Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 845: Trí thông minh nghiền ép



- Họ Bạch kia, anh thế này là muốn làm thế nào?

Hàn Sâm nhịn không được mà hét lên.

Kỳ thật hắn cũng đoán được. Họ Bạch kia ở trước mặt mọi người “làm giả”, muốn cho những người chuyên nghiệp nhìn, nghe nhìn lẫn lộn. Nếu như những người chuyên nghiệp cũng nhìn giả thành thật, thì bức thư pháp kia còn có khả năng chứng minh là hàng thật được sao.

Nhưng mà, đây quả thực là rất buồn cười.

Bạch Tiểu Thăng thật đúng là viết không sai khác lắm so với bản gốc, kể cả thần vận nhiều mặt, lấy giả làm như thật.

Hàn Sâm không tin.

Lại nói như thế nào thì, bản gốc cũng là một tác phẩm của một vị hành gia thư pháp, ai cũng có khả năng làm giả được sao?

Coi như là nhìn giống như đúc, nhưng mà ở trong mắt những người chuyên nghiệp, bọn họ cũng có khả năng phân biệt được những điểm khác biệt. Cái gì mà chấp bút, dùng bút, nét, kết anh, màu mực, chương pháp, tổng thể mà nói có thể ra một đống đạo lý.

Hàn Sâm mặc dù không hiểu, nhưng lại biết rõ những người chuyên nghiệp, không thể khinh thường, không dễ bị mắc lừa.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, cũng không trả lời, mà bắt đầu dùng một ít đồ chơi nhỏ, chỉnh lý tác phẩm phỏng chế của bản thân mình. Hắn vậy mà làm cho nó cũ đi!

Mấy phút sau, một bức thư pháp hắn phỏng chế, vậy mà nhìn rất có vài phần cũ kỹ.

Cái này để cho đám người đang đứng vây quanh một cảm giác không thể tưởng tượng được nổi.

- Một người bạn của tôi, bán tranh giả chữ cổ, tác phẩm hoàn thành giống như vậy thì có thể bán được hơn một trăm tệ một bức.

Bạch Tiểu Thăng vô liêm sỉ bịa chuyện, ngầm trào phúng nguyên tác của Hàn Sâm căn bản vốn là không đáng tiền.

Hàn Sâm giận đến phát run, đám người lại liên tục gật đầu không ngừng. Dù sao thì thật thật, giả giả, bọn họ cũng không hiểu, chỉ đứng xem náo nhiệt mà thôi. Chỉ cảm thấy thằng nhóc họ Bạch này rất lợi hại.

- Ê, anh không lẽ là làm giả như thật.

Giang Nguyệt nhịn không được hạ giọng nói thầm một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn cô một cái nói:

- Cô thật sự là xem hàng giả có thể che trời vượt biển được hay sao (man thiên quá hải)? Phòng đấu giá cao cấp, cũng có những người giám định đỉnh cấp, hoặc cũng có thể đi làm xét nghiệm nguyên tố hóa học công nghệ cao, làm sao còn có thể bị cái loại hàng giả này lừa gạt được. Chỉ có những người bình thường này cùng với các người giám định bình thường mới có thể nhìn nhầm mà thôi.

- Anh hiểu biết cũng thật nhiều!

Tô Lăng Ngữ nháy mắt to, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Cô chỉ cảm thấy mình thật sự khâm phục Bạch Tiểu Thăng từ tận đáy lòng.

Nhan Tuyết Phi cũng lộ ra một nụ cười thưởng thức. Nhìn khả năng luyện tập viết chữ của Bạch Tiểu Thăng, còn có hắn ở giữa đám đông mà dám “làm giả” trước mặt mọi người, cũng hiện ra một vẻ quang minh lẫm liệt.

Tô Đại Chung nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt cũng thay đổi thêm một ít khác biệt.

- Nhưng chỉ sợ sau ngày hôm nay, mình không có cách nào xử lý thỏa đáng với phó tổng Hàn mà thôi! Ai! Hàn Sâm trước đây phong lưu như thế, ai biết được sau này sẽ như thế nào! Có thể là mình sai! Cũng không có khả năng mạo hiểm để cho con gái bảo bối ở cùng với dạng người như thế này. Hạnh phúc cả đời của con gái, mình đánh cược không nổi.

Tô Đại Chung nghĩ thầm trong lòng.

Cuối cùng cũng là con ruột, Tô Đại Chung hi vọng con gái có thể cơm áo không lo, càng có thể hi vọng con gái tìm được một người đàn ông hết lòng yêu mình.

Đáng thương nhất trong thiên hạ chỉ có tấm lòng của cha mẹ mà thôi.

Ở bên trong tân khách những nam thanh nữ tú kia cũng nghe đến mê mẩn, thời điểm nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong đôi mắt mang theo biểu tình hâm mộ.

Học rộng tài cao, có văn hóa, vĩnh viễn đánh giá mười điểm.

Hàn Sâm mắt nhìn thấy bầu không khí càng ngày càng không thích hợp, mắt thấy được thái độ của đám người kia đối với Bạch Tiểu Thăng đang thay đổi một cách khác biệt.

Hắn lập tức ghen ghét vô cùng, đối với Bạch Tiểu Thăng lại càng thêm ghen ghét.

Những ánh mắt tôn sùng kia vốn thuộc về bản thân hắn lại bị tên khốn kiếp Bạch Tiểu Thăng kia cướp đi.

“Thù mới hận cũ” để cho hắn hận không được mà muốn làm thịt Bạch Tiểu Thăng.

Cuối cùng, một lúc sau chuông cửa Tô gia bị nhấn inh ỏi, Nhan Tuyết Phi đi ra mở cửa.

Một già một trẻ hai người đi vào, nghe nói là hai người giám định chuyên môn.

Nói chuyện một lúc sau, Bạch Tiểu Thăng cầm bức thư pháp nham nhở của mình đi tới. Hai người kia ở ngay hiện trường cầm lên kính lúp tiến hành kiểm tra.

- Tao cũng không tin, mày ở hiện trường làm giả trong thời gian ngắn ngủi như thế lại có khả năng so sánh được với chính phẩm.

Hàn Sâm trong bụng so kè.

Bạch Tiểu Thăng cười thầm.

Hắn ở bước cuối cùng là xử lý làm cũ dưới sự giúp đỡ của Hồng Liên. Hắn căn bản không dùng cái gì gọi là dụng cụ. Khả năng xử lý của Hồng Liên cẩn thận từng li từng tý, nói là man thiên quá hải cũng không tính là nói láo một chút nào.

- Đây là tác phẩm thật.

Chuyên gia giám định trẻ đưa ra đáp án.

Người giám định cao tuổi cũng cầm lấy mà đi kiểm tra.

- Thật!

Chuyên gia giám định cao tuổi còn nói đơn giản hơn.

Bạch Tiểu Thăng làm ra đồ giả, vậy mà cũng trở thành hàng thật.

- Các người mắt bị mù à, cái này là đồ giả. Giả!

Tròng mắt Hàn Sâm trừng tròn xoe, phẫn nộ gào thét.

- Tiên sinh, xin đừng nghi ngờ tính chuyên nghiệp của bọn tôi.

Chuyên gia giám định trẻ tuổi nghiêm túc nói.

- Hai chúng tôi năng lực có hạn, nếu như ngài không tin, có thể đi làm xét nghiệm nguyên tố hóa học nhưng mà cần một thời gian nhất định.

Vị giám định cao tuổi nói.

Mặt Hàn Sâm biến thành màu đỏ tía.

Giả cũng bị giám định ra hàng thật.

Sự thật hiển nhiên như vậy, lại bị giám định ra là hàng thật, những người có mặt ở đây còn có thể tin tưởng được sao?

Họ Bạch này, vậy mà thật sự có thể lấy giả làm thật được.

- Là vị tiên sinh kia gọi đến phục vụ, xin mời trả tiền.

Chuyên gia giám định trẻ tuổi nói.

Cả đám người đồng loạt chỉ về phía Hàn Sâm.

Tròng mắt Hàn Sâm đều đỏ cả rồi.

Không công để cho người ta cầm lấy bức thư pháp rồi xé rách, còn không chứng minh được sự trong sạch, cái này còn chưa tính, hắn còn phải bỏ tiền ra trả cho những chuyên gia giám định.

- Người anh em đi theo Hàn tiên sinh kia, đứng ngẩn ra đó làm gì, trả tiền đi a!

Bạch Tiểu Thăng cười nói với Trâu Nghiễm Hâm.

Trâu Nghiễm Hâm nhịn không được mà liếc mắt nhìn Hàn Sâm.

- Chút tiền lẻ ấy, đừng để cho Hàn tiên sinh phải khó xử.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Trả tiền!

Hàn Sâm mắt thấy mọi người nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi, rít lên một tiếng.

Trâu Nghiễm Hâm nhanh chóng đưa người đi trả tiền.

Hàn Sâm một mặt dữ tợn nhìn Bạch Tiểu Thăng:

- Tôi sẽ đi làm kiểm tra, tôi sẽ chứng minh đây rõ ràng là đồ thật, anh cứ chờ đó cho tôi.

- Không sai, nó là đồ thật!

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên nói:

- Từ đầu đến cuối, tôi đều tin nó là thật.

Hàn Sâm sững sờ.

Bạch Tiểu Thăng làm phức tạp như thế, không phải là để cho những người kia tin tưởng đó là đồ giả sao?

Thế nào mà bây giờ lại thừa nhận đấy là đồ thật?

Cái này rõ ràng là nói mát rồi mà.

Đột nhiên xuất hiện một người, các tân khách cũng không nhịn được tò mò mà nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Thật cũng được, giả cũng tốt, tôi hỏi lại anh. Anh có phải hay không là đã tặng nó cho Tô Lăng Ngữ?

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nhìn Hàn Sâm.

Hàn Sâm im lặng không nói gì.

Hắn ban đầu đúng là đưa đến cho Nhan Tuyết Phi, bị Bạch Tiểu Thăng chơi cho một vố, đổi giọng đưa cho Tô Lăng Ngữ, để biểu thị lòng chân thành.

Hàn Sâm không lên tiếng, trong ánh mắt của mọi người đó là biểu thị cho ngầm thừa nhận.

- Cũng có thể nói là nó thuộc về Tô Lăng Ngữ!

Bạch Tiểu Thăng mắt nhìn Tô Lăng Ngữ, cười một tiếng:

- Tiểu Ngữ, cái quyển trục đó em tặng cho anh được không?

- Được ! Có thể!

Tô Lăng Ngữ nhìn thấy nụ cười của Bạch Tiểu Thăng, đại não không trải qua suy nghĩ mà liền gật đầu.

Tô Đại Chung, Nhan Tuyết Phi nhịn không được mà cười khổ.

Thật đúng là phối hợp tốt. Nhưng mà phối hợp như vậy, có xem được không…

- Anh nhìn xem, bây giờ nó ở trong tay của tôi, tôi không thích thì đem nó xé đi, cái này có vấn đề gì không?

Bạch Tiểu Thăng khua tay một cái, khí thế mạnh mẽ nói với Hàn Sâm:

- Anh công khai đem đồ vật tặng cho tiểu thư Tô Lăng Ngữ. Mọi người có thể làm chứng, coi như là có cầm đi ra tòa, theo pháp luật cũng là đã tặng cho người rồi. Như vậy, cái đồ vật này không còn quan hệ gì với anh nữa. Tô tiểu thư tặng cho tôi, tôi đem nó xé đi, đây cũng là vấn đề sử dụng của cá nhân tôi. Cũng không có quan hệ gì đến anh. Coi như là anh chứng minh rõ ràng nó là đồ thật, thì thế nào?

Những lời Bạch Tiểu Thăng nói, trực tiếp đem Hàn Sâm quất cho choáng váng.

Hình như thật sự là có chuyện như vậy…

- Bây giờ, tôi đem một mớ giấy vụn này tặng cho anh, Hàn tiên sinh. Nếu như anh thích thì cầm về đi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Hàn Sâm trợn mắt há mồm nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Hắn rõ ràng cảm nhận được đầu óc của mình có chút không đủ dùng.

Trâu Nghiễm Hâm đưa tiễn chuyên gia giám định trở về xong, nghe được cũng nghẹn họng nhìn trân trối.

Tất cả tân khách ở hiện trường đều kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng. Tô Lăng Ngữ, Giang Nguyệt ngoại trừ im lặng còn có sự khâm phục thật sâu.

Cái gọi là trí thông minh nghiền ép, sợ là để chỉ những tình huống như thế này đi.

Hàn Sâm cùng với Bạch Tiểu Thăng một so với một, đơn giản thật sự không thể so sánh được.

- Anh! Tôi!

Hàn Sâm nói không nên lời, cuối cùng hắn cắn răng một cái, mặt mũi đen thui sải bước đi tới, thu thập những mảnh vụn kia bi phẫn mà quát lên:

- Trâu Nghiễm Hâm, chúng ta đi.

Hàn Sâm không mặt mũi nào mà ở lại nữa.

Bất quá, tên họ Bạch này hắn nhớ kỹ.

Trước khi đi, Hàn Sâm hung hăng lườm Bạch Tiểu Thăng một cái, nhớ thật sâu gương mặt đó ở trong lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận