phim trở về. Tại đây, tôi xin đại biểu cho công ty nói với mọi người một tiếng, mọi người đã vất vả rồi!

Bạch Tiểu Thăng dẫn động tiếng vỗ tay như sấm.

Tiếng vỗ tay ít dần, Bạch Tiểu Thăng tiếp tục cười nói:

- Tiệc rượu lần này, còn có ý nghĩa thứ hai…

Tất cả mọi người đều chú ý.

Người của công ty đều ngưng trọng.

Trong mắt bọn người Thương Uyển Uyển đều có mấy phần nghi ngờ.

- Bữa tiệc tối này chính là chào từ biệt tôi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Bởi vì công việc điều chỉnh, hiện nay, tôi đã không còn là tổng giám đốc của công ty truyền thông Trung Kinh mà là sự vụ quan của bộ sự vụ khu Đại Trung Hoa. Lần này trở về là để chuyển giao công việc. Về sau, tôi sẽ đi Lâm Hải để triển khai công việc.

Câu nói này của Bạch Tiểu Thăng không khác gì một tiếng sấm làm cho mọi người chấn động.

- Cái gì? Bạch tổng muốn đi!

Cao Đại Chí, cầm đầu đoàn người làm phim rất kinh ngạc.

Trong mắt bọn họ có rất nhiều sự không muốn.

Thương Uyển Uyển đứng lên nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng. Sau đó, nàng mỉm cười vỗ tay.

- Chúc mừng anh, Bạch Tiểu Thăng.

Thanh âm Thương Uyển Uyển chân thành tha thiết.

Cao Đại Trí cũng đứng dậy. Sau đó là Dương thiến Nhi, Cao Á, Triệu Tiểu Huỳnh cùng rất cả đoàn làm phim ở đây đồng loạt vỗ tay.

- Chúc mừng Bạch tổng thăng chức.

Không biết ai đã hô lên một tiếng.

Tất cả mọi người cũng đồng loạt hô lên:

- Chúc mừng Bạch tổng thăng chức.

Tình cảm mọi người dành cho bạch Tiểu Thăng rất thắm thiết. Mọi người ở đây không ai muốn rời bỏ hắn. Nhưng đây cũng là một chuyện vui.

Hành động của Thương Uyển Uyển giúp chuyện này trở nên vui vẻ hơn.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng với Thương Uyển Uyển. Ánh mắt hắn nhìn qua mọi người rồi rồi trực tiếp cúi đầu:

- Cảm ơn mọi người.

Tất cả đều im lặng không nói gì. Thay vào đó, tiếng vỗ tay lại vang lên gấp đôi. Tất cả lời nói đều có vẻ phiền toái, chỉ có tiếng vỗ tay là có vẻ hiểu lòng người.

Lâm Vi Vi đứng bên cạnh hết sức vui mừng.

- Bạch Tiểu Thăng!

Tại lúc tiếng vỗ tay đã dừng thì, bỗng nhiên có một tiếng gào thét tức giận truyền đến.

Cửa đại sảnh bị phá tan một cách hung tàn.

Trần Trường Khoảnh giống như kẻ điên xong đến. Hắn liều lĩnh chỉ tay vào Bạch Tiểu thăng, dùng tiếng nói như sắp vỡ nát hét lên:

- Cậu, cậu có tư cách gì mà khai trừ tôi. Tôi là phó tổng, lệ thuộc trực tiếp công ty con. Cậu còn chưa làm sự vụ quan chính thức. Cho dù có, cậu cũng không có quyền khai trừ tôi.

Trần Trường Khoảnh đầy kinh nghiệm trở về với rất nhiều mơ ước trong lòng. Về đến công ty liền được thông báo, hắn đã không còn là phó tổng.

Hắn bị Bạch Tiểu Thăng sa thải.

Trần Trường Khoảnh điên rồi.

Hắn sợ, hắn thực sự sợ chức quyền cùng thủ đoạn. Nếu đưa hắn vào tử địa, hắn ngược lại không sợ.

Hắn không phục. Hắn phải làm náo loạn hội trường. Hắn muốn kháng nghị, hắn phải kháng nghị với tập đoàn.

Hiện tại, Trần Trường Khoảnh mang theo vô tận tức giận mà đến.

Hắn thấy được ánh mắt lạnh lùng và lạnh nhạt của Bạch Tiểu Thăng cùng ánh mắt lạnh lẽo của đám người ở đây.

- Trần Trường Khoảnh, anh đã không phải là Phó tổng nên không có tư cách đến nơi này.

- Chỗ này không phải nơi anh có thể làm bậy.

- Nói về lỗi lầm thì rất rõ ràng. Anh đã bán đi tin tức lúc trình báo công ty kiểu mẫu cấp tỉnh. Đừng cho là chúng tôi không hề hay biết.

- Chúng tôi sẽ cùng nhau báo cáo với tập đoàn, tiếp tục truy tố trách nhiệm của anh.

Có vài người liên tiếp hét lên. Sau đó, tất cả mọi người cùng gầm thét.

Bây giờ là lúc chia tay người bọn họ rất tôn kính, Bạch Tiểu Thăng. Trong trường hợp này, bọn họ sẽ không tha cho những ai quấy rối.

Đối mặt với sự phẫn nộ của mọi người, những phẫn nộ của Trần Trường Khoảnh bị sự sợ hãi ăn mòn và nuốt hết.

Trong mắt của hắn hiện lên sự sợ hãi. Đôi chân không nhịn được mà run lảo đảo, lùi lại phía sau.

Bạch Tiểu Thăng giơ tay như một loại hiệu lệnh, đám người nhanh chóng an tĩnh lại.

Hắn nhìn Trần Trường Khoảnh, hờ hững nói:

- Tôi có quyền đuổi anh! Nếu anh không đồng ý, có thể đến tổng bộ khu Đại Trung Hoa, tìm Trần Cửu Tranh và Trần Cửu Thiên lý luận với tôi. Tôi sẽ chờ anh.

Bạch Tiểu Thăng tùy ý phất tay như đang đuổi ruồi muỗi:

- Đuổi ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận