Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 833: Báo động! Bắt người!



Tên ngu ngốc này sao vẫn chưa đi ra? Thực sự là đần độn! Tìm cái túi mà cũng khó đến như vậy sao?

Chưa đến năm phút đồng hồ Bạch Tiểu Thăng đi vào trong, Giang Nguyệt đã không nhịn được được sự bực tức mà nói.

Hiện tại, bọn họ đang ở vị trí rất lệch so với rạp chiếu phim. Chính xác là vị trí mua đồ làm mứt hoa quả. Tìm kiếm tất cả địa phương cùng rạp chiếu phim. Lượng người cũng không đông nhưng phải mất một đoạn nữa mới có thể đi vào đường lớn.

Sắc trời tối dần, Giang Nguyệt cũng hơi sợ phải về nhà muộn.

- Đừng nói như vậy, hắn mới đi vào một lát. Với lại, là do cậu làm mất cái túi đó.

Tô lăng Ngữ nhịn không được mà nói giúp bạch Tiểu Thăng.

- Được rồi, cậu cứ trách tôi hoài.

Giang Nguyệt tức giận nói.

- Nếu không phải hắn mắng tôi, người cẩn thận như tôi sẽ để mất đồ sao?

Tô Lăng Ngữ yên lặng nhìn Giang Nguyệt.

- Được rồi, là tôi sai, tôi sẽ đền bù cho hắn.

Giang Nguyệt nói năng hùng hồn và đầy lý lẽ.

- Được rồi, được rồi. Hắn sẽ trở về nhanh thôi.

Tô Lăng ngữ cười an ủi.

- Cô gái!

Giang Nguyệt đang định nói tiếp thì chợt nghe sau lưng có giọng nói rụt rè truyền đến.

Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt đều nghiêng đầu sang chỗ khác và phát hiện ra một nam một nữ đang đứng phía sau.

Đó là một đôi vợ chồng già.

- Có chuyện gì với hai người vậy?

Giang Nguyệt giật mình hỏi.

Tô Lăng Ngữ nhìn dò xét hai người từ trên xuống dưới.

Người đàn ông nhìn có vẻ là người thật thà. Lưng hắn hơi còng còng và mái tóc rối bời, đầy mồ hôi và đã bạc đi rất nhiều. Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn với vẻ mặt đầy đau khổ,bờ môi run nhè nhẹ. Hai tay hắn để trước ngực, các ngón tay thô ráp và rắn chắc, móng tay đã cáu bẩn từ lâu.

Người phụ nữ có vẻ lớn tuổi hơn một chút. Phía trên khuôn mặt đầy tội nghiệp là mái tóc đã hoa râm, nàng kìm nén đau thương nhìn hai người.

- Cô gái, xin thương xót chúng tôi.

Ánh mắt người phụ nữ thê lương, chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin.

- Chúng tôi là người ở quê mới đến. Đi đường được một ngày mà chưa được ăn cái gì, đói không chịu nổi. Hai cô có lòng tốt, có thể giúp đỡ chúng tôi một chút. Người tốt luôn được đền đáp xứng đáng.

Người đàn ông cũng đang khẩn cầu.

Họ là người ăn xin.

Tô Lăng Ngữ cùng Giang Nguyệt nhìn nhau.

Dạng người này cũng không có gì. Họ nhìn như rất đáng thương không không biết là thật hay là giả, làm cho người khác rất khó phân biệt.

Truyền thông nhiều lần thông báo, có người lừa đảo bằng nghề nghiệp ăn xin. Họ lợi dụng lòng tốt của mọi người mà lừa tiền, thu nhập mỗi tháng của họ còn cao hơn cả lãnh đạo.

Tô Lăng Ngữ yên lặng một lát rồi lấy ra túi tiền, đưa 20 đồng tiền cho họ.

Mặc kệ chuyện này là thật hay giả, nếu nàng đã gặp nhất định sẽ cho họ ít tiền.

Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt đã cùng nhau nói qua về chuyện này.

Nếu như là thật, số tiền nhỏ ấy sẽ giúp họ có một bữa cơm no và vào cửa hàng bán báo gọi điện thoại xin giúp đỡ.

Nếu như là giả, chuyện này thực sự rất tốt. Điều này chứng minh không có ai nghèo túng phải ở nơi đất khách quê người đến nỗi phải ăn xin.

Với lại, số tiền lẻ ấy cũng không đáng phải quan tâm là có bị lừa hay không.

Giang Nguyệt đã quen với phong cách của Tô Lăng Ngữ. Nàng cũng không ngăn cản mà chờ người ăn xin lấy tiền rồi rời đi.

- Không, không! cô gái, chúng tôi không cần tiền.

Người đàn ông kia xua tay và lùi lại phía sau nửa bước. Tựa hồ, hắn rất sợ bàn tay bẩn thỉu của mình chạm vào Tô Lăng Ngữ.

Người phụ nữ kia cũng kêu to :

- Đúng vậy! Cô gái tốt, chúng tôi không cần tiền.

Không cần tiền? Tô Lăng Ngữ cùng Giang Nguyệt nhìn nhau sững sờ.

Chuyện này có chút không nằm trong dự tính.

- Tại sao vậy?

Tô Lăng Ngữ hiếu kỳ hỏi.

- Chúng tôi không phải người ăn xin.

Người đàn ông kia có vẻ khá oan ức mà không phải là quật cường nói.

- Đồ vật của chúng tôi thực sự bị mất chứ không phải là lừa đảo.

Người phụ nữ kia chua xót lên tiếng, thậm chí còn khóc to.

- Đừng khóc! hai người đừng khóc!

Giang Nguyệt không nhịn được nói.

Tô Lăng Ngữ nhanh chóng lấy khăn tay đưa cho họ.

Người đàn ông kia rất cẩn thận và lễ phép nhận lấy khăn tay.

- Chúng ta phải làm sao mới có thể giúp được hai người? Nhà mọi người ở đâu, để chúng tôi đưa tiền mua vé xe?

Tô Lăng Ngữ nói.

Giang Nguyệt nhìn về phía nàng một cái rồi cảnh giác nhìn về phía đôi nam nữ kia.

Nàng phản ứng lại, chuyện này là chuyện gì đây?

Lừa đảo bây giờ có rất nhiều thủ đoạn và biến đổi vô cùng. Không thể khinh thường.

Chúng tôi là người huyện Lục Thành.

Người đàn ông kia nói.

Giang Nguyệt nhìn Tô Lăng Ngữ.

- Nơi đó rất gần! Vé xe lửa chỉ có hơn hai mương đồng một tấm.

Vừa hay, các nàng lại biết nơi này.

Nếu quả thật là lừa đảo, họ sẽ nói tới một địa điểm rất xa, hận không thể đi vào trời nam biển bắc, chạy qua biên giới.

Họ khóc một hồi chẳng lẽ chỉ vì lừa gạt hai mươi đồng tiền sao.

Giang Nguyệt cũng dao động,

- Được!

Tô Lăng Ngữ gật đầu và lấy ra một trăm đồng tiền, đưa cho họ rồi nói:

- Bác trai, bác gái, hai người cầm lấy số tiền này đi ăn cơm và mua vé xe trở về nhà đi.

Một trăm hai mương đồng tiền, vừa đủ cho họ.

- Không không, chúng tôi không cần tiền. Cảm ơn lòng tốt của cô.

Người đàn ông kia cự tuyệt từ chối. Hắn có trực tiếp cúi đầu và còn kéo người phụ nữ kia làm giống mình.

- Không cần, không cần!

Tô Lăng Ngữ liên tục xua tay và vội vàng né tránh.

- Tôi nói hai người nghe. Mọi người không cần tiền thì chúng tôi làm sao giúp được hai người.

Giang Nguyệt kinh ngạc nói.

Người đàn ông kia nhìn về phía nàng và run run nói:

- Cô gái, chúng tôi đã đói bụng một ngày, rất muốn ăn một bát mì nóng. Cầu xin hai người giúp chúng tôi một chút.

- Bát mì?

Giang Nguyệt sững sỡ.

- Thế nhưng, tôi đi đâu mua được bát mì cho hai người?

- Bên trong ngõ cụt kia có một cửa tiệm.

Người phụ nữ kia rụt rè chỉ vào một ngõ nhỏ và cầu xin nói:

- Hai cô có thể mang chúng tôi đi ăn một bát không? Cảm ơn hai cô, hai cô gái tốt.

Họ muốn ăn một tô mì sao thì cần gì phải tỏ ra khó khăn như vậy.

- Hai người cầm lấy tiền này cũng có thể tự đi ăn. Sau khi ăn no bụng rồi thì mua vé xe mà trở về nhà.

Giang Nguyệt nói.

Bây giờ, nàng cũng có chút thương cảm cho đôi nam nữ này.

Mọi người nói một chút, đưa tiền họ không nhận mà chỉ yêu cầu một bát mì để ăn.

Chuyện này có thể là lừa đảo sao?

- Không không, chúng tôi không cần tiền.

Người đàn ông kia vẫn kiên trì như cũ.

- Người trong thôn chúng tôi rất coi trọng mặt mũi. Chúng tôi không muốn bị coi thành người ăn xin. Chúng tôi chỉ muốn ăn một bát mì nóng.

Người phụ nữ kia cũng rất kiên trì nói.

Hai người này nói chuyện cũng rất kiên quyết không nhận tiền.

Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt rất bắt đắc dĩ nhìn nhau.

- Như vậy đi, tôi mang hai người họ đi ăn mì. Cậu cứ ở lại đây chờ tôi.

Tô Lăng Ngữ nói với Giang Nguyệt.

- Chuyện này… để tôi đi! Chốc nữa Bạch Tiểu Thăng trở về, tôi cũng không muốn phải nhìn bản mặt khó tính của hắn.

Giang Nguyệt lầm bầm nói.

Nghe hai người muốn dẫn bọn họ đi ăn mì, đôi nam nữ kia che đi vẻ mặt gian nan vất vả, thay vào đó lại lộ ra nụ cười chân thành cảm kích.

- Tôi trở về rồi, hai người chờ có sốt ruột không.

Bỗng nhiên có một âm thanh vang lên.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, cầm theo cái túi đi tới.

- Có chuyện gì vậy, hai người ở chỗ này làm gì?

Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt cùng lộ ra vui mừng.

- Anh trở về thật đúng lúc, mọi chuyện là như thế này.

Lúc này, Tô Lăng Ngữ nhanh chóng đem chuyện vừa rồi kể lại.

Bạch Tiểu Thăng nhìn dò xét hai người ăn xin kia.

Nghe xong Tô Lăng Ngữ kể lại chuyện, Bạch Tiểu Thăng khẽ gật đầu.

- Anh đã đến rồi thì tốt quá. Anh dẫn bọn họ đi ăn bát mì, còn chúng tôi ở lại đây chờ anh.

Giang Nguyệt vội vàng nói.

Nàng đương nhiên hài lòng nếu có người làm thay mình.

- Ăn mì? Từ khi nào cơm tù lại ngon như vậy?

Sắc mặt Bạch Tiểu Thăng trầm xuống. Ánh mắt hắn sắc bén, chỉ về phía hai người ăn xin kia hét lên:

- Báo động! Bắt người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận