Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 834: Bọn họ chỉ muốn ăn một tô mỳ



Đối mặt với đôi vợ chồng già tha hương biệt xứ tội nghiệp, ngay cả Giang Nguyệt cũng chậm rãi mà thay đổi thái độ, quyết định muốn giúp đỡ bọn họ.

Bạch Tiểu Thăng lại bộc lộ một bộ mặt hung ác, la hét báo động đòi bắt người.

Tô Lăng Ngữ, Giang Nguyệt lập tức phát ngốc, thần tình không thể tưởng tượng nổi mà nhìn hắn.

- Không cần, không cần, chúng tôi không phải là lừa đảo. Chúng tôi không có lừa gạt tiền.

Cặp vợ chồng già kia hoảng sợ nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi liên tiếp lùi về phía sau.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng tuyệt không có một chút nào thương hại, hai con ngươi lộ ra vẻ lạnh lùng ngoan lệ, từng bước, từng bước tiến lên, rất có tư thế chuẩn bị ra tay.

- Anh làm cái gì thế, anh điên rồi?

Giang Nguyệt kịp thời phản ứng, nhanh tay kéo lấy cánh tay Bạch Tiểu Thăng.

- Bạch Tiểu Thăng, anh, anh…

Tô Lăng Ngữ cũng không nói ra lời, đôi mắt đẹp trừng thật lớn, kinh dị mà nhìn Bạch Tiểu Thăng. Không hiểu rõ vì sao mà hắn đột nhiên trở thành bộ dạng như thế.

Trước đây, ấn tượng của hắn trong lòng Tô Lăng Ngữ, một mực là người khiêm tốn, kiến thức phong phú, ưu nhã hài hước.

Làm sao mà đối với cặp vợ chồng già này, hắn lại biến thành “cùng hung cực ác” như thế.

- Tôi không có điên, là các người không hiểu rõ ràng mà thôi. Đây là điều mà tôi nên phải làm.

Bạch Tiểu Thăng đưa tay cánh tay bị Giang Nguyệt đang nắm lấy mà nhẹ nhàng hất tay một cái.

Giang Nguyệt “Ai da” một tiếng, bị đau mà buông tay ra.

Bạch Tiểu Thăng nhanh chân đi về phía cặp vợ chồng già kia.

Tô Lăng Ngữ ở bên cạnh cũng nhanh chóng bước tiến lên ngăn cản hắn.

- Bạch Tiểu Thăng, anh đến cùng là muốn làm thế nào?

Tô Lăng Ngữ nhìn thẳng vào hắn, lớn tiếng hỏi.

- Tớ là nhìn thấy hắn đang hiện nguyên hình, hắn không phải là người tốt.

Giang Nguyệt chạy đến bên người Tô Lăng Ngữ, trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng mà nói.

Bạch Tiểu Thăng gặp phải bộ dạng hai người như vậy, cũng chỉ đành dừng bước lại:

- Tô Lăng Ngữ, cô nghe tôi nói…

- Anh muốn giải thích cái gì đây, muốn nói anh là chính nghĩa còn người ta là giả bộ đáng thương để lừa gạt tiền. Anh là một thằng đàn ông, cũng muốn trước mặt Lăng Ngữ giả bộ làm anh hùng. Anh ngược lại đối với cướp bóc, ẩu đả đùa nghịch hung ác thì không dám đối mặt và cũng không có cái cơ hội kia. Cho nên bắt nạt một người thành thật đáng thương thì tính làm cái gì.

Giang Nguyệt lớn tiếng nói.

Cô một mực đối với Bạch Tiểu Thăng tức đến nỗi không nhịn nổi, vừa rồi lại bị Bạch Tiểu Thăng hất tay một cái. Mắt thấy cánh tay trắng nõn của mình cũng xuất hiện một vết máu đỏ ứ đọng.

Cái người xấu xa này, tuyệt đối là cố ý.

Cho nên, Giang Nguyệt trong lòng cứng rắn, không muốn cho Bạch Tiểu Thăng cơ hội.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng là người hung ác như thế, thì không thể để cho Tô Lăng Ngữ dẫn hắn đi về nhà được, tránh được cho bản thân mình tự dưng đi tìm lấy phiền toái.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Giang Nguyệt một chút.

- Anh, anh nhìn tôi làm cái gì, tôi không sợ anh đâu.

Giang Nguyệt vừa nói vừa tránh ra sau lưng Tô Lăng Ngữ, còn không ngừng mà hét lên:

- Để cho tôi nói trúng tim đen nên anh chột dạ có phải không? Nếu không phải như thế thì anh nhìn tôi làm cái gì?

Bạch Tiểu Thăng rất là bất đắc dĩ, nói với Tô Lăng Ngữ:

- Tô Lăng Ngữ, cô cũng không tin tôi phải không?

Tô Lăng Ngữ xoắn xuýt một hồi, do dự.

- Cô gái, chúng tôi thật sự không phải là người xấu, đây là thẻ căn cước của chúng tôi. Bên kia có cái chỗ bán vé, cô có thể hay không để cho anh bạn này đi mua giúp chúng tôi một tấm vé?

Sau lưng, bà lão kia run rẩy nói, đưa qua hai tấm thẻ căn cước.

Xem ra, bà thật sự là đã bị Bạch Tiểu Thăng dọa cho phát sợ.

Tô Lăng Ngữ liếc bà một cái, ôn hòa gật đầu, nhận lấy hai tấm thẻ căn cước.

Đến cả thẻ căn cước chứng minh thân phận cũng có thể lấy ra, còn có thể là lừa đảo được sao?

- Bạch Tiểu Thăng, anh nhìn đi, đây là thẻ căn cước của bọn họ. Có cái này, anh còn lo lắng cái gì? Anh có thể hay không đi mua hộ cho hai ông bà này hai tấm vé xe lửa đi Lục Thành?

Tô Lăng Ngữ đưa hai cái thẻ căn cước cùng với tờ một trăm tệ cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng mắt nhìn Tô Lăng Ngữ, Giang Nguyệt che chở cho hai người kia, cũng là khẽ thở dài một tiếng.

Sau đó, hắn cười với Tô Lăng Ngữ một tiếng:

- Nếu như cô cứ kiên trì như vậy, tốt thôi.

Dứt lời, Bạch Tiểu Thăng quay người tìm kiếm một phen, xác nhận bên kia cao ốc quả thật có treo một tấm bảng hiệu bán vé, lúc này mới đi qua.

- Đi thôi, đi thôi. Tôi mang hai người đi ăn bát canh cho ấm bụng.

Giang Nguyệt thấy Bạch Tiểu Thăng bị bắt buộc đi, giống như là đắc thắng, tươi cười rạng rỡ thúc giục đối với hai vợ chồng già kia.

- A a.

Hai vợ chồng già kia liên tiếp ứng tiếng nói, rồi vội vàng xoay người.

- Lăng Ngữ, cậu cũng tới đây đi.

Giang Nguyệt hỏi Tô Lăng Ngữ.

- Thế nhưng, Bạch Tiểu Thăng trở về không nhìn thấy chúng ta thì phải làm sao bây giờ?

Tô Lăng Ngữ nhịn không được mà hỏi.

- Đồ đần, một lát nữa gọi điện thoại cho hắn là được rồi.

Giang Nguyệt liền dắt Tô Lăng Ngữ rời đi.

Tô Lăng Ngữ cũng chỉ có nước đi theo.

Bốn người vội vàng đi thẳng tới cái hẻm nhỏ, nửa đường còn quay đầu lại nhìn xem Bạch Tiểu Thăng. Không thấy bóng dáng hắn đâu, lại cũng thở dài ra một hơi.

- Ăn mì đi thôi.

Giang Nguyệt cười hì hì một tiếng rồi hô to.

Tiến vào ngõ nhỏ, Tô Lăng Ngữ, Giang Nguyệt mới phát hiện ra, nơi này đã nhỏ lại còn tan hoang, chất đầy rác rưởi, quanh quanh co co. Lại thêm có nguyên nhân sắc trời, đặc biệt lộ ra vẻ ảm đạm.

- Cái tiệm mỳ nào mở ở trong này vậy?

Giang Nguyệt cũng nhịn không được mà hiếu kỳ.

Đôi vợ chồng già kia ngược lại có vẻ hơi quen thuộc, bước nhanh dẫn đường, ước chừng đi được vài chục mét, tới một mặt tiền cũ nát ở góc rẽ, theo thật nhiều rèm vải bẩn thỉu dày đặc, căn bản không nhìn thấy được cái bảng hiệu nào.

- Chính là ở nơi này, sợi mỳ ở quán này đặc biệt thơm, dai.

Bà lão một bộ dạng chảy nước miếng, bốc màn cửa lên rồi chui vào. Ông lão kia cũng theo sát phía sau.

- Ách, cảm giác thật là bẩn nha.

Giang Nguyệt xem xét một lúc liền cau mày không muốn tiến vào.

Nhưng mà đôi vợ chồng già kia đã đi vào, các cô cũng đã đứng ngoài cửa, sao có thể không bước vào được.

- Đi vào trả tiền xong thì chúng ta rời đi.

Tô Lăng Ngữ nói.

Giang Nguyệt gật gật đầu.

Hai cô gái cố nén sự ghê tởm trong lòng, vén rèm lên rồi tiến vào.

Trong căn phòng này, tràn ngập một mùi hôi thối, làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.

Vừa bước vào, chỉ nghe thấy sau lưng bỗng nhiên có âm thanh cánh cửa đóng lại, theo sau đấy là tiếng chốt cửa vang lên.

Tô Lăng Ngữ, Giang Nguyệt còn chưa kịp phản ứng thì trực tiếp bị nắm lấy cánh tay.

- A!

Cả hai cô đồng thời phát ra tiếng kêu đau.

- Không được động đậy.

Một giọng nói phụ nữ hung tợn vang lên bên tai Tô Lăng Ngữ.

- Hắc, hắc, da mịn thịt mềm a!

Người đàn ông lắc lắc cánh tay Giang Nguyệt phát ra một tiếng cười dâm đãng.

Nghe giọng nói, chính là đôi vợ chồng già vừa rồi.

Tô Lăng Ngữ, Giang Nguyệt dưới sự đau nhức kịch liệt, một đôi mắt đẹp không thể tưởng tượng được mà trừng lớn.

Đóng cửa, cửa sổ cũng treo rèm vải, lai thêm sắc trời ảm đạm.

Trong phòng tối đen cái gì cũng nhìn không thấy.

Bỗng nhiên “Ba” một tiếng, đèn được bật sáng.

Trong phòng trước mặt còn có một cái mặt gương lớn, Tô Lăng Ngữ, Giang Nguyệt nhìn xuyên qua tấm gương nhìn thấy quả nhiên là đôi vợ chồng già kia.

Khác biệt là, bọn họ không còn khiếp sợ bất lực mà là lộ ra sự đáng sợ cùng âm tàn.

- Hắc hắc, Diêm bà tử, Vương lão lục, lại để cho nhóm hai người đắc thủ.

Trong phòng lại truyền tới một giọng nói đầy hưng phấn.

Từ ở giữa đi ra ba người đàn ông, cũng là mặt mũi tràn đầy hung ác. Tên cầm đầu còn cởi trần lộ ra những cơ bắp đáng sợ.

- A! Thả tôi ra.

Giang Nguyệt lại một lần nữa hét lên.

- Buôn ra, các người là ai?

Tô Lăng Ngữ cũng kêu to nói.

Xuyên thấu qua tấm gương, cô nhìn thấy người đàn ông kia một chút cũng không bị còng lưng, ngược lại còn đứng thẳng người lên lộ ra được vô cùng khỏe mạnh.

Bà lão kia cũng không còn một vẻ đáng thương như lúc nãy, ánh mắt lộ ra ý cười độc ác.

- Các người muốn làm gì?

Giang Nguyệt tiếp tục kêu to.

- Đừng có giãy dụa, cô có kêu rách cả cổ họng, bên này cũng không có ai nghe thấy đâu.

Người đàn ông cực độ hèn mọn đang lắc lắc cô đưa cái mũi gần sát vào bên tai Giang Nguyệt, không ngừng ra sức mà hít lấy mùi hương của cô, một mặt không đè nén được xao động.

Như là chó sói.

- Món hàng này quá tốt rồi! Bán làm vợ cho người khác, thật con mẹ nó đáng tiếc. Không phải là chúng ta nên thoải mái trước cho đã chứ.

Người đàn ông cầm đầu thở hổn hển, bắp thịt cả người cũng đang run rẩy nói.

- Các người, các người là bọn buôn người.

Tô Lăng Ngữ đơn giản khó có thể tin tưởng được.

- Cái anh chàng thanh niên trắng trẻo lúc này, không phải đã nói qua cho các cô rồi sao? Đáng tiếc là các cô không nghe lời hắn.

Bà lão đang nắm lấy Tô Lăng Ngữ cười lên độc ác, đối với ba người đàn ông kia nói:

- Mấy người cũng đừng khách khí, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, đừng chơi chết là được. Đùa bỡn cho đến khi tinh thần bọn họ thất thường, cũng bớt phiền toái khi chúng ta chuyển hàng.

- Cứu mạng!

Giang Nguyệt sợ hãi kêu to.

- Ha ha, kêu lớn một chút.

- Đúng rồi, kêu lớn một chút càng hưng phấn.

- Đúng vậy, bây giờ kêu sung sướng, một hồi nữa sẽ để cho cô kêu càng sung sướng.

Ba người đàn ông kia xúm lại tiến lên, tùy ý phát ra tiếng cười đi theo ồn ào.

Dù sao thì trong cái hẻm nhỏ quái gở này, bình thường đến ngay cả bóng quỷ cũng không nhìn thấy.

Dù sao thì sau ngày hôm nay bọn họ rời đi cũng không trở lại nơi này nữa.

- Cứu chúng tôi với!

Tô Lăng Ngữ cũng ở trong sợ hãi mà kêu to:

- Bạch Tiểu Thăng.

Bây giờ người mà Tô Lăng Ngữ có thể nghĩ tới cũng chỉ có hắn.

Mấy gã đàn ông kia, lại phải ồn ào, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nói:

- Gọi tôi làm cái gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận