Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 810: Tôi Đến Thông Báo Một Việc



Khu biệt thự Nguyệt Hồ ở Trung Kinh, tại nhà của Trần Cửu Tranh.

Trong thư phòng, Trần cửu Tranh cùng Trần Trường Khoảnh đang trầm mặc ngồi đối diện với nhau.

Sau một đêm suy nghĩ kĩ, Trần Trường Khoảnh đã trở nên bình tĩnh. Nhưng mà, hắn vẫn có vài phần ủ rũ, sầu mi khổ kiếm, ánh mắt lộ ra sự không cam lòng. Thi thoảng, hắn nhìn trộm người chú của mình.

Trên mặt Trần Cửu Tranh che đậy một tầng sương lạnh. Hắn bưng lấy một chén hồng trà, không nhanh không chậm mở miệng uống.

- Trường Khoảnh!

Cuối cùng, Trần Cửu Tranh đã đặt cái chén xuống rồi nói.

- Ngày hôm qua, chú và bác cả của cháu có nói qua về chuyện này. Hắn đang thương lượng với một đại nhân vật. Nhìn xem có thời cơ nào có thể nhắm vào Bạch Tiểu Thăng.

- Chức sự vụ quan của Bạch Tiểu Thăng lần này có nhiều chỗ khác biệt.

- Với lại, chúng ta cũng không biết rõ, tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa có cho hắn quyền lợi đặc biệt gì nữa không?

- Mọi chuyện cần phải từ từ đi. Cháu phải bình tĩnh.

Trần trường Khoảnh há hốc mồm. Trước khi hắn phát ra tiếng, Trần Cửu tranh lại tiếp tục nói:

- Có điều, cháu hãy yên tâm. Chỉ cần Bạch Tiểu Thăng đi quá giới hạn, chúng ta sẽ lập tức mượn cơ hội cho hắn một đao.

- Chuyện của cháu cũng sẽ được thông báo bên sự vụ bộ. Bạch Tiểu Thăng trực tiếp thay thế vị trí phó tổng trọng yếu của công ty con, nhất định phải có bằng chứng cụ thể. Nếu không có, phiên tòa này do chúng ta quyết định.

Trần Trường Khoảnh muốn mở miệng thì Trần Cửu Tranh lại tiếp tục nói:

- Lùi lại 10 ngàn bước. Nếu cháu thật sự bị đuổi ra khỏi tập đoàn thì có làm sao? Đợi chuyện này lắng xuống, chú hoặc bác cả của cháu sẽ cho cháu tiếp tục vào làm.

Nói xong, thần sắc Trần Cửu Tranh ngạo nghễ. Hắn ngẩng lên, nhìn về không trung:

- Hừ! Bạch Tiểu Thăng thực sự cho rằng có thể cắt chức cháu cả đời sao? Haha, Nằm mơ! Trừ phi hắn có thể đá bác cả cùng chú ra khỏi tập đoàn.

- Hắn có bản lĩnh này sao?

- Trường Khoảnh?

Trần Cửu Tranh lại nhìn hắn lần nữa, rồi an ủi nói:

- Ở đây chỉ có hai người chúng ta, chú hai có vài điều thật lòng muốn nói với cháu.

- Trong mắt chú, cháu mãi mãi là thế hệ trẻ giỏi giang nhất của Trần gia. Thậm chí, cháu còn vượt qua cả Trường Lạc. Ngày trước, chú có cãi nhau cha cháu rồi còn tranh giành nhau nhiều thứ. Đã nhiều năm trôi qua nhưng chú vẫn hối hận những chuyện đó. Cho nên, chú rất coi trọng cháu. Thậm chí, có những bí mật mà Trường Lạc cũng không biết nhưng cháu lại biết rất rõ. Ví dụ như, thân phận thật của chú Bắc thần.

- Lần này, có thể coi chú Bắc thần của cháu thảm bại trong tay Bạch Tiểu Thăng. Thù này không thể không báo. Mặc dù thiếu Bắc Thần nhưng Trần gia vẫn cần phải phát triển. Chú hi vọng cháu có thể gánh vác điều này. Đây cũng là suy nghĩ của bác cả.

Trần Cửu Tranh nói những lời này hoàn toàn xuất phát từ trong tâm.

Yết hầu Trần Trường Khoảnh nhấp nhô. Trong ánh mắt có mấy phần kích động, thận trọng gật đầu.

Trần Cửu Tranh cười một tiếng. Hắn đang định nói gì đó thì cửa phòng bị gõ. Sau đó, đại quản gia của Trần Gia là Trần Hạo ở bên ngoài nói:

- Ông chủ, tôi có việc muốn nói với ngài.

- Vào đi.

Trần Cửu Tranh vừa nói vừa nâng chén trà lên, nhấp một ngụm.

Trần Hạo đi đến chỗ của Trần Cửu Tranh rồi nói:

- Vừa rồi, có tin tức truyền đến từ người gác cổng. Ở bên ngoài có người muốn gặp ngài.

- Ai vậy?

Trần Cửu Tranh nhíu mày nhưng cũng không để tâm.

Khách không hẹn trước mà đến thăm, sẽ không phải là người khách quan trọng.

- Là tổng giám đốc truyền thông Trung Kinh, Bạch Tiểu Thăng.

Trần Hạo nói.

Hắn không biết việc Bạch Tiểu Thăng đã thăng chức.

Cho dù biết, sợ rằng hắn cũng không biết rõ sự vụ quan là chức gì.

- Cái gì! Bạch Tiểu Thăng?

Trần hạo vừa nói xong liền có một tiếng hô vang lên.

Trần Cửu Tranh vững như núi Thái Sơn hay nho nhã lễ độ như Trần Trường Khoảnh cũng đồng thời nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn về phía hắn.

Trần Hạo giật mình.

- Ông chủ, ngài có gặp hay không?

Trần Hạo không nhịn được mà hỏi. Trần Cửu Tranh và Trần Trường Khoảnh liếc mắt nhìn nhau. Tâm trạng của họ bây giờ rất phức tạp.

Bạch Tiểu Thăng đến đây làm gì?

Chuyện này rất lạ, không thể tưởng tượng nổi.

- Gặp.

Trần Cửu Tranh nói với Trần Hạo.

- Chút nữa, ông đi nghênh đón hắn. Còn nữa, Bạch Tiểu Thăng bây giờ là sự vụ quan, “Bạch sự vụ quan”, cùng cấp với tôi. Nhớ xưng hô như vậy, đừng xảy ra sai lầm.

Trần Hạo giật mình.

Người trẻ tuổi họ Bạch kia cùng cấp với ông chủ Trần Cửu Tranh?

Chuyện này có thể xảy ra sao? Lúc này mới trôi qua bao lâu ?

Hắn có thể thăng chức nhanh như vậy?

Tuy rằng trong lòng hoảng sợ nhưng Trần Hạo biểu hiện ra tố chất tâm lý rất cao. Hắn không chần chừ gật đầu lên tiếng rồi lùi ra khỏi cửa đi sắp xếp. Tất cả những kinh sợ hắn đều giữ lại trong đầu.

- Hắn đến đây làm gì?

Trần Hạo vừa đi, Trần Trường Khoảnh nhịn không được và nói. Ánh mắt hắn đầy nghi ngờ và xúc động.

Trần Cửu Tranh cau mày, trầm tư suy nghĩ.

- Không biết.

Trần Cửu Tranh trầm giọng đáp.

- Chờ hắn đến đây là sẽ rõ ngay thôi.

Dứt lời, Trần cửu Tranh nhìn về phía trần Trường khoảnh:

- Trường Khoảnh, chốc nữa cháu tạm lánh mặt đi. Để cho chú và hắn cùng gặp nhau.

Trường Khoảnh lập tức gật đầu.

Không thể không nói, trong tiệc rượu ngày hôm qua, hắn vì tức giận mà đứng trước mặt mọi người mắng Bạch Tiểu Thăng.

Thế nhưng, hắn liền bị mọi người ở đó mắng lại chật vật, có chút không chịu nổi.

Hơn nữa, những chuyện xảy ra từ trước đã làm cho hắn tồn tại sự sợ hãi với Bạch Tiểu Thăng. Nghe tin Bạch Tiểu Thăng đến đây, sự thù hận trong hắn lại trở thành sự sợ hãi.

Hắn sợ hãi Bạch Tiểu Thăng từ trong xương tủy.

Cửa lớn của khu biệt thự Nguyệt Hồ mở ra.

Bảo an nhận được tin tức thì lập tức nhường đường cho xe taxi tiến vào cổng, ánh mắt không rời.

Rất khi hiếm gặp xe taxi tiến vào khu biệt thự này.

Trên xe, Bạch Tiểu Thăng ngồi chắc như núi. Vẻ mặt hắn giống cười mà không cười, lộ ra sự đăm chiêu.

Xe dừng ở ngoài biệt thự Trần gia. Trước cửa có mấy người nở nụ cười niềm nở, chạy vội đến đón.

Bạch Tiểu Thanh vẫn còn ấn tượng với người đi đầu.

- Đại quản gia Trần Hạo.

Bạch Tiểu Thăng xuống xe,vừa cười vừa gọi tên đối phương.

- Sự vụ quan Bạch.

Trên mặt Trần Hạo nở nụ cười, cung kính đáp lại:

- Trần tiên sinh đang đợi ngài ở trong và phái tôi đến đón ngài.

- Được!

Bạch Tiểu Thăng cười nhạt một tiếng. Hắn mang theo Lâm Vi Vi cùng Lôi Nghênh đi theo Trần Hạo.

Lần nữa đi vào Trần gia, Bạch Tiểu Thăng không khỏi cười một tiếng khi thấy mấy ngôi biệt thự, khu vườn cùng rất nhiều người giúp việc đang làm việc.

- Trần tiên sinh không chỉ có thành tự trong sự nghiệp mà còn rất biết hưởng thụ và tiêu tiền.

Bạch Tiểu Thăng giống như đang nói một mình nhưng lại có vẻ có ý riêng.

Trần Hạo khẽ giật mình. Hắn không biết nên nói cái gì, thành ra chỉ cười cười.

Đám người Bạch Tiểu Thăng đi thẳng đến phòng khách, trên đường đều được nhường. Trần Cửu Tranh đã ngồi đợi ở đó.

- Sự vụ quan Bạch.

Trần Cửu Tranh đứng dậy chào đón, trên mặt hắn nở nụ cười:

- Chào mừng đến với ngôi nhà nhỏ của tôi. Thật sự là rất vinh hạnh... haha... mời ngồi.

- Trần tiên sinh quá khiêm tốn. Nếu đây là ngôi nhà nhỏ thì nhà chúng tôi chỉ được gọi là túp lều rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười trêu đùa.

Hai người này nói cười vui vẻ, nhìn không ra họ đang đối đầu gay gắt.

Bạch Tiểu Thăng được mời ngồi xuống ghế sofa. Lâm Vi Vi cùng Lôi Nghênh thuận thế đứng sau Bạch Tiểu Thăng.

- Lần cuối cùng gặp nhau cũng đã rất lâu rồi. Thật đáng vui mừng khi thấy sự vụ quan Bạch đã bay lên thành Long.

Trần Cửu Tranh ngồi xuống, mỉm cười nói.

- Nói đến chuyện này, Bạch Tiểu Thăng tôi còn phải cảm ơn Mục Bắc Thần tiên sinh. Ngoài ra, tôi cũng cần cảm ơn người của Trần gia nữa.

Bạch Tiểu Thăng cười ấm áp, đưa tay nhận lấy chén trà từ người giúp việc.

Nhưng mà, ngôn ngữ của hắn lại để người nghe phải cảm thấy khó chịu.

- Không biết sự vụ quan Bạch đến đây để dạy bảo chuyện gì?

Trần Cửu tranh cười nói.

- Dạy bảo thì tôi không dám làm.

Bạch Tiểu Thăng uống một ngụm trà rồi nhìn đối phương, cười nói:

- Tôi tới để thông báo cho Trần tiên sinh một việc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận