Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 829: Đến nhà tôi!



Bạch Tiểu Thăng há hốc mồm hoàn toàn không thể nói được gì. Ai có thể nghĩ tới chỉ trong chốc lát như thế tàu đã đi rồi, đi rồi...

Loa phát thanh bên trong tàu đã nói, tàu chỉ dừng lại trạm trong thời gian ngắn, nhưng mà lúc đó hắn một chút cũng không nghĩ là sẽ ngắn đến như vậy!

Điện thoại di động của Bạch Tiểu Thăng vang lên, hắn nhanh chóng lấy ra kiểm tra, là số điện thoại của Lâm Kha gọi tới.

- Alo.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Anh đâu rồi, tàu chạy rồi mà sao còn chưa thấy anh quay trở lại?

Lâm Kha hỏi bằng giọng gấp gáp.

Cô gái này, còn có tâm tư lo lắng cho mình!

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, nhanh chóng nói an ủi.

- Yên tâm đi, tôi...

- Tìm được họ chưa, túi của em đâu?!

Lâm Kha ngắt lời bằng một tiếng quát to.

Bạch Tiểu Thăng nhất thời kinh ngạc.

Tình cảm mà quan sự vụ Lâm Kha quan tâm không phải là dành cho hắn mà là túi nha.

- Yên tâm đi, túi... ở trước mắt tôi đây.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn rồi đi lại gần Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt một chút, khẽ cười khổ, giơ cái túi đang nằm trong tay mình.

- A, kia không phải túi của chúng ta à! Hóa ra là chúng tôi quên trên tàu.

Giang Nguyệt kêu to, sau đó nhìn lại thứ trong tay mình, ngạc nhiên nói.

- Nhưng mà túi của chúng ta không phải ở trong tay tôi...

- Phía trên này có thêm cái trang sức hình con cá sấu nhỏ là sao, đây là của người ta, Giang Nguyệt, cậu lấy nhầm túi rồi!

Tô Lăng Ngữ nhanh chóng hiểu được, lập tức hét lớn.

Giang Nguyệt cũng há hốc mồm.

Nhìn thấy các nàng như vậy, Bạch Tiểu Thăng nhất thời cười khổ.

Nếu như phát hiện sớm một chút thì đã không đến nỗi như bây giờ, hại hắn không thể quay trở lại tàu.

- An tâm rồi, lần này chúng ta cũng không có nhiệm vụ gì, chỉ là tùy ý đi ra ngoài, tùy ý kiểm tra xem xét, Lâm Châu với Vân Hải lại không có khác biệt cái gì, ngược lại thì Lâm Châu cũng có công ty rất quan trọng của tập đoàn chúng ta. Còn có mứt làm từ hoa quả của Lâm Châu rất nổi tiếng, anh đi mua rồi mang tới cho em, một lúc nữa em gửi danh sách cho anh.

Giọng Lâm Kha ân cần tha thiết nhắc nhở ở trong điện thoại.

Bạch Tiểu Thăng từ đầu đến cuối không nói được gì.

Chính mình lại vì cái túi của nàng mà bị bỏ mặc ở Lâm Châu, giờ còn phải mua đồ ăn giúp nàng.

- A Kha, thực sự là tôi... kiếp trước thiếu nợ cô!

Bạch Tiểu Thăng nói với điện thoại, đi ra khỏi cổng, thuận tay đem túi đưa cho Giang Nguyệt.

- Cảm ơn. Tuy rằng anh không được đẹp trai, nhưng mà tấm lòng cũng không xấu lắm. Tôi thấy anh cũng là người tốt.

Giang Nguyệt đổi chiếc túi về, tùy ý khen một câu.

- Vậy bây giờ anh làm sao!

Tô Lăng Ngữ nhìn đoàn tàu đã sớm không còn bóng, không nhịn được hỏi.

Đều là bởi vì các nàng nên người này mới không quay lại tàu được, điều này làm cho nàng có chút áy náy.

Bạch Tiểu Thăng chưa mở miệng thì Giang Nguyệt đã tranh nói trước.

- Trách nhiệm này cứ để cho tôi, nhưng các người cũng phải chịu một phần chứ. Nói cho cùng thì mua túi giống nhau như thế làm gì.

- Có điều, nể tình anh đưa trả lại cái túi, anh đi đâu vậy để tôi trả tiền vé tàu của anh.

- Cái túi này của tôi đáng giá vô cùng, bằng không cũng sẽ không cảm ơn anh như thế.

- Nhưng mà đối với tôi mà nói, cũng không có quá quý trọng như vậy, không phải vậy thì tôi đã không để nó trên giá để hành lý.

- Cái túi xách kia của anh có phải là đồ thật không? Chắc là giả đi! Nhìn các người trông đơn giản như vậy, cũng không giống người có tiền...

Giang Nguyệt lắm mồm một lúc, khiến cho sắc mặt của Bạch Tiểu Thăng dần trở nên lạnh lẽo, trở nên không còn cảm xúc.

- Giang Nguyệt!

Tô Lăng Ngữ nhất thời cau mày, quát khẽ một tiếng.

Sau đó, nàng nhanh chóng xin lỗi Bạch Tiểu Thăng.

- Người bạn này của tôi không phải người xấu, chỉ là tính tình luôn như vậy.

- Không có gì.

Bạch Tiểu Thăng nói bằng giọng lạnh nhạt, cầm túi của Lâm Kha lên xong quay người muốn đi.

Giả? Lâm Kha có nói rồi, thương hiệu túi xách này cô ấy đã sưu tập đầy đủ.

Sưu tập đủ, khái niệm này có nghĩa là gì!

Giống như Giang Nguyệt đang đại diện cho một câu nói trên mạng "Bần cùng hạn chế sự tưởng tượng của bạn".

Bạch Tiểu Thăng chẳng muốn giải thích với nàng, dù có nói ra thì nàng cũng chưa chắc đã tin nổi.

- Này này, anh không cần tiền sao? Tôi muốn đưa cho anh, không thể để cho tôi có cảm giác giống như đang lợi dụng anh được!

Giang Nguyệt trực tiếp đưa tiền ra.

Bạch Tiểu Thăng cười gằn, hắn thiếu tiền sao.

Bạch Tiểu Thăng lấy tay lục trong túi quần, vẻ mặt biến đổi ngay lập tức!

Lúc mua vé vì cầm theo nhiều đồ đạc, hắn đã kín đáo tận tay đưa ví tiền cho Lâm Vi Vi, vừa lên tàu đã gặp phải hai cô gái này, hắn vẫn chưa có lấy lại.

Tất cả tiền, tất cả giấy chứng nhận, ngay cả thẻ căn cước đều không cầm!

Mặt của Bạch Tiểu Thăng cũng tái đi rồi.

Này còn mua đặc sản kiểu gì nữa, không có thẻ căn cước hắn không thể đi đâu được.

Hơn nữa còn không được ở khách sạn, chỉ có thể ngủ dưới vòm cầu...

- Anh làm sao vậy?

Tô Lăng Ngữ không nhịn được cất giọng hỏi.

Giang Nguyệt cũng nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò.

- Ví tiền còn có cả thẻ căn cước của tôi vẫn còn ở trên tàu.

Bạch Tiểu Thăng cắn răng nghiến lợi nói.

Từ lúc trở thành người thừa kế sản nghiệp của tập đoàn trong tương lai, hắn chưa từng chịu qua chật vật như thế này, thê thảm đến nỗi không có nơi ăn không có chỗ ở.

- Ồ ~ anh thảm rồi!

Giang Nguyệt không nhịn được khẽ kêu một tiếng, ánh mắt nhìn hắn có chút ít đồng tình, đưa cho hắn mấy trăm đồng.

- Cầm đi, anh cần tới nó đó.

Rõ ràng là bởi vì sai sót của cô gái này mới khiến cho mình bị rơi vào tình cảnh khốn khó như vậy.

Bây giờ thái độ đưa tiền như thế này ngược lại nhìn như là bố thí cho hắn.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng liếc nàng một cái, cầm cái túi xoay người rời đi.

- Này, anh không cần tiền sao, vậy anh ăn cái gì nha.

Giang Nguyệt hỏi gấp gáp.

- Chờ một chút!

Tô Lăng Ngữ bỗng nhiên quát lên, đồng thời trực tiếp đuổi theo chặn trước mặt Bạch Tiểu Thăng.

- Có chuyện gì sao?

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn nàng.

Mặc dù là do hai cô gái này làm cho hắn rơi vào tình cảnh này nhưng mà hắn đúng là không muốn vì chuyện này mà dây dưa thêm nữa. Nơi đây lại không phải là không có công ty của tập đoàn, cùng lắm là đi tìm xin giúp đỡ thôi.

Có điều, chuyện như vậy cũng vô cùng mất mặt.

Dù sao một vị viên chức sự vụ mà trên người không có một đồng tiền phải trở thành ăn xin, sau này làm sao hô hào nữa.

Không phải vạn bất đắc dĩ, Bạch Tiểu Thăng cũng không muốn làm như thế, bản thân mình gần đây đã đủ nổi tiếng rồi, bây giờ còn muốn tên tuổi nổi thêm một ít à.

- Đến nhà tôi!

Mắt của Tô Lăng Ngữ nhìn chăm chú Bạch Tiểu Thăng, nói một cách nghiêm túc.

- Sao cơ?

Bạch Tiểu Thăng nghe cô ấy nói như thế, lập tức sững sờ.

- Cái gì! Cậu để hắn đến nhà cậu, Lăng Ngữ, vậy cậu định giải thích hắn với ba mẹ cậu như thế nào?

Giang Nguyệt hỏi gấp.

Tô Lăng Ngữ nhìn chăm chú vào hai mắt của Bạch Tiểu Thăng, cười nói.

- Bạn của tôi!

- Bạn nam giới chính là bạn trai! Không được, ba mẹ cậu không phải đã giới thiệu con của nhà giàu kia cho cậu sao, cậu dẫn hắn về như thế này sẽ xảy ra chuyện gì, nếu để bên kia biết sẽ xảy ra chuyện gì!

Giang Nguyệt kiên quyết từ chối.

- Cùng lắm thì cho hắn thêm ít tiền nữa...

- Câm miệng!

Giọng điệu của Tô Lăng Ngữ dương cao như là quát lên, còn trừng mắt nhìn với Giang Nguyệt một chút.

- Hắn vì đem túi để trả cho chúng ta mà làm lỡ xe, ngay cái thẻ căn cước đều không còn, cậu nói xem hắn phải làm sao bây giờ.

Tô Lăng Ngữ nói, sau đó nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, chăm chú mà rất kiên trì nói.

- Đến nhà tôi!

Cô bé này nhìn bằng ánh mắt chăm chú thế kia thật sự làm người ta thật không thể từ chối.

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn nàng trong hai giây, thấy nàng kiên quyết không thay đổi ánh mắt, lập tức cười cợt.

- Được.

- NÀy này, anh đúng là muốn đi sao!

Giang Nguyệt không kìm được hỏi gấp.

- Đi.

Tô Lăng Ngữ không để ý đến bạn thân nữa, đi đằng trước dẫn đường.

- Được.

Bạch Tiểu Thăng nhăn nhó đáp ứng, cũng không để ý tới Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt nhìn thấy bọn họ một trước một sau rời đi, nhất thời giậm chân một cái, tức giận nói.

- Được được được, các người một là người tốt, một là người lương thiện, chỉ một mình tôi là người xấu! Tô Lăng Ngữ, tôi đã nhắc nhở cậu rồi, xảy ra chuyện gì cậu cũng đừng oán trách tôi!

Giang Nguyệt nói lầm bầm một mình xong lại nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng và Tô Lăng Ngữ đã đi xa, mau chóng đuổi theo.

- Các người chờ tôi với!

Bạn cần đăng nhập để bình luận