Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 830: Bạch Tiểu Thăng lợi hại (1)



- Ngày hôm nay là sinh nhật của mẹ tôi, tôi muốn mua cho mẹ một món quà, sau đó mới có thể đi về.

Tô Lăng Ngữ đi trước dẫn đường, không thể không áy náy mà nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Ủy khuất cho anh rồi, trước tiên đi dạo phố cùng với chúng tôi có được không?

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, không quan trọng lắm nhún nhún vai:

- Không có vấn đề gì, dù sao thì bây giờ tôi cũng không có việc gì để làm, cả ngày rất rảnh rỗi. Còn muốn ngủ nhờ ở nhà cô, làm phiền cô. Trước mắt đi làm người hầu cũng tốt, xem như là trả trước chi phí ăn ở.

Tô Lăng Ngữ tính tình ôn nhu, với lại đặc biệt tôn trọng người khác, Bạch Tiểu Thăng cũng rất là ưa thích loại tính cách như vậy.

Với lại thời điểm đi dạo phố, nếu như Lâm Kha nhìn thấy cái gì muốn mua thì cũng có thể thuận tiện mua về. Cũng xem như là hoàn thành một hạng mục nhiệm vụ.

- Cái gì mà chi phí ăn ở! Xe của anh là cũng do bọn tôi làm chậm trễ, nếu như nói đến thì vẫn là chúng tôi phải xin lỗi anh. Không làm trễ nải chuyện của anh mới là tốt.

Tô Lăng Ngữ nghiêm túc nói, lại một lần nữa xin lỗi.

- Cái đề tài này liền dừng ở đây thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng:

- Trong cõi u minh tự nhiên có thiên ý, nếu như tôi không bắt kịp được chuyến xe này. Có lẽ, đây cũng là một loại duyên phận a.

Hai chữ “Duyên phận”, hoàn toàn là biểu lộ cảm xúc nhất thời của Bạch Tiểu Thăng, hoàn toàn không có một ý tứ gì khác.

Nhưng mà hắn lại quên mất, trước mặt hắn bây giờ là một cô gái tài sắc vẹn toàn.

Tô Lăng Ngữ nghe xong gương mặt lập tức ửng đỏ.

- Nè anh nói cái gì mà duyên phận chứ? Ai mà có duyên phận với anh. Tôi nói cho anh biết, đừng có ở đó mà dùng những từ hoa mỹ để lôi kéo làm quen với người ta. Cô ấy là người đã có bạn trai, với lại là một cậu ấm! Anh có thể so sánh được sao.

Giang Nguyệt đi theo phía sau hai người, cuối cùng nhịn không được mà kêu to một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được mà liếc nhìn cô ta một cái.

- Nhìn tôi làm cái gì, tôi cũng muốn gả cho người có tiền, anh cũng đừng hòng đánh chủ ý với tôi.

Giang Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng đặc biệt bất đắc dĩ, quay đầu lại không nhìn ngó gì tới cô ta nữa.

- Giang Nguyệt! Cậu cũng đừng có nói mò, ai có bạn trai hả?

Tô Lăng Ngữ trừng mắt nhìn Giang Nguyệt một cái:

- Tớ nói cho cậu biết, cái tên Hàn Sâm kia, bất quá chỉ là người mà cha tớ giới thiệu cho tớ thôi. Tớ một mực không đồng ý đây này!

- Cậu muốn gả cho người có tiền, vậy để hắn cho cậu nhé.

Tô Lăng Ngữ xem ra là thật phiền về cái đề tài này, hết lần này tới lượt khác, cô bạn thân của mình, luôn luôn nhắc nhở bản thân mình còn biểu hiện đặc biệt hâm mộ, cho nên nàng rất giận.

Giang Nguyệt tựa hồ không ngờ tới Tô Lăng Ngữ có phản ứng lớn như thế, cũng có chút trợn tròn hai mắt.

Trọn vẹn qua hai giây, Giang Nguyệt mới kịp phản ứng lại được, tức giận mà giậm chân một cái:

- Cậu, cậu, cậu làm sao mà ở ngay trước mặt người ngoài có thể nói như thế được, tớ đây là đang giúp cậu mà.

- Được rồi, tôi cảm ơn ngài đã lo lắng. Nguyệt Nguyệt nhỏ bé, nhưng mà xin cậu đừng có nói nữa!

Tô Lăng Ngữ bất đắc dĩ cười khổ:

- Tớ thật sự đối với những người nhà có tiền gì đó, một chút hứng thú cũng không có a.

Giang Nguyệt bĩu bĩu môi, thoáng nhìn Bạch Tiểu Thăng giống như cười mà không phải cười đang nhìn cô, lập tức hung hăng lườm hắn một cái.

- Chúng ta đi thôi.

Tô Lăng Ngữ đổi chủ đề, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng:

- Đúng rồi, nãy giờ một mực không có hỏi anh, nên xưng hô thế nào với anh đây?

- Bạch Tiểu Thăng.

- Tôi là Tô Lăng Ngữ.

Tô Lăng Ngữ cười một tiếng, đưa tay ra bắt chặt lấy tay Bạch Tiểu Thăng, mặc dù Giang Nguyệt có nói qua không chỉ một lần tên của mình. Nhưng mà chính thức giới thiệu với nhau một tý mới tốt.

Bạch Tiểu Thăng nắm bàn tay nhỏ nhắn trắng noãn mềm mại của mỹ nữ, chỉ cảm giác được làn da trơn bóng, mềm mại như không có xương, vô cùng có cảm giác hưởng thụ.

- Bạch Tiểu Thăng, tên này nghe rất hay nhưng mà nhìn người thì cũng là người bình thường.

Giang Nguyệt ở phía sau tự mình lầm bầm một câu, sau đó cất cao giọng nói:

- Tôi tên là Giang Nguyệt.

Vậy cũng là cô tự giới thiệu. Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt cười một tiếng gật đầu, tính như là đã bắt chuyện qua.

Ba người đi qua đường phố, ngõ hẻm các loại, thẳng đến một cửa tiệm, đến nơi Bạch Tiểu Thăng mới kinh ngạc phát hiện. Ở đó vậy mà bán toàn văn phong tứ bảo, cầm kỳ thư họa. Cửa tiệm này có tên rất cổ thú (cổ quái + thú vị) Tuyển Tập Trai.

Lần đầu tiên được nghe nói, sinh nhật của mẹ mình mà con gái muốn tặng những thứ này.

Bạch Tiểu Thăng cũng có chút nghẹn họng nhìn trân trối.

Giang Nguyệt lầm bầm nói:

- Thật là mẹ như thế nào thì nuôi con gái như thế đấy. Dì Nhan đem cậu bồi dưỡng thành một vị mỹ nữ tài trí. Kết quả là sinh nhật của bản thân mình còn muốn tặng một đống bút mực giấy nghiên. Cái này cũng có thể tính là quà sinh nhật sao? Tớ phục rồi! Con gái tớ mà đưa tặng tớ những thứ này, để xem tớ có đánh chết nó không. Đúng, tớ nhất định sẽ đánh chết nó.

Tô Lăng Ngữ nhịn không được mà cười khổ, nói với Giang Nguyệt một chút:

- Tớ bảo này, cậu làm sao mà lại nói nhiều như thế hả? Tớ đưa những thứ này chỉ là một phần, đây là sở thích cá nhân của hai mẹ con chúng tớ có được không? Một lát nữa, tớ còn muốn đi mua một ít quần áo nữa.

- Con gái thế này còn tạm được.

Nghe Tô Lăng Ngữ nói như thế, lúc này Giang Nguyệt mới cười một tiếng.

Ba người đi đến cửa ra vào, nhìn thấy trước của ra vào của cửa hàng, hai bên trái phải treo hai câu đối làm bằng gỗ.

Giang Nguyệt trái xem phải xem :

- Những chữ này là chữ gì, không phải chữ giản thể. Xem chả hiểu gì cả.

- Nhã nói thơ sách chấp lễ, bạn tốt thẳng lượng thấy nhiều biết rộng.(雅言诗书执礼,益友直谅多闻。”白小升瞥了一眼,随口道)

Bạch Tiểu Thăng liếc qua thuận miệng nói :

- Là cổ triện.

- Anh biết!

Tô Lăng Ngữ ngạc nhiên nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Thật hay giả đấy!

Giang Nguyệt vô cùng hoài nghi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, cũng không giải thích gì thêm.

- Vậy anh có biết được, hai câu đối này xuất phát từ đâu không?

Tô Lăng Ngữ nhịn không được tràn đầy phấn khởi mà hỏi.

Giang Nguyệt cũng tò mò mà nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Vế trên là từ Tử sở nhã ngôn, “Thi”, “ Thư”, chấp Lễ, giai nhã ngôn dã.

Khổng tử thích lời nói nhã nhặn, Kinh Thi, Kinh Thư và chấp hành Lễ, đều là những lời thanh nhã cả.

- Khổng tử viết: Ích giả tam hữu, tổn giả tam hữu. Hữu trực, hữu lượng, hữu đa văn, ích hĩ. Hữu tiện tịch, hữu thiện nhu, hữu tiện vọng, tổn hĩ. (Bạn có ích gồm ba loại: bạn ngay thẳng, bạn thành thực, bạn có kiến thức sâu rộng.

Bạn có hại cũng ba loại: Bạn giả bộ uy nghi, bạn khéo chiều chuộng, bạn ưa siểm nịnh.)

Bạch Tiểu Thăng thuận miệng nói, sau đó cất bước bước vào cửa hàng.

Tô Lăng Ngữ ở phía sau, nhìn theo bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng, đôi mắt đẹp như được thắp sáng lên, cất bước đi theo vào.

- Xong rồi, xong rồi, cái tên khốn kiếp kia lại còn hiểu được những thứ này, Lăng Ngữ nhất định là chịu không được cái này…

Giang Nguyệt nhìn thấy rất rõ ràng, nhịn không được ánh mắt tràn đầy quan tâm nhìn bóng lưng bạn mình:

- Đây là bạn thân của mình, mình cũng không thể để cho cô ấy bị người ta dùng hai câu văn chua lè chua lét mang ra đi lừa gạt.

Giang Nguyệt cảnh giác mười phần, cũng tranh thủ thời gian mà theo vào.

Ở trong tiệm này, Tô Lăng Ngữ không biết vô tình hay cố ý đang đánh giá Bạch Tiểu Thăng.

Một cô gái xinh đẹp như thế đặt ra câu hỏi, nếu nói không biết thì đơn giản là rất tổn hại đến hình tượng đàn ông của mình.

Bạch Tiểu Thăng biết gì thì trả lời đó.

Có Hồng Liên trợ giúp, chỉ là cổ triện thì tính là cái gì, ngay cả trong tiệm có giáp cốt văn, hắn cũng đều có thể thốt ra lời, đồng thời chỉ ra chỗ sai lầm ở trong đó. Đối với các loại dụng cụ viết chữ, tập tính thì lại càng rõ như trong lòng bàn tay. Nói đến mức mà ngay cả nhân viên của cửa hàng cũng phải thán phục, còn tự động làm một đám quần chúng đi theo phía sau.

Cuối cùng, ngay cả ông chủ. Một ông già ăn mặc mười phần cổ điển cũng bị kinh động, bị Bạch Tiểu Thăng nói cho tin phục.

- Tốt, hiếm khi gặp được cao thủ đồng đạo, lại còn trẻ tuổi như vậy. Thế này đi, mấy vị cứ tùy ý chọn, tôi giảm cho các vị 50%, tính là có duyên phận đi.

Ông lão chủ cửa hàng rất là rộng rãi, trực tiếp đưa ra một cái giá ưu đãi từ trước tới nay chưa có bao giờ.

Ánh mắt Tô Lăng Ngữ nhìn Bạch Tiểu Thăng, bên trong chứa đựng ánh sáng nhấp nháy, ẩn ẩn lộ ra từng tia sùng bái.

- Anh được đấy, hiểu được cũng không ít. Vẫn là rất có một chút bản lĩnh đó.

Ngay cả Giang Nguyệt khi nhìn đến sự tự tin khoan thai của Bạch Tiểu Thăng, thuận miệng nói một câu liền để cho cả một đám người tin phục, cũng nhịn không được mà khen một tiếng.

Rời khỏi Tuyển Tập Trai, Giang Nguyệt nhìn những đồ vật mà Tô Lăng Ngữ cầm theo trong tay, lầm bầm nói :

- 50%! Nếu như một lúc nữa mua quần áo, cũng được chiết khấu như thế này thì như vậy liền sướng rồi.

- Tôi ngược lại có thể tham mưu cho các cô một ít, cũng có thể vì các cô mà nói một ít mức giá, bất quá chỉ sợ người bán quần áo không có phóng khoáng như thế.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, giúp đỡ Tô Lăng Ngữ cầm đồ vật, đi ở phía trước.

- Không thể nào, anh nói là quần áo phối hợp anh cũng hiểu à?

Giang Nguyệt liếc mắt nhìn theo bóng lưng của Bạch Tiểu Thăng, tức giận nói :

- Tôi không tin!

Bạn cần đăng nhập để bình luận