Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 84: Mày, có một hương vị cặn bã



Sáng sớm chủ nhật, Trịnh Đông Tỉnh trở về nhà thay đổi một bộ quần áo chính thức.

Người dựa vào ăn mặc, phật dựa vào mạ vàng.

Trịnh Đông Tỉnh nhìn rất ra dáng, rất có vài phần khí chất thượng vị giả.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, chỉ tìm được một bộ trang phục sạch sẽ bình thường mặc lên người.

- Ông sẽ mặc cái này?

Trịnh Đông Tỉnh sững sờ.

- Làm sao? Tôi còn phải chuyên môn vì lần họp lớp này mà phải thay đổi cách ăn mặc? Như này là tốt. Đến lúc đó, có thể không động thủ liền không động thủ, vạn nhất động thủ, mặc như vậy sẽ có bao nhiêu thuận tiện.

Bạch Tiểu Thăng đùa mập mạp.

Trịnh Đông Tỉnh nghe xong, lập tức cũng muốn đổi lại.

- Được rồi, được rồi, ông mặc bộ này được rồi, tôi không có quần áo thích hợp, cố ý mua quần áo mới cũng chỉ cho người ta chế giễu. Ông một thân quần áo này rất tốt, có thể cho tôi áp trận.

Bạch Tiểu Thăng ngăn hắn lại.

Trịnh Đông Tỉnh lúc này mới thôi.

Thời gian tới gần, hai người xuống nhà xuất phát, ngồi xe Trịnh Đông Tỉnh, xe thương vụ khoảng chừng ba mươi vạn.

Địa điểm họp lớp, tại trung tâm thành phố Thiên Nam, tòa nhà cao nhất toàn thành phố —— 280 mét tầng cao nhất Thiên Nam Minh Châu Tháp, khách sạn năm sao.

Trên đường không bị tắc, bọn hắn dùng hơn nửa giờ, liền đi vào quảng trường bên ngoài Minh Châu Tháp.

- Ông nhìn người kia, có phải không là Hàn Đông Húc!

Trịnh Đông Tỉnh bỗng nhiên hơi nheo mắt lại, hướng về phía trước bĩu môi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn sang.

Minh Châu Tháp cổng vào, đứng đó mấy người.

Người cầm đầu có vóc dáng rất cao, âu phục phẳng phiu, vẻ mặt rất đặc biệt, giống như cười, nhưng lại giống như là vẻ mặt hắn đã như thế.

Quả nhiên là Hàn Đông Húc!

Từng đi theo Bạch Tiểu Thăng, hội học sinh một trong bốn phó hội trưởng, là thân tín tin cậy của Hà Nhạn Băng.

Bởi vì vẻ mặt của hắn rất đặc biệt, nên có cái ngoại hiệu, khẩu Phật tâm xà.

Hàn Đông Húc mang theo mấy người, đang đứng chờ ở nơi đó. Thỉnh thoảng có xe đi qua, dừng lại. Hàn Đông Húc sẽ nhiệt tình chào hỏi, xem ra hắn là người phụ trách đón tiếp.

Bạch Tiểu Thăng ánh mắt lạnh lùng, người này, hắn cũng khắc sâu trong ký ức.

Là người thứ nhất đứng ra, phát ra lời thề son sắt với mọi người, là Bạch Tiểu Thăng hắn tham ô công khoản.

Là người đầu tiên động thủ, hành hung Trịnh Đông Tỉnh.

Hiện tại, Hà Nhạn Băng tổ chức họp lớp, hắn đến làm người đón tiếp sao!

Trịnh Đông Tỉnh hung hăng nhìn chằm chằm Hàn Đông Húc, bộ dáng như muốn ăn thịt người.

- Buông lỏng một chút, chính chủ còn không thấy, không đáng như vậy. Hắn, chỉ là một con chó mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng,

- Có ít người a, thật đúng là không bằng chó.

- Một con chó sao?

Trịnh Đông Tỉnh cười một tiếng, đã thả lỏng một chút, cùng Bạch Tiểu Thăng nói đùa,

- Ông vũ nhục chó như thế, những người yêu chó biết rõ sẽ kiện ông a!

Vừa nói chuyện, bọn hắn đã lái xe đi qua, chậm rãi dừng lại tại trước người Hàn Đông Húc.

Hàn Đông Húc thăm dò nhìn tới.

Khi một chiếc xe vừa đi vào trước đó, hắn không có lưu ý đằng sau, đây là ai.

Cửa sổ xe kéo xuống dưới.

- Đã lâu không gặp a, Hàn Đông Húc!

Trịnh Đông Tỉnh lúc nói chuyện, gằn từng chữ một.

Hàn Đông Húc khuôn mặt tươi cười có chút ngưng tụ, ánh mắt khẽ biến, nhưng mà chỉ một giây xong, thần sắc liền khôi phục như thường.

- Thì ra là các người. . . Trịnh Đông Tỉnh, Bạch Tiểu Thăng!

Hàn Đông Húc đọc lấy hai cái tên này, khóe miệng nét cười càng tăng lên.

- Các người có thể đến, rất tốt, rất tốt a!

Hàn Đông Húc nét cười dào dạt.

Hai anh em này, năm đó nhưng là bị bọn hắn chỉnh rất thảm.

Đặc biệt là người có danh xưng toàn hệ nhân tài đỉnh cấp, hội học sinh phó hội trưởng Bạch Tiểu Thăng, càng là một lần trở thành đối tượng toàn trường người người kêu đánh!

Những việc này, Hàn Đông Húc hắn xuất lực rất nhiều!

Những năm này, mỗi lần hồi tưởng lại, tâm hắn lý đều có một loại lớn lao thỏa mãn cùng khoái cảm, cảm giác đó, thậm chí ngay cả nữ nhân đều không thể cho hắn!

Trước mắt, bọn họ rốt cuộc đã đến sao!

Kỳ thật, Hàn Đông Húc là bọn họ có thể đến, là do hắn thầm suy nghĩ không ít cách, bảy lần quặt tám lần rẽ tìm người đi mời Trịnh Đông Tỉnh.

Trịnh Đông Tỉnh đến, Bạch Tiểu Thăng cũng đến.

Lần này hắn lại tính đúng!

Lần họp lớp này, thú vị!

- Lăn lộn rất không tệ a,Mập mạp chết bầm, đều lái xe, xe này phải 2, 3 triệu a.

Hàn Đông Húc nằm sấp tại cửa sổ xe miệng, rất thô bạo vỗ vỗ cửa sổ xe, thậm chí mang đầu gối đá vào cửa xe.

Trên mặt, lại không hề che giấu vẻ khinh miệt, trào phúng.

- Tôi tiếp đón người nửa ngày, có loại xe này như ông rất ít a, dù sao, lăn lộn được như vậy cũng không có mấy người.

Hàn Đông Húc rất vui vẻ.

Trịnh Đông Tỉnh lạnh lùng nhìn xem hắn.

- Ai, âu phục không sai, chỗ nào mua, đào bảo hay là Tây Tam Thành?

Hàn Đông Húc đưa tay kéo kéo Trịnh Đông Tỉnh âu phục cổ áo.

Tây Tam Thành, Thiên Nam thị trường hàng giả lớn nhất, nơi tập kết hàng giả mạo.

Trịnh Đông Tỉnh nổi giận, nhưng mà nhớ tới Bạch Tiểu Thăng mới khuyên bảo, một lần nhẫn lại một lần nhẫn.

- Đúng rồi, đây không phải là hệ của chúng ta cái đại tài tử kia hay sao.

Hàn Đông Húc ánh mắt rơi xuống Bạch Tiểu Thăng trên người.

Trịnh Đông Tỉnh chỉ là cái món phụ, Bạch Tiểu Thăng mới là món chính.

- Nghèo mặc chồn giàu mặc bông vải, lão bản mặc hưu nhàn. Một thân trang phục bình thường, lăn lộn có phải là không tốt hay không!

Hàn Đông Húc nhịn không được cười ha hả,

- Tôi người này nhưng không được, cho người ta làm công, quần áo cũng chỉ có mấy ngàn khối, cùng cậu kém xa a. Tôi nghĩ đến lúc nữa, Hà tổng tới, có phải hay không còn phải cùng cậu, tìm cách thân mật a.

Bạch Tiểu Thăng lạnh nhạt nhìn Hàn Đông Húc, cười.

- Hà tổng của cậu không cùng tôi lôi kéo làm quen, tôi cũng phải chủ động tìm hắn, nhận được chiếu cố năm đó, chúng tôi có thể chưa có báo đáp a.

Bạch Tiểu Thăng trong tay cầm lên một bình thuốc xịt trong xe của Trịnh Đông Tỉnh, nhẹ nhàng hướng về trên mặt Hàn Đông Húc phun một cái.

Hàn Đông Húc không kịp chuẩn bị, kêu thảm một tiếng lui ra phía sau.

- Gần nhất bên ngoài muỗi nhiều, đem cửa sổ xe đóng lên đi, một mùi vị cặn bã đều bay tới a.

Bạch Tiểu Thăng đem bình xịt đưa cho mập mạp.

Trịnh Đông Tỉnh hiểu ý, vận đủ lực, ném đến trên mặt Hàn Đông Húc.

Hàn Đông Húc lại một tiếng hét thảm.

- Không có việc gì mà ngươi phun nhiều ra thế, mùi vị tán ra, tý nữa đi lên, nhớ kỹ cách chúng tôi xa một chút!

Trịnh Đông Tỉnh cố ý cười ha ha, đạp chân ga rời đi.

- Đồ cặn bã đáng chết!

Trịnh Đông Tỉnh một trận khoái ý, nói với Bạch Tiểu Thăng,

- Luận miệng lưỡi, ông có thể đem bọn hắn nói cho hết, được, ông phụ trách mắng, tôi phụ trách đánh, chúng ta liên thủ quét ngang bọn hắn!

Bạch Tiểu Thăng nhất nhún vai.

- Vừa rồi, ông vẫn rất có thể chịu, tôi lúc đi có nói không được động thủ, nhưng cũng không có để ông nhịn hắn!

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nói,

- Còn có ông ném bình xịt đi làm gì, đồ không cần tiền sao.

- A, ông không phải có ý này hả.?

. . .

- Được rồi, ông vui vẻ là được.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Bên kia.

Hàn Đông Húc một trận luống cuống tay chân, càng không ngừng dụi nhè nhẹ con mắt.

Bốn phía, mấy người, di chuyển xung quanh, nhưng mà cái gì cũng không giúp được.

Mãi mới có người đề nghị dùng nước rửa, nhưng mà lại không có nước khoáng, chỉ có thể thôi.

Hai con mắt Hàn Đông Húc bị dụi trở thành quả đào nát, trên mặt lại không còn chiêu bài tươi cười, mà là sắc mặt dữ tợn.

Hắn tưởng là mấy năm sinh hoạt bị chà đạp Bạch Tiểu Thăng, đã không còn nhuệ khí năm đó.

Nhưng hiện tại hắn mới phát hiện, Bạch Tiểu Thăng vẫn như cũ giống năm đó.

Cái miệng lưỡi siêu phàm kia, dũng khí vô song, cùng mười mấy người động thủ, lại một lần một lần đứng lên ngoan nhân.

Hàn Đông Húc hận ý tràn đầy, nhưng ánh mắt lại có một vòng hưng phấn biến thái.

Bạch Tiểu Thăng như thế, mới giá trị để hắn đối phó.

Mấy năm trước, tao giúp đỡ Hà Nhạn Băng hủy mày, mấy năm về sau, tao phải tiếp tục hủy mày!

Bạn cần đăng nhập để bình luận