Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 824: Ngài nói người nào



Cửa lớn phòng họp mở ra, nội dung hội nghị bên trong là gì không ai biết rõ.

Nhưng mà, ngồi ở phía trên là Hạ Hầu Khải cùng với bảy vị đại sự vụ quan.

Trần Cửu Thiên biết rõ, có ba vị đại sự vụ quan đang ở bên ngoài, tổng bộ chỉ còn lại có bảy người này, toàn bộ đang ngồi yên vị.

Phía dưới, ngay cả sự vụ quan mang tới trợ lý cũng phải tầm hơn trăm người.

Không sai biệt lắm, tất cả những người quan trọng đều đến hơn bảy tám phần.

Đây là một cuộc hội nghị trọng yếu.

Mình làm sao lại quên hỏi Trịnh Thiên Hồng một tiếng, mở đầu sẽ là cái gì?

Trần Cửu Thiên không nhịn được mà lầm bầm ở trong lòng.

Đương nhiên, mở đầu là cái gì không cần biết, cũng không quan trọng. Dù sao hắn thấy, nội dung bên trong không có quan hệ gì tới hắn.

Cho nên lúc ấy không có hỏi.

Bây giờ, Trần Cửu Thiên lại ma xui quỷ khiến, muốn biết rõ được nội dung cụ thể của hội nghị.

Nhưng mà, đây chỉ là một cái ý niệm cỏn con trong đầu của hắn mà thôi, hắn thật không có khả năng mà đi hỏi.

- Trần Cửu Thiên, cậu đã đến? Có lời gì muốn nói?

Phía trên, Hạ Hầu Khải trên mặt không có một chút biểu lộ nào nhìn hắn mà hỏi.

- Vâng!

Trần Cửu Thiên tranh thủ thời gian mà trả lời.

Vừa nói xong, trong bụng Trần Cửu Thiên bỗng nhiên có một cảm giác cổ quái.

Nói không ra cảm giác cổ quái ở đâu, cảm giác được tổng thể có một chút hoảng loạn.

Quá khẩn trương?

Trần Cửu Thiên trong lòng nói. Hắn thân là người phụ trách khu vực của tập đoàn Đại Trung Hoa, mang thân phận đại sự vụ quan trên vai, có loại sóng to gió lớn nào mà chưa từng trải qua. Những năm này thủy chung kiên cố, mặc cho mưa gió thổi đến vẫn ung dung bất động.

Thế mà trong tình huống này lại xuất hiện cảm giác khẩn trương.

Trần Cửu Thiên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Nhưng mà hắn cảm giác được, cái loại tâm tình này của mình, không phải bởi là khẩn trương.

Thế thì bởi bì cái gì?

Hắn không có cách nào suy nghĩ ra.

Mặc kệ là do gần đây suy nghĩ nhiều mà dẫn đến không chừng. Vẫn là tại vì đêm qua thức đêm, dẫn đến sức khỏe không tốt cũng để cho đầu óc của hắn trở nên trì độn vô cùng.

Với lại hiện nay, hắn cũng không có thời gian để mà suy nghĩ.

Vừa mới bước vào, Trần Cửu Thiên liền cùng với Hạ Hầu Khải đối mặt, thậm chí còn không kịp nhìn ánh mắt của người khác.

Bất quá không cần nhìn, Trần Cửu Thiên cũng có thể đoán được, biểu lộ của những người ở dưới kia. Nhất định là hiếu kỳ, kinh ngạc không hiểu hắn vì sao lại trực tiếp xông vào phòng họp.

- Không có quan hệ gì, mấy người không hiểu cũng không sao, các loại ngờ vực vô căn cứ của mấy người cũng không sao. Tôi chỉ cần đưa ra vấn đề nhằm vào Bạch Tiểu Thăng là được. Âm mưu, bàn tán hết thảy, hết thảy đều sẽ bị hấp dẫn tới. Hành động này của tôi làm các người hoài nghi cũng tốt, nghiền ngẫm cũng được, đến lúc đó tất cả sẽ chuyển dời đến bên kia.

Trần Cửu Thiên âm thầm nói trong lòng.

Hắn liếc qua Trịnh Thiên Hồng ở phía trên. Trịnh Thiên Hồng cũng nhìn về phía hắn, ánh mắt ẩn ẩn một loại cổ vũ.

Sẽ thành công, kế hoạch của chúng ta sẽ thành công.

Trần Cửu Thiên kiên định tín niệm của mình.

Tên đã lên dây không thể không bắn, kỳ thực từ lúc hắn bước vào phòng họp thì hắn cũng chỉ còn duy nhất một con đường này có thể đi.

Trần Cửu Thiên rất rõ ràng điểm này, cho nên nhanh chóng điều chỉnh thật tốt tâm trạng của mình.

- Trần Cửu Thiên, ở khu Đại Trung Hoa này, trừ tôi là tổng giám đốc ra, còn lại là cùng cấp bậc với cậu, chỉ dưới một người mà trên vạn người. Cậu ngắt ngang cuộc họp của chúng tôi, chắc chắn là có lời quan trọng muốn nói. Được rồi! Tôi liền cho cậu cơ hội này, cậu có thể nói đi.

Hạ Hầu Khải nói.

- Vâng!

Trần Cửu Thiên cung kính gật đầu.

Đối mặt với Hạ Hầu Khải một lần nữa, Trần Cửu Thiên bỗng nhiên kịp thời phản ứng.

Để cho hắn có cảm giác cổ quái, một phần nguyên nhân trong đó là thần thái cùng với cách thức nói chuyện của Hạ Hầu Khải.

Bình thường mà nói, coi như bản thân mình là người phụ trách tình vực, đột nhiên chen vào hội nghị quan trọng như thế, không thể một lời trách cứ cũng không có được.

Với lại, Hạ Hầu Khải mở miệng hỏi thăm thì lời nói cũng có chút không thích hợp.

‘Khả năng là Hạ Hầu Khải hoài nghi mình đến để biện bạch, cho nên mới như thế.’

Trần Cửu Thiên cấp tốc nghĩ cho bản thân mình một cái đáp án hợp lý.

‘Không có quan hệ gì, chỉ cần ông nghe những lời kế tiếp của tôi, ông liền sẽ thuận theo lời tôi nói mà suy nghĩ, trước mặt nhiều người như vậy, cái cục diện này thì cho dù là tổng giám đốc của khu Đại Trung Hoa cũng không thể chi phối được.’

Trần Cửu Thiên nghĩ trong lòng.

Sau đó, giọng nói của hắn sang sảng, ngôn từ rõ ràng, thần sắc gấp rút nói:

- Ngài Hạ, chuyện là như thế này. Ngày trước, tôi nhận được nhiều báo cáo của tổng giám đốc các công ty con quan trọng, nói rằng có người cố ý thiết kế, bố cục nhiều tầng, dọa dẫm bắt chẹt bọn hắn, từ đó mà thu lợi, đồng thời che giấu bộ sự vụ.

- Mà không ngừng lấy được sự thăng cấp.

Trần Cửu Thiên vừa nói vừa xuất ra bao đựng tài liệu văn bản, cầm trong tay, lớn tiếng nói:

- Việc này liên quan quá rộng, liên lụy tới nhiều người, nội tình chi tiết khúc chiết phức tạp, làm cho lòng người rung động.

- Càng làm cho người ta khiếp sợ là, liên quan tới sự việc này có người gần đây một đường thẳng thăng tiến lên bộ sự vụ, đơn giản không thể tưởng tượng nổi.

- Tôi hoài nghi phía sau một màn này, nhất định tồn tại sự gian lận. Cho nên tôi chậm chạp không có động vào, đồng thời tôi nghĩ tới trăm phương ngàn kế để vì tập đoàn mà đào ra khối u ác tính này!

- Vì sưu tập chứng cứ, tôi để cho em ruột của tôi, cũng là người phụ trách biên chế sản nghiệp khu vực An Giang phối hợp làm theo. Dụ cho người đó mắc câu.

- Nhưng mà không nghĩ tới là, người kia lại vô cùng giảo hoạt, bị hắn vượt qua trước một bước, em trai Trần Cửu Tranh của tôi là bị mưu hại.

- Cho nên, hôm nay tôi không tiếc bước vào làm gián đoạn hội nghị trọng đại này, để bắt cho được cái kẻ cầm đầu kia, đồng thời đến rửa sạch tội danh cho Trần Cửu Tranh.

Trong giọng nói của Trần Cửu Thiên, ẩn ẩn lộ ra một tia phấn khởi.

Vô luận là đối với sự oán giận “người gian tà” hay là đối với sự ủy khuất của Trần Cửu Tranh “bị oan”, thần thái chân tình mà Trần Cửu Thiên bộc lộ ra, cũng có thể xưng là bậc thầy trong diễn xuất.

Coi như là một diễn viên chính quy có gặp được cũng phải kêu một tiếng bái phục.

Nhưng mà, thái độ nhiệt tình của Trần Cửu Thiên biểu đạt ra, thế mà Hạ Hầu Khải cùng với bảy vị đại sự vụ quan không có một chút biểu tình nào trên mặt.

Ngay cả một chút rung động đều không có.

Trần Cửu Thiên nháy mắt mấy cái, trước là khó hiểu, sau đó, trong lòng dâng lên một cảm giác bất ổn khó hiểu.

Chuyện trọng đại như thế, bọn họ làm sao mà một chút phản ứng cũng không có, làm sao lại im lặng như thế?

Trọng yếu nhất là, vì cái gì mà ba trăm người ở hiện trường, không một ai kinh hô, không có ai nghị luận.

Trần Cửu Thiên lúc này mới phát giác ra, hắn một mực không có nhìn xem phản ứng của những người kia như thế nào.

Nghĩ đến như thế, hắn tranh thủ thời gian quay mặt nhìn lại.

Ba trăm người mặt lặng ngắt như tờ, thần sắc cổ quái mà nhìn lấy hắn.

Ở những góc khuất, thậm chí còn có người còn gục đầu xuống bàn… ngủ gục.

Nhìn thấy những ánh mắt khác thường của mấy sự vụ quan, trợ lý sự vụ quan kia, Trần Cửu Thiên kìm lòng không được mà rùng mình một cái.

Một cảm giác âm u lạnh lẽo, từ chân dọc theo xương sóng lưng đi tới tận ót!

Hắn cuối cùng cũng biết rõ, vì cái gì mà khi mình vừa mới tiến vào, liền có một loại cảm giác hoảng loạn.

Bầu không khí không đúng, phản ứng cũng không đúng!

Cái phản ứng không đúng kia không phải chỉ ở trên một người Hạ Hầu Khải mà là ở trên tất cả mọi người.

Trần Cửu Thiên có một loại cảm giác vô cùng không ổn… hắn cảm giác được, bản thân mình giống như là đã tiến vào trong cạm bẫy, mà còn không tự biết được.

- Không hiểu rõ, lời Trần Cửu Thiên tiên sinh nói, cái người dọa dẫm bắt chẹt các công ty mà từ đó thu lợi, giấu giếm bộ sự vụ còn được thăng cấp đó là ai?

Trong phòng họp lặng ngắt như tờ, cuối cùng lại có người mở miệng hỏi.

Trong hoàn cảnh yên tĩnh, giọng nói này xem như rất nhẹ, nhưng mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng.

Trần Cửu Thiên nghe được giọng nói này, trên da bỗng nhiên nổi lên từng trận gai ốc.

Hắn vội vàng chuyển hướng nhìn về hướng giọng nói được truyền đến kia.

Trong góc, một người thủy chung vẫn đang nằm sấp để ngủ, cuối cùng lại ngồi dậy, còn thuận tiện mà duỗi lưng một cái.

Một gương mặt trẻ tuổi mang theo ý cười để cho Trần Cửu Thiên khắc sâu vào xương cốt đang nở nụ cười trào phúng.

Trần Cửu Thiên khó có thể tin được, trừng lớn hai mắt, không thể nghĩ tới mà nhìn lại người kia.

Gặp quỷ rồi, rốt cuộc cũng không nói ra lời.

Bạch Tiểu Thăng, hắn không phải đang ở Trung Kinh hay sao?

Vì cái gì lại ở nơi này?

Bạn cần đăng nhập để bình luận