Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 823: Ngày quyết chiến



- Không sai, sáng sớm ngày mai liền áp dụng.

Trịnh Thiên Hồng vô cùng khẳng định, giọng nói quả quyết nói cho Trần Cửu Thiên liền mạch không có ngừng lại.

Trần Cửu Thiên không hiểu tại sao lại lấy thời gian này:

- Cần phải sớm như thế sao?

- Chậm thì sẽ sinh biến. Chúng ta phải lấy nhanh đánh chậm.

Trịnh Thiên Hồng nói:

- Với lại sáng mai là một cơ hội.

- Sao?

- Sáng ngày mai đi làm, Hạ Hầu Khải phải nghe báo cáo của bộ sự vụ. Đến lúc đó toàn thể sự vụ quan, đại sự vụ quan của tổng bộ, còn có một bộ phận trợ lý sự vụ quan sẽ có mặt. Loại trường hợp này là thích hợp nhất.

Trịnh Thiên Hồng hưng phấn nói:

- Anh nghĩ xem, trước mặt nhiều người như thế, một khi vấn đề được đưa ra. Coi như là nói bậy thì Hạ Hầu Khải cũng không thể ngồi xem phớt lờ đi được. Nhất định phải tiến hành kiểm tra đối chiếu sự thật, cái này cần phải tốn bao nhiêu thời gian, đầy đủ cho anh bố trí.

- Càng không phải nói, chúng ta đây không phải là nói bậy. Chúng ta bây giờ đang có thay đổi nhỏ, đang dần hoàn thiện, để cho cái chuyện nghe như bất khả tư nghị này trở thành có cảm giác như tồn tại chân thật, là có thể tin được.

Trịnh Thiên Hồng cười một tiếng:

- Thay đổi càn khôn, anh nói xem chúng ta có khả năng này hay không?

Trần Cửu Thiên càng nghe đôi mắt càng sáng lên, liên tiếp gật đầu:

- Đúng, nghe anh nói như thế, tôi cảm thấy được chúng ta nắm chắc cơ hội lớn.

- Trước nửa đêm nay, anh Trần, anh đừng có đi ngủ. Tôi với anh cùng nhau, nhanh chóng hoàn thiện bảy tám phần kế hoạch, sau đó anh ở tại nhà diễn tập một phen. “Nói như thế nào, sẽ có thể xuất hiện những vấn đề nào, anh trả lời ra sao”. Những điều này anh đều phải nghĩ đến.

- Đến lúc đó, người ra trận là anh, tôi ngược lại không giúp được cái gì. Bất quá tôi cũng có mặt trong hội nghị đó, sẽ vụng trộm mà ủng hộ cho anh.

Trịnh Thiên Hồng nói.

- Tốt! Tốt! Tôi nghe lời anh.

Trần Cửu Thiên liên tiếp gật đầu.

Trước mắt, cái đầu óc này của hắn, ngay cả một nửa trí thông minh thường ngày sợ là cũng không bằng.

Bởi vì cái gọi là “Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường” coi như là có người nhắc nhở, không mê hoặc, nhưng mà còn có cái gọi là “quan tâm quá tất bị loạn”.

Tóm lại, thân ở trong vòng xoáy, trước mắt còn có thể bảo trì được tâm trí, Trần Cửu Thiên cũng xem như là không tệ rồi.

Lúc này, hai người cũng không nói nhảm nữa, cầm lấy những tài liệu này, bắt đầu mưu đồ bố cục.

Đương nhiên, Trần Cửu Thiên cũng đã hỏi qua, không thể hy sinh nhiều người trực hệ như vậy ít một chút có được không.

Đối mặt với vấn đề này, Trịnh Thiên Hồng cho đáp án là không thể.

- Nếu ít người, còn có thể tạo thành hiệu ứng oanh động hay sao? Muốn làm cho vấn đề lớn lên, nhiễu loạn thật lớn, chỉ có dạng này, mới có thể để cho tràng diện càng thêm loạn, các người mới có thể thừa dịp mà thoát thân.

Trịnh Thiên Hồng nói nghe rất có đạo lý.

Trần Cửu Thiên nghe theo.

- Nhưng mà chỉ là một ít người trực hệ, lại thêm mấy năm thì có thể xây dựng lại thêm một nhóm, thời điểm bây giờ cũng là lúc bọn họ nên báo đáp công lao của Trần Cửu Thiên mình giúp đỡ bao lâu nay.

Cuối cùng Trần Cửu Thiên hung ác hạ xuống quyết tâm.

Hắn làm việc, nhiều do dự từ lúc trước, một khi đã nhận định, thì sẽ quả quyết mà chấp hành.

- Anh Trần quả là người làm đại sự!

Đối với cái này, Trịnh Thiên Hồng càng thêm tán thưởng.

Hai người này, mãi cho đến trước mười hai giờ khuya, cũng lặp đi lặp lại mấy lần kế hoạch, một lượt khắp nơi chỉnh đốn và cải cách, để cho chuyện này có độ tin cậy, không ngừng tăng thêm bão tố.

Lòng tin của Trần Cửu Thiên cũng càng ngày càng tăng lớn.

Cuối cùng, đến tận mười hai giờ, kế hoạch mới triệt để được xác định.

- Tôi cũng nên đi rồi, anh ở lại tự luyện tập thêm hai giờ. Sáng sớm ngày mai, tôi nhìn anh biểu diễn, tôi ủng hộ cho anh.

Trịnh Thiên Hồng ngáp một cái, nói lời động viên với Trần Cửu Thiên.

- Lần này, thật cảm ơn anh Trịnh, Trần mỗ một khi vượt qua được cửa ải gian khó này, đời này thật dám không quên.

Trần Cửu Thiên đầy lòng cảm tạ, tự mình đưa tiễn Trịnh Thiên Hồng về, nhìn hắn lên xe rời đi mới quay trở vào.

Đưa tiễn Trịnh Thiên Hồng trở về xong, Trần Cửu Thiên quay người trở về thư phòng, tiếng bước chân đi lại mạnh mẽ, như một vị chúa tể sơn lâm.

- Ngày mai, nhất định mình phải thay đổi được càn khôn. Bạch Tiểu Thăng, mày không chơi chết được tao đâu.

Đã vạch ra được phương án tốt, trong đầu Trần Cửu Thiên lại ngăn không được mà hiện lên gương mặt trẻ tuổi của Bạch Tiểu Thăng.

Trần Cửu Thiên ngăn không được mà nở nụ cười dữ tợn.

Để cho Trần gia của hắn có thể tránh thoát được một kiếp này, nhất định phải chơi chết tên họ Bạch.

Tiếp theo, Trần Cửu Thiên chong đèn cả đêm.

Bất quá, hắn cuối cùng là cũng đã có tuổi, lâu nay không có thức khuya, mới thức được một giờ, bầu trời vừa rạng sáng, liền ngủ gật liên tục, thậm chí có lúc bất tri bất giác mà ngồi ngủ thiếp đi.

- Không xong, không thể ngủ được!

Trần Cửu Thiên dứt khoát đứng lên, ở trong phòng chạy chậm chậm vài vòng đồng thời pha cho mình một ly cà phê đậm đặc.

Thừa dịp có chút nóng miệng, một hơi làm tiếp. Còn ngại không đủ, hắn còn lấy một chiếc cà vạt giá trị hơn một vạn, quấn quanh trên trán, siết lại chặt chẽ.

Như thế, cảm giác nhiệt tình tràn đầy, chiến ý bốc lên ngùn ngụt.

Làm những thứ này hao tốn của hắn những ba mươi phút, sau đó hắn giữ vững thêm được hai mươi phút.

Hai giờ rạng sáng.

Trần Cửu Thiên ngược lại đang ở trên giường, ngủ say sưa.

Cái tiếng ngái vô cùng vang dội kia, so ra mà nói, tiếng chuông điện thoại gọi tới cũng có vẻ không so sánh được.

Trong phòng khách của tổng bộ khu vực Đại Trung Hoa.

Trần Cửu Tranh đến tổng bộ được an trí ở chỗ này, cầm điện thoại cau mày.

Hắn cuối cùng có thể thoát khỏi sự theo dõi của Bạch Tiểu Thăng, có thể gọi điện thoại, nhưng mà…

- Anh Thiên ngủ thiếp đi sao? Làm sao lại không nghe máy.

Từ đầu đến cuối không có người nghe máy.

Trần Cửu Tranh thở dài, cũng chỉ đành thôi:

- Được rồi, chờ ngày sáng một chút rồi gọi lại vậy.

Bạch Tiểu Thăng giờ phút này lại ngủ so với ai đó hắn ngủ một giấc rất thoải mái.

Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Cửu Thiên bị Trịnh Thiên Hồng gọi điện thoại liên miên bất tuyệt một cuộc lại một cuộc mà thức tỉnh.

Mới đầu, hắn còn có một chút căm tức, bực bội mà rời giường.

Nhưng mà nhìn thấy mười cuộc gọi nhỡ, nhìn thấy tên Trịnh Thiên Hồng, hắn lập tức bừng tỉnh.

Ngày hôm nay, không phải là thời điểm ham ngủ, mà là ngày vô cùng trọng đại.

- Một cuộc chiến thành hay bại là ở đây!

Trần Cửu Thiên cảm giác chiến ý tràn đầy.

- Anh Trịnh, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, nửa giờ nữa sẽ có mặt ở tổng bộ.

Trần Cửu Thiên gửi lại cho Trịnh Thiên Hồng một cái tin nhắn.

- Rất tốt, hội nghị bên sau hai mươi phút nữa sẽ bắt đầu, chờ anh vừa đến, trò hay của chúng ta sẽ mở màn!

Trịnh Thiên Hồng đáp lại.

Trần Cửu Thiên như là một chiến sĩ sắp ra trận, chuẩn bị đầy đủ.

Trước khi đi, Trần Cửu Thiên còn cầm bản kế hoạch, tinh tế mà đọc qua một lượt.

Mặc dù sau khi thức khuya, vẫn như cũ có cảm giác hoa mắt chóng mặt, nhưng mà hắn cảm giác được sẽ không ảnh hưởng tới toàn bộ quá trình mình phát huy.

Hết thảy nếu như muốn có kết quả tốt, bao gồm cả những vấn đề có khả năng xuất hiện, những khả năng ngoài ý muốn xuất hiện.

Trần Cửu Thiên chuẩn bị kỹ càng hết thảy, ra cửa, đón xe đi thẳng đến tổng bộ.

Đến tổng bộ, bên đường cũng gặp một ít trợ lý sự vụ quan, không có nhân vật lớn nào.

Thời điểm những trợ lý sự vụ quan kia chào hỏi hắn, trong mắt lộ ra một vẻ cổ quái.

Cái này cũng có thể hiểu được, dù sao em ruột của hắn là Trần Cửu Tranh đang bị điều tra.

Trần Cửu Thiên cũng không để ý.

- Hẳn mọi người cũng là đi họp, đều đang đợi mình.

Trần Cửu Thiên trong lòng nghĩ.

Đi đến trước cửa gian phòng họp của tổng bộ, Trần Cửu Thiên dừng chân một lát, hít một hơi sâu, sau đó chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí.

- Mình vào thôi!

Trong lòng mặc niệm một tiếng, Trần Cửu Thiên gõ cánh cửa.

- Mời vào!

Nương theo cái giọng nói cứng cáp, đơn giản, ngắn ngủi của Hạ Hầu Khải, Trần Cửu Thiên đẩy cách cửa trước mắt kia bước vào.

Rất kỳ quái, tại một khắc đẩy ra này, Trần Cửu Thiên có một loại cảm giác không nói ra lời, một loại cảm giác không thoải mái khó hiểu, trước mắt còn có một chút mê muội.

Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn cất bước tiến vào.

Sau đó, Trần Cửu Thiên thấy được, căn phòng tràn đầy cả người, tất cả cũng nghiêm nghị mà nhìn hắn.

Chờ đợi hắn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận