Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 847: Con tới giúp bác một tay



Bữa tiệc buffet kết thúc, tân khách dần rời đi.

- Cái chàng trai họ Bạch này không tệ à nha, trong nhà hắn là làm gì, gia cảnh như thế nào? Dành thời gian, cậu hỗ trợ hỏi thăm nhiều một chút.

Mẹ của Giang Nguyệt là Tưởng Lộ trước khi đi còn cố ý đem Nhan Tuyết Phi kéo đến một góc khuất không có người, cùng với nàng nói.

- Cậu muốn làm gì?

Nhan Tuyết Phi nhịn không được đề phòng hỏi.

- Là tớ cảm giác được đứa nhỏ này không tệ lắm là người có tiềm lực, có thể cho nữ nhi của tớ lưu ý thêm.

Tưởng Lộ biết rõ không thể gạt được người bạn thân nên cười hì hì nói.

- Vậy sao, trước kia cậu còn nhìn không lọt mắt mà, sao hiện tại lại cảm giác được chàng trai đó không tệ, còn muốn cho con gái mình lưu ý thêm, cậu làm như thế là không được nha.

Nhan Tuyết Phi cười lạnh nói.

- Hôm nay, vào buổi trưa cậu không có tham gia họp lớp với mấy bạn nên không biết. Lúc trước mấy người kia chỉ có tiềm lực, nên tớ đã miễn cưỡng lựa chọn tình yêu, kết quả đến hiện tại ai cũng phát đạt! Nam nhân này a, gia tài bạc triệu kia cũng là tổ tiên lưu truyền xuống, tự thân đủ tiềm lực mới chính là nguồn suối giá trị.

Tưởng Lộ cảm thán nói.

- Những cảm nhận của cậu đúng là sâu sắc mà có triết lý. Được rồi, cậu trước mau trở về đi thôi.

Nhan Tuyết Phi không biết nên khóc hay cười nói.

- Vậy tớ giao phó sự tình này cho cậu?

- Chuyện tình của người trẻ tuổi, thì để cho người trẻ tuổi chính mình giải quyết đi. Tình cảm tới, cậu có ngăn cũng ngăn không được, tình cảm không đến, cậu có muốn cưỡng ép tác hợp cũng không có hạnh phúc.

Nhan Tuyết Phi ngôn từ chính nghĩa nói xong liền quay đầu bước đi.

- Cũng đúng.

Tưởng Lộ vân vê cằm suy nghĩ, lầm bầm một tiếng gật gật đầu rồi quay người rời đi.

Tưởng Lộ sau khi đi rồi, Nhan Tuyết Phi nhịn không được quay đầu nhìn lại một chút.

- Hiện tại mới biết có tiềm lực tốt! Con gái nhà mình. . . vẫn còn cô đơn lẻ chiếc đây.

Tô gia đang tất bật thu thập tàn cuộc của bữa tiệc buffet.

Nhan Tuyết Phi lấy ra một bộ đồ pha trà nghệ thuật, tỉ mỉ pha chế muốn cho mọi người uống một ít nước trà thanh lọc cơ thể.

Dù sao vừa rồi ăn cơm xong, nếm qua bánh gatô, đều có chút cảm giác dầu mỡ khó tiêu.

Thuận tiện, nàng cũng muốn mượn cơ hội này cùng Bạch Tiểu Thăng hàn huyên nhiều hơn một chút.

- Anh không uống.

Tô Đại Chung nói.

- Hàn Sâm sau khi đi, Hàn Hiên Thành liền gọi điện thoại tới cho anh, phân phát cho một đống tư liệu, còn để cho anh làm lại phần chi phí cho một bộ phận hạng mục công trình lớn. Ngày mai sẽ cùng với lãnh đạo thành phố tổ chức hội nghị một phen! Đêm nay, chắc rằng không có được ngủ.

- Xảy ra chuyện gì, Hàn Hiên Thành đang làm khó dễ anh à?

Nhan Tuyết Phi nhịn không được khẽ nhíu mày.

Hai người đang khi nói chuyện, cũng không có tránh ba người trẻ tuổi.

- Chuyện kia còn cần phải suy nghĩ sao, nhất định là cái tên Hàn Sâm kia, ở chỗ này bị ăn cục tức, cho nên trở về liền cáo trạng cho cha hắn, thật là không biết xấu hổ.

Giang Nguyệt giận dữ nói.

- Tiểu nhân hèn hạ.

Tô Lăng Ngữ cũng nghiến răng nghiến lợi mắng.

- Anh nhìn vào, không giống là cố ý chơi xỏ anh. Anh nghe nói, Tổng giám đốc đối với những công việc gần đây nhất của anh rất ủng hộ, muốn để cho anh đảm nhiệm dự án này, xem như là đối với anh kinh qua một hồi khảo hạch. Ngày mai, lại vừa lúc có một cái hội nghị mấu chốt, cho nên Hàn Hiên Thành nói, muốn đem anh giới thiệu cho những vị lãnh đạo thành phố kia làm quen một chút.

Tô Đại Chung lại lắc đầu, nhìn bà xã cười một tiếng nói.

Nếu đúng như thế mà nói, mọi người liền yên lòng một chút, nhao nhao gật đầu.

- Chính là quá mệt mỏi, anh gần đây đều không có nghỉ ngơi dưỡng sức, cả người cũng tiều tụy.

Nhan Tuyết Phi nhìn chồng mình nhịn không được có chút đau lòng nói.

- Không sao, anh mới có bốn mươi lăm tuổi, vẫn là độ tuổi còn đủ năng lượng để hoạt động.

Tô Đại Chung ra vẻ nhẹ nhõm cười một tiếng.

Chuyện khuôn mẫu người nam nhân vì công việc, đến cái tuổi này, lại còn có ý chí tiến thủ cao như vậy, lại còn muốn liều hết mà làm. Ngay cả Bạch Tiểu Thăng trong lòng cũng nhịn không được mà tán thưởng.

- Bác Tô, liên quan đến chi phí công trình, con cũng có chút hiểu biết, nếu như bác cần giúp đỡ, con có thể phụ giúp một tay.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười nhìn Tô Đại Chung nói.

Hắn cũng muốn giúp đỡ người đàn ông của gia đình này.

- Ồ, không ngờ cậu còn hiểu lĩnh vực này.

Tô Đại Chung nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, nhịn không được kinh ngạc nói.

Người trẻ tuổi này vừa rồi giữa buổi tiệc đứng lên thể hiện kho tàng tri thức kinh người của mình, ngay cả hắn cũng có phần chịu phục.

Nhưng mà không nghĩ tới những lĩnh vực chuyên ngành, Bạch Tiểu Thăng cũng hiểu.

- Thật lợi hại, anh thế mà cũng làm được?

Giang Nguyệt sợ hãi thán phục.

Ánh mắt Tô Lăng Ngữ tràn đầy kính nể.

Nhan Tuyết Phi mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Chàng trai trẻ này cứ như là một viên kim cương, từng chút từng chút bóc ra lớp đất che đậy, quang hoa liền nở rộ.

Thời điểm khi mà ngươi cảm giác rằng hắn đã đầy đủ chói mắt, nhưng vĩnh viễn còn có một mặt càng lóng lánh hơn.

- Được. . . Tôi cám ơn hảo ý của cậu, nhưng vẫn là chính mình tự làm trước một lần a.

Tô Đại Chung nói.

Hắn ngược lại không tin được Bạch Tiểu Thăng.

Dính đến nội dung bên trong, cũng còn chưa nói cái gì về chuyện cơ mật thương nghiệp, thậm chí ở những giai đoạn trước còn làm qua bao nhiêu việc bên ngoài. Chỉ là hắn có chút không yên lòng, hiểu cùng làm, dù sao không giống nhau, trong đó muốn chỉ ra điểm sai lầm, vấn đề đó lớn lắm.

- Bác nếu như cần, thì có thể gọi cháu.

Đối với lời từ chối khéo của Tô Đại Chung, Bạch Tiểu Thăng cũng không cưỡng cầu, chỉ là nở nụ cười.

Tô Đại Chung gật gật đầu, đứng dậy đi về phía thư phòng.

Nhan Tuyết Phi cùng nhóm mấy người trẻ tuổi thưởng thức nghệ thuật uống trà, trò chuyện về các vấn đề trong ngày.

Khoảng một giờ sau, Tô Đại Chung ra khỏi thư phòng, bước chân không vững, xoa nắn lấy hai bên Thái Dương.

- Anh có gấp hay không, bằng không nghỉ ngơi trước một chút rồi hẵng làm tiếp.

Nhan Tuyết Phi thấy chồng như vậy, tranh thủ thời gian tiến lên đỡ Tô Đại Chung.

Tô Lăng Ngữ nhanh nhẹn tranh thủ rót một chén trà nóng bưng tới cho ba mình.

- Aizzz, không được rồi, anh già thật rồi.

Tô Đại Chung cười khổ.

- Có lẽ là gần đây thức đêm nhiều, thể lực theo không kịp! Tư liệu quá nhiều, chỉ là xem xong hết tư liệu thôi đều cần tốn nhiều công sức lẫn tinh thần, riêng cái bộ phận chi phí hạch toán công trình càng là cố hết sức.

- Tiểu Thăng, bằng không cậu đến giúp tôi một chút?

Tô Đại Chung cuối cùng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng nói.

- Được.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười ấm áp, liền nhanh chóng đứng lên.

- Con trước tiên có thể làm một bộ phận, nếu như Bác Tô cảm giác được và không có vấn đề gì, con sẽ giúp bác làm đến phần khác.

Bạch Tiểu Thăng biết rõ lo lắng của Tô Đại Chung, chủ động nói.

- Được, được.

Tô Đại Chung nhìn hắn một lượt nhịn không được tán thưởng.

Mọi người đưa mắt nhìn theo hai người trở về thư phòng.

Chi phí công trình, nói ngắn gọn chính là toàn bộ chi phí của một hạng mục công trình nào đó hao tổn, bao quát chi phí đầu tư, thiết kế dự toán, sửa đổi dự toán, dự toán thi công bản vẽ, kết toán công trình và nhiều các loại quyết toán sau khi hoàn thành từng phần của hạng mục.

Nội dung chủ yếu bên trong, là căn cứ bản vẽ, định mức cùng danh sách các tiêu chuẩn, tính toán ra chi phí trực tiếp bao hàm bên trong công trình, bao hàm chi phí nhân công, chi phí vật liệu cùng máy móc thiết bị, cơ giới thi công và các loại công cụ sử dụng, chi phí quản lý công ty, chi phí sử dụng, phí theo quy định, lợi nhuận cùng tiền thuế các loại.

Người làm chi phí công trình, nhất định phải tinh thông các định mức tương ứng, chế độ, quy tắc tính toán, có khả năng tính toán khá mạnh về bóc tách khối lượng công trình, thuần thục các phần mềm tính toán chi phí hao tổn.

Liên quan đến nội dung bên trong khổng lồ phức tạp, nhất định phải là nhân viên chuyên nghiệp mới được, đây cũng là vấn đề mà Tô Đại Chung lo lắng.

Hiểu cùng làm, thật là hai việc khác nhau!

- Trước tiên cậu đừng có đặt nặng vấn đề mà gây áp lực tâm lý trong lòng, làm lại những nội dung này bên trong, đối với cả hạng mục này mà nói, kỳ thật chỉ là một bộ phận rất nhỏ.

Tô Đại Chung vừa nói, vừa bật tư liệu trong máy tính lên:

- Những cái này là định mức tương ứng, quy tắc, chế độ, tôi đã làm danh sách giản lược, cậu trước tiên nhìn cái văn kiện này, xem hết lại nói cái khác. . .

- Được.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, cùng với Tô Đại Chung đổi vị trí, ngồi trước máy vi tính, bắt đầu xem.

Thừa lúc này, Tô Đại Chung đi qua bên cạnh, mở bản bút ký ra, bắt đầu nhìn các tư liệu hạng mục khác.

Ước chừng nửa giờ, Tô Đại Chung nhịn không được mệt mỏi nhào nặn hai bên con mắt đã thâm quầng, muốn đứng dậy đi uống một ly cà phê lấy lại tinh thần.

- Bác Tô, con xem xong rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Ồ, vậy cậu tiếp tục nhìn xem các mặt khác đi, cũng để đâu đó trên mặt bàn thôi.

Tô Đại Chung lơ đễnh nói.

Thực tế, hắn còn nghĩ Bạch Tiểu Thăng nhìn quá chậm.

Bất quá chỉ là một cái văn kiện, cần thời gian để nhìn lâu như vậy sao.

- Con nói con xem xong rồi, chính là tất cả nội dung cũng xem hết.

Bạch Tiểu Thăng ngăn Tô Đại Chung lại, cường điệu nói:

- Như vậy, Bác Tô, con hiện tại có thể chính thức bắt đầu rồi đúng không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận