Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 840: Tiệc Sinh Nhật



Bạch Tiểu Thăng ngủ qua đêm ở nhà của đại mỹ nữ Tô gia, Tô Lăng Ngữ. Ngày thứ hai hắn dậy rất sớm, dù sao cũng không phải nhà của mình, không thể ngủ một giấc ngon được.

Nhan Tuyết Phi và Tô Lăng Ngữ đã dậy và đang chuẩn bị bữa sáng.

Ngay lúc Bạch Tiểu Thăng đi vệ sinh lại gặp phải Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt đang mặc một bộ đồ ngủ, đầu tóc rối bời. Tay nàng đang vươn vào cổ áo trước ngực để gãi ngứa. Vừa ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, cúi đầu lại nhìn thấy cổ áo mình đã hở và lộ ra một một nửa bộ ngực sữa. Mặt nàng đỏ vù lên, quát to một tiếng rồi chạy đi.

Bộ dạng này thật sự là quá mất thể diện.

- Làm sao vậy?

Tô Lăng Ngữ vội vàng đi từ phòng bếp ra và hỏi thăm.

- Ách! Vừa rồi, Giang Nguyệt nhìn thấy tôi liền kêu to một tiếng, sau đó thì bỏ chạy.

Bạch Tiểu Thăng ngượng ngùng nói.

Khả năng là Giang nguyệt mơ hồ ngủ rồi đi vệ sinh và bị Bạch Tiểu Thăng bắt gặp được dáng vẻ lúc đấy.

Tô Lăng ngữ sững sờ nhưng sau đó hiểu rõ liền cười một tiếng, quay trở lại phòng bếp.

Tô Đại Chung đã đi đến công ty từ sáng sớm, thành ra, bữa sáng chỉ có bốn người ăn.

Trong lúc ăn sáng, Giang Nguyệt chỉ dám vùi đầu mà ăn cho xong.

Đến lúc ăn xong, không thấy ai trêu nàng, nàng mới khôi phục như bình thường. Nhưng mà, Giang Nguyệt vẫn như cũ trợn mắt với Bạch Tiểu Thăng.

Dưới cái nhìn của nàng, tất cả trách nhiệm đều do Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng coi như không thấy gì, cũng không cùng nàng cãi nhau.

Ăn xong bữa sáng, Nhan Tuyết Phi muốn đi tập yoga.

Còn Giang Nguyệt định ra ngoài đi chơi, Tô Lăng Ngữ đồng ý với ý tưởng này.

- Để bọn tôi dẫn anh đi dạo chơi Lâm Châu.

Tô Lăng Ngữ nhìn Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Giữa trưa chúng ta sẽ ăn nhẹ ở ngoài. Gần tối mới đến tiệc đứng mừng sinh nhật mẹ tôi. Anh sẽ tham gia, đúng không?

Bạch Tiểu Thăng cười gật đầu.

- Hừ, được ăn không, ở không, đương nhiên hắn sẽ đồng ý rồi.

Giang Nguyệt lầm bầm nói.

Bạch Tiểu Thăng không quan tâm mà chỉ cười một tiếng. Hắn nhìn Tô Lăng Ngữ và nói:

- Mẹ cô thích gì? Tôi cũng muốn mua cho bác gái một món quà.

- Anh có tiền à. Nói cho anh biết, anh đừng nghĩ để chúng tôi trả tiền. Tiền bọn tôi thiếu anh đã trả sạch rồi.

Giang Nguyệt lập tức nói.

- Không cần đâu.

Tô lăng Ngữ cũng lên tiếng.

- Không sao. Nói thật thì, tôi vẫn có thể dùng điện thoại thanh toán.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Tối hôm qua, Lâm Vi Vi đã chuyển cho hắn hai mươi nghìn tệ để dùng tạm.

Sáng nay, Bạch Tiểu Thăng đã hỏi qua tình huống bên kia, tất cả mọi người đều khỏe mạnh, chẳng qua là vẫn bị chặn ở trên đường. Các bộ ngành liên quan đã và đang cố gắng giải quyết. Ngoài ra, chuyện ăn uống hoàn toàn không xảy ra vấn đề gì.

- Được! Vậy anh đừng có keo kiệt.

Giang Nguyệt cười lạnh.

Cô gái này luôn nhằm vào Bạch Tiểu Thăng. Tô Lăng Ngữ bất đắc dĩ cười một tiếng.

Sau đó, ba người đi ra ngoài, chơi nguyên một ngày tại thành thị Lâm Châu.

Ba người dạo phố và đi ăn uống. Buổi chiều trở về, do Bạch Tiểu Thăng khăng khăng yêu cầu mà Tô Lăng Ngữ mới nói, có thể mua khăn lụa làm quà tặng.

Giang Nguyệt dẫn Bạch Tiểu Thăng vào một cửa hàng đồ hiệu khá lớn.

Muốn mua một cái khăn sợi tơ mà mất những sáu nghìn đồng, Tô Lăng Ngữ cũng bị dọa cho giật mình.

- Cái này khá phù hợp, liền mua nó đi.

Bạch Tiểu Thăng nhớ lại quần áo của Nhan Tuyết Phi một lần. Hắn thấy chiếc khăn này khá phù hợp liền quyết định mua nó.

Thời điểm trả tiền, mí mắt của hắn cũng không nháy một cái.

Điều này cũng làm cho Giang Nguyệt khá kinh sợ, nàng gọi thẳng Bạch Tiểu Thăng là “ẩn hình thổ hào”

Ba người trở về liền bắt đầu hỗ trợ bố trí tiệc đứng. Tô Đại Chung cũng sớm trở về nhà.

Đã hơn sáu giờ tối, càng lúc càng có nhiều người đến. Mới hơn một giờ mà đã có hơn 40 người đến. Có thể thấy được, mối quan hệ của Nhan Tuyết Phi rất tốt.

Ngoài bạn bè của Nhan Tuyết Phi và Tô Đại Chung, còn có con của bọn họ, tuổi tác tương tự Tô Lăng Ngữ.

Những lần đi thăm này, cũng chính là để bọn nhỏ thành lập mối quan hệ hữu nghị.

Nếu như có khả năng hợp tác cùng nhau, người lớn trong nhà cũng vui vẻ đồng ý.

Tại thời điểm Tô Đại Chung tiếp khách liền nhận được một cuộc điện thoại.

Gọi điện thoại xong, đôi mắt hắn tỏ ra vui vẻ, thần thái sáng láng vô cùng. Hắn đứng trước mặt mọi người cùng Nhan Tuyết Phi nói:

- Phó tổng Hàn Hiên Thành của công ty chúng ta gọi điện thoại đến chúc mừng. Ngoài ra, ngài ấy còn để con mình là Hàn Sâm đến đây.

- Ừ.

Nhan Tuyết Phi vừa chớp đôi mắt vừa gật đầu nói.

- Phó tổng Hàn của công ty chúng tôi là người rất giàu. Ngài ấy không những có một căn biệt thự ở khu Nam Hoa mà còn có một chiếc xe Mercedes- benz cấp S và một chiếc BMW series 7.

Tô Đại Chung không nhịn được mà nói cùng các vị khách mời.

- Khu biệt thự Nam Hoa? Thật là giỏi. Ở đó phải cần có mấy chục triệu.

- Trong nhà còn có hai chiếc xe sang trọng.

- Thật là tài giỏi. xe của tôi cũng chỉ có có ba mươi vạn. năm mươi vạn đồng. Không thể so sánh với nhà người ta được.

- Bạn bè nào vậy lão Tô. Ông nhất định phải gọi đến để cho chúng tôi làm quen một chút.

Mọi người nhao nhao nói.

Vẻ mặt Tô Đại Chung tươi cười.

- Ngài ấy là phó tổng Giám đốc của công ty tôi. Có người con trai tên là Hàn Sâm rất đẹp trai đang theo đuổi con gái nhà chúng tôi, cậu ta vừa gặp liền yêu con bé. Một lúc nữa cậu ấy sẽ đến, tôi sẽ giới thiệu giúp mọi người.

Lời này của Tô Đại Chung làm ánh mắt của mọi người càng thêm nóng bỏng.

- Thật là lợi hại. Hắn là con một, lại có một gia đình tốt như vậy mà lại chọn Tô Lăng Ngữ. Quả thật là có phúc lớn mà.

- Đúng vậy! Chàng trai này thật tốt, vừa có biệt thự lại vừa có xe. Tiếc là Lăng Ngữ không phải con nhà tôi.

- Đúng rồi, lão Tô. Người thông gia này của ông thật là lợi hại, của cải trong nhà thật rất tốt. Khi nào cũng giới thiệu cho tôi một người, con gái nhà tôi cũng có mong có một người tài giỏi như vậy.

Đám người không tiếc lời khen ngợi.

Đặc biệt là Tưởng Lộ, càng không tiếc lời nâng lên.

Tô Đại Chung nghe được thì mặt mũi phấn khởi, vui vẻ vô cùng. Nhưng mà, Nhan Tuyết Phi lại âm thầm nhíu mày.

Trong phòng bếp, Tô Lăng Ngữ bị mấy chị em đang vây quanh hỏi liên tục.

- Chị Lăng Ngữ, chị muốn gả cho gia đình giàu có hay sao?

- Chị lăng ngữ, anh rể nhà họ Hàn có đẹp trai hay không?

- Chị Lăng Ngữ, em muốn làm phù dâu trong lễ kết hôn của chị.

Tô Lăng Ngữ nghe thấy những lời này thì vô cùng bất ngờ. Nàng nghe được giọng nói cha của nàng trong phong khách đang nói về chuyện này thì vô cùng tức giận.

- Bình tĩnh Tiểu Ngữ. Các cô ra ngoài đi, đừng làm ồn.

Giang Nguyệt nhanh chóng đem mấy cô gái kia đuổi ra ngoài.

- Tại sao cha tôi lại làm như vậy?

Tô Lăng Ngữ rất tức giận.

Giang Nguyệt cười hì hì, nói :

- Chuyện này có gì không tốt. Điều này chứng mình cậu rất tốt, người tốt như Tiểu ngữ nhà chúng ta đương nhiên là được gả cho một gia đình giàu có rồi.

- Cậu cũng ra ngoài đi.

Quả thực, Tô Lăng Ngữ không muốn cùng người bạn thân này nói chuyện.

Ở trong phòng khách, Bạch Tiểu Thăng vừa từ nhà vệ sinh đi ra liền đứng tại một nơi yên tĩnh, hẻo lánh.

Những lời vừa rồi, hắn không nghe thấy. Hắn chỉ cảm giác bầu không khí ở đây rất náo nhiệt. Nhưng mà, loại cục diện này, hắn không phải là nhân vật chính nên phải điệu thấp, đứng trong góc, bưng mộc ly cocktail chậm rãi uống.

Giờ phút này, đang có một chiếc BMW series 7 lái vào nhà của Tô Lăng Ngữ.

Trên xe, có một người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi. Hắn mặc bộ quần áo vô cùng sang trọng, trong ánh mặt lộ ra sự kiệt ngạo bất tuân.

Hắn chính là người mà Tô Đại Chung nhắc đến, người của hàn gia Hàn Sâm.

Lái xe cho Hàn Sâm là người cùng tuổi với hắn, tên là Trâu Nghiễm Hâm.

Cha của Trâu Nghiễm Hâm làm việc cho cha của Hàn Sâm. Cho nên, hắn cũng đi theo Hàn Sâm làm tùy tùng.

- Em nói lão đại này, chẳng qua cũng chỉ là một cô gái. Cô ta có gì đặc biệt mà phải để anh chạy tới sinh nhật mẹ nàng rồi nịnh nọt?

Trâu Nghiễm Hâm vừa lái xe vừa nói.

- Cậu thì biết cái gì?

Hàn Sâm bĩu môi một cái. Trong mắt hắn lộ ra một vệt sáng:

- Cô gái này là nổi tiếng ở trường đại học, là một tài nữ có tiếng. Tôi có một loại dục vọng chinh phục rất cao với nàng. Nghe nói nàng vẫn là một con chim non, chiếm được và cầm tới tay là một loại thành tựu rất thú vị.

- Lão đại có khẩu vị rất tuyệt.

Trâu Nghiễm Hâm gật đầu một cái rồi cười gian một tiếng.

- Với lại, cha nàng rất ủng hộ hai chúng ta ở cạnh nhau.

Sâu trong mắt Hàn Sâm hiện lên một tia cười lạnh.

Hắn nhớ tới câu nói của cha hắn :

- Họ Tô kia là một kẻ ngu ngốc, một chút lợi ích cũng không lấy ra mà đã muốn lên chức? Ha ha, nhưng mà, hiện tại vẫn cần dựa vào hắn làm việc, dụ dỗ để hắn mơ mộng đi.

- Người nhà Tô gia đều là đồ đần.

Trong lòng Hàn Sâm thầm nghĩ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận