Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 811: Tôi có đủ phách lối không



Bạch Tiểu Thăng nói rõ, bản thân mình là mang theo sự việc mà tới, bất quá hắn dùng một cái từ đặc thù là "thông báo".

Cái từ này, rất đáng để suy nghĩ, còn có ý tứ giải quyết công việc chung, để cho Trần Cửu Tranh không biết đường nào mà lần.

Thông báo cái gì? Bạch Tiểu Thăng muốn truyền đạt điều gì?

Trần Cửu Tranh có chút khó hiểu.

Cho dù có sự việc gì cần phải thông báo, thì bộ sự vụ ở bên kia sẽ có người đặc biệt phụ trách. Căn bản vốn không cần đến một vị cán bộ bộ sự vụ, đặc biệt còn là loại cán bộ bộ sự vụ mới nhậm chức này đến tận nhà để thông báo.

- Không biết cậu muốn thông báo cho tôi chuyện gì?

Trần Cửu Tranh mỉm cười hỏi.

- Trần tiên sinh, chắc là ông cũng biết, tôi vừa mới nhận chức, nhưng vẫn giữ cương vị trọng yếu của bộ sự vụ. Tôi còn trẻ như vậy, thật là một chút kinh nghiệm cũng không có.

Bạch Tiểu Thăng mới vừa rồi còn dùng từ "thông báo", thế mà bây giờ lời nói lại xoay chuyển, hoàn toàn không để cập tới vấn đề này. Ngược lại còn cười một cách nhẹ nhàng, một mặt thành khẩn hỏi,

- Ngài nói xem, tôi trước mắt nên theo phương diện nào để bắt đầu công việc đây?

Vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng còn có một nét giả vờ ý tứ muốn được học hỏi.

Trần Cửu Tranh sững sờ.

Ngay cả Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng có chút ngạc nhiên, liếc nhìn nhau.

Bạch Tiểu Thăng cố ý chạy tới đây để học hỏi kinh nghiệm của Trần Cửu Tranh ?

Có quỷ mới tin!

- Làm sao để triển khai công việc, cán bộ bộ sự vụ Bạch rõ ràng là tài giỏi hơn người. Chắc chắn đã có ý tưởng trong đầu, cần gì tôi phải nói.

Trần Cửu Tranh uể oải lườm Bạch Tiểu Thăng một chút rồi cười nói.

Bất quá nụ cười trên gương mặt, rõ ràng có mấy phần lạnh lùng.

Từ đầu đến cuối, những nụ cười của Trần Cửu Tranh luôn lộ ra một vẻ âm lãnh.

Nhất là ánh mắt của hắn, ẩn ân một cỗ oán độc sâu sắc.

Mục Bắc Thần bị phế đi, Trần Trường Khoảnh bị khai trừ. Nếu như không phải bởi vì thân phận của Bạch Tiểu Thăng, còn có không đoán ra được ý tứ của Bạch Tiểu Thăng, hắn căn bản sẽ không ngồi nói chuyện lá mặt lá trái như vậy.

Nếu như hắn lại ở chỗ này nói lời vô nghĩa với mình thì liền đuổi đi thôi.

Trong lòng Trần Cửu Tranh nghĩ thầm như thế.

- Tôi đúng là có một ít suy nghĩ, cho nên cố ý đến đây nói với Trần Cửu Tranh tiên sinh một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Trần Cửu Tranh, mặc dù còn đang cười, nhưng mà lộ ra hàm răng trắng tinh khiết. Tổng thể làm cho Trần Cửu Tranh có một loại cảm giác đang bị lũ sói con nhìn chằm chằm, thậm chí còn có loại cảm giác không rét mà run.

- Mời nói!

Nụ cười trên gương mặt Trần Cửu Tranh thu liễm lại mấy phần, thậm chí có chút lạnh lẽo cứng rắn nói ra từng chữ.

Để cho Bạch Tiểu Thăng mang loại khí thế bức bách này ở trong nhà của hắn, làm cho hắn rất là khó chịu.

Có lẽ, ngay từ đầu không nên dùng gương mặt tươi cười đối đãi với Bạch Tiểu Thăng.

- Có câu nói "Quan mới đến, đốt ba đống lửa". Đối với phía bên trên, bên dưới, cái loại cán bộ bộ sự vụ mới như tôi, nhất cử nhất động đều có vô số người đang nhìn! Cho nên tôi nghĩ, cây đuốc thứ nhất này của tôi, phải đốt một cách xinh đẹp, oanh oanh liệt liệt! Lúc này mới có thể không phụ uy danh của cán bộ bộ sự vụ quan mới nhận chức. Xứng đáng với sự coi trọng của tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa Hạ Hầu Khải đối với tôi.

Bạch Tiểu Thăng không nhìn Trần Cửu Tranh, mà nhìn vào lá trà đang lơ lửng trong chén trà cười ha hả nói:

- Nhưng mà cái cây đuốc thứ nhất này, còn phải đốt lên ở đâu? Ngài nhìn xem, tôi bây giờ là cán bộ bộ sự vụ, vẫn là cái loại cán bộ sự vụ mới nhận chức, chức trách của chúng tôi là giám sát, bắt được những người ở giữa kiếm tiền bỏ túi riêng, những con cá lớn tham ô tài sản của tập đoàn, là nghĩa vụ cũng là công trạng.

Nói đến đây, Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn Trần Cửu Tranh:

- Cho nên, tôi cố ý đến đây nói với ngài một tiếng.

- Cũng là tới thông báo cho ngài.

Bạch Tiểu Thăng mang theo ý cười trong ánh mắt, sắc bén như dao, lại vô cùng rét lạnh, mỗi chữ mỗi câu nói:

- Tôi muốn đệ trình lên điều tra ngài, Trần Cửu Tranh tiên sinh.

Một câu nói, trực tiếp làm Trần Cửu Tranh sợ đến ngây người.

Ngay cả Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng là một mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn xem Bạch Tiểu Thăng.

Đây là chơi trò gì đây?

Trực tiếp chạy đến trong nhà đối phương, cười ha hả trò chuyện mấy câu đơn giản, sau đó nói tôi muốn chỉnh ông.

Cái này, cái này…Cái này cũng chỉ có Bạch Tiểu Thăng mới có thể làm được.

Tròng mắt Trần Cửu Tranh trừng tròn xoe, nghẹn họng nhìn Bạch Tiểu Thăng trân trối. Cứ thế một câu cũng không nói nên lời. Bạch Tiểu Thăng cười nhẹ nhàng uống trà, còn gật đầu:

- Trà mùi vị xem như không tệ, chắc rất đắt! Cảm giác của Trần tiên sinh đối với cây đuốc thứ nhất của một cán bộ bộ sự vụ mới nhận chức như tôi như thế nào?

- Bạch Tiểu Thăng, cậu đây là muốn đến đây gây chuyện sao?

Trần Cửu Tranh lấy lại tinh thần, một mặt dữ tợn, bỗng nhiên vỗ bàn một cái, nổi giận hét lên.

Coi như là hắn ở vị trí cao đã lâu, hàm dưỡng rất sâu, thế nhưng cũng không thể chịu được phần nhục nhã như thế này.

Làm cái gì mà hắn khi dễ nhiều người của Trần gia như vậy, bây giờ lại còn đến phiên mình?

Còn là đến tận nhà để khi phụ.

Có cái loại người như thế sao?

Trần Cửu Tranh vô cùng phẫn nộ, trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng thật hận không thể làm thịt được tên khốn kiếp này.

- Ở vị trí nào, mưu đồ thế đó. Đối với tôi mà nói, lời này cũng không sai, đối với ngài cũng giống như vậy! Trần Cửu Tranh, ngài mưu đồ ra sao, những năm này tham cũng không ít a!

Bạch Tiểu Thăng cười lạnh nói:

- Ngài lấy của tập đoàn bao nhiêu, bây giờ là thời điểm nên trả.

- Theo tài liệu tôi điều tra được, ngài để cho mấy cái công ty bơm tiền cho công ty của Mục Bắc Thần. Những người kia lại không dị nghị một chút nào. Tôi nghĩ ngài là dòng chính a? Cứ theo hướng này mà điều tra là được, tin tưởng thu hoạch cũng tương đối khá!

- Với lại, tôi chú ý tới một cái hiện tượng thú vị. Cái công ty của Mục Bắc Thần cần bơm tiền, kỳ thật cái công ty kia căn bản chỉ là một cái xác không. Có cái ý tứ này, một công ty truyền thông thực lực trên mong đợi, bị các người bỏ nhiều tiền ra thu mua, thế mà chỉ thu về được một cái vỏ bọc. Cái này cũng là một đầu manh mối a!

Bạch Tiểu Thăng cười nhẹ nhàng:

- Còn nữa, ở Trung Kinh này, tôi quá quen với với rất nhiều người Mưu gia, Chu gia các loại. Họ cũng là bạn bè của tôi, những lời đồn đại của bọn họ liên quan đến ngài cũng rất nhiều, chưa hẳn hoàn toàn sai, không có lửa thì làm sao có khói. Rất tốt, cái này cũng là một đầu manh mối!

Bạch Tiểu Thăng càng nói, sắc mặt Trần Cửu Tranh càng khó nhìn, trở nên tái nhợt.

- Họ Bạch! Cậu cái này chính là chạy tới cùng với tôi, với Trần gia chúng tôi mà tuyên chiến sao!

Trần Cửu Tranh gầm thét, dữ tợn nói:

- Cậu không nên quá phận, không nên quá phách lối…

- Người đâu?

Trần Cửu Tranh gầm thét một tiếng, bốn phía chạy tới mấy tên to lớn, mặt mũi hung thần ác sát.

- Gọi người tới? Ngài đây là đang uy hiếp một cán bộ bộ sự vụ hay sao?

Nụ cười trên mặt Bạch Tiểu Thăng tắt xuống, mặt lạnh hừ một tiếng:

- Lôi Nghênh!

Lôi Nghênh ở phía sau Bạch Tiểu Thăng nhanh chân bước ra, mặt trầm như nước.

Mắt nhìn thấy bên cạnh có một đoạn cầu thang, cố ý được làm theo phong cách cổ trang. Hàng rào đầu trên một ống thép to cỡ cổ tay, vô cùng rắn chắc. Lôi Nghênh một cước đá qua, một tiếng trầm muộn vang lên, cái đoạn ống thép kia: Cong!

Nhìn thấy chiêu này, mấy tên người to lớn cũng trắng mắt.

Cài này là lực đá phải lớn bao nhiêu? Hơn nữa nhìn bộ dạng người ta hời hợt, không để ý tới…

Cú đá này nếu như đá lên thân người ta, thì phải gãy bao nhiêu khúc xương đây!

Lôi Nghênh ngạo nghễ miệt thị những người to lớn kia, như là một con sư tử dũng mãnh.

- Tôi không phải là bảo cậu đập phá đồ đạc của người ta.

Bạch Tiểu Thăng một mặt trách cứ, bất đắc dĩ nhìn Lôi Nghênh một chút, sau đó đứng dậy nói với Trần Cửu Tranh:

- Những gì muốn nói tôi đã nói xong, bây giờ tôi phải đi rồi.

- Trần Cửu Tranh, những chứng cứ mà tôi nắm trong tay, hơn xa những gì ông có thể nghĩ đến. Còn có chút, nếu như ông …

Bạch Tiểu Thăng cười to:

- Lần này tôi có thể đến thông báo. Lần sau, sợ là sẽ phải gặp mặt ở tổng bộ khu Đại Trung Hoa.

- Hi vọng ngài còn có thể có khí thế như vậy.

- Chúng ta đi!

Dứt lời, Bạch Tiểu Thăng mang theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghênh ngang rời đi.

Trần Cửu Tranh ở phía sau có chút nhịn không được mà phát run.

Thuê taxi mà đến, lại đón taxi mà đi. Tổng cộng ở Trần gia chờ đợi không đến nửa giờ, rất là vội vàng, bất quá lại là kịp giờ vừa vặn đến đường sắt cao tốc.

- Anh Tiểu Thăng! Cái này không phải là anh đang đả thảo kinh xa hay sao?

Trên đường đi, Lâm Vi Vi nhịn không được mà nói.

Bạch Tiểu Thăng hành động hoang đường, phách lối trần trụi là thái độ báo thù Trần gia.

- Anh à! Chính là tới để đả thảo kinh xà!

Bạch Tiểu Thăng ý vị thâm trường cười một tiếng:

- Thế nào? Có đủ phách lối không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận