Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 849: Tôi cần cậu trợ giúp!



Tô Đại Chung lại nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt phát ra từng trận trừng trận ánh sáng cháy bỏng, quả thực như nhặt được chí bảo, hận không thể ngay lập tức đem tên tiểu tử này kéo về công ty mình, tuyển làm cố vấn cho mình.

Có phần tốc độ của tên tiểu tử này, quả thực là để cho mình như hổ thêm cánh! Chỉ là không biết hắn có nguyện ý gia nhập công ty mình hay không, có yêu cầu đãi ngộ gì đều dễ dàng thương lượng. Tô Đại Chung khát khao cầu hiền, trong lòng thầm nói.

Nếu như để Bạch Tiểu Thăng biết được, chính mình đường đường là một vị sự vụ quan kiểu mới, là tồn tại sánh vai với người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, lại bị một viên tổng thanh tra công ty con nghĩ muốn đến đào đi, còn muốn cho "Lương cao", không biết lúc đó hắn sẽ có biểu tình gì.

Tô Đại Chung đứng sau lưng Bạch Tiểu Thăng, lại liên tiếp nhìn mấy chục phút, qua mấy cái hạch toán hạng mục con, nhất thời triệt để yên tâm, đem tất cả mọi thứ cũng giao cho Bạch Tiểu Thăng làm, nghĩ đến khi Bạch Tiểu Thăng làm xong, hắn chỉ cần đối chiếu một phen liền có thể chốt rồi.

- Tiểu Thăng, cậu cũng đừng để cơ thể quá mệt mỏi, làm một giờ liền hoạt động một chút. Tôi là không được nữa rồi, dính phải cái bệnh đau xương cổ. Cậu còn trẻ, nhưng tuyệt đối đừng học tôi.

Tô Đại Chung thậm chí còn vô cùng lo lắng cho sức khoẻ của Bạch Tiểu Thăng lên tiếng nhắc nhở.

Biểu hiện này cùng với lúc Bạch Tiểu Thăng mới tới, bị hắn nhìn không hợp so với bây giờ đơn giản là cách biệt một trời một vực.

- Được rồi, Bác Tô.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười một tiếng đáp ứng.

Hắn mắt nhìn thấy Tô Đại Chung qua bên kia nhìn lại tư liệu hạng mục, cũng không nhịn được nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Có Tô Đại Chung đứng ở phía sau nhìn chằm chằm, quả thực khó chịu đến phát điên lên được, rất gò bó.

Lúc đầu hạng mục con rất "Đơn giản", hắn nhất định phải làm cho phức tạp lên.

Về sau, mình cũng không nên tiếp tục sống tiếp dạng này! Bạch Tiểu Thăng âm thầm cười khổ nói.

Lại làm trong chốc lát, Bạch Tiểu Thăng đứng dậy đi ra ngoài, chuẩn bị đi nhà vệ sinh sẵn tiện hoạt động một chút gân cốt.

Ba nữ nhân còn ngồi ở bên ngoài, Bạch Tiểu Thăng vừa ra cửa, các nàng lập tức đứng dậy đi tới.

- Tiểu Thăng, anh có khát hay không, muốn cà phê hay là trà?

- Anh có đói bụng không, trong phòng bếp có bánh gatô cùng điểm tâm, muốn ăn chút gì không?

- Các anh làm tới đâu rồi, tiến độ thế nào?

Đối mặt với mấy lời nói tràn đầy ân cần, Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười an ủi nói.

- Không cần đâu, các cô sớm nghỉ ngơi một chút đi, cần gì, tôi cùng Bác Tô sẽ tự mình động thủ.

- Hai người phải thức cả đêm sao?.

Nhan Tuyết Phi nhịn không được hỏi.

Nhìn dáng vẻ Tô Đại Chung, khẳng định chính xác là như vậy.

- Chắc chắn sẽ không.

Bạch Tiểu Thăng an ủi một câu.

Bất quá loại an ủi như thế này, rất khó có sức thuyết phục.

Bạch Tiểu Thăng vòng vo một lần, rồi trở về lại thư phòng, chỉ nhìn Tô Đại Chung đang nằm sấp tại trên bàn, nhìn chằm chằm máy tính, mí mắt cũng không nháy được.

Ông ta buồn ngủ quá rồi.

Những ngày gần đây, Tô Đại Chung không có đêm nào ngủ quá hai giờ đồng hồ, ngày thứ hai còn phải đi làm bình thường, thanh niên trai tráng thức đêm như thế cũng không chịu đựng nổi, huống chi một người trung niên gần năm mươi tuổi. Hắn chỉ bất quá là vì lý tưởng, vì gia đình, ép buộc chính mình kiên trì thôi.

Nói thật, hôm nay nếu như không có Bạch Tiểu Thăng, hết thảy Tô Đại Chung phải chính mình tới làm, ông ta có thể nghĩ hết tất cả biện pháp để chính mình kiên trì.

Nhưng khi nhìn thấy năng lực của Bạch Tiểu Thăng, trong lòng Tô Đại Chung lại nhẹ nhõm thở phào một hơi, sau khi vận dụng tất cả sức lực rốt cuộc có chút thư giãn, cuối cùng không chịu đựng được.

Bạch Tiểu Thăng đẩy cửa tiến vào, nhìn ông ấy nhiều thêm mấy lần.

Bạch Tiểu Thăng hành động rón rén, làm hết khả năng để không kinh động đến ông ấy.

Chậm rãi làm nửa giờ, Bạch Tiểu Thăng nghe được một thanh âm vang lên, quay đầu nhìn lại thì thấy Tô Đại Chung đã dựa vào bàn ngủ, tiếng ngáy vang lên.

Thật là quá mệt mỏi! Bạch Tiểu Thăng cảm khái.

Bất quá, Tô Đại Chung ngủ thiếp đi, mới có cơ hội cho hắn.

Khóe miệng Bạch Tiểu Thăng nhịn không được cong lên một vòng mỉm cười.

Hắn đồng thời mở tất cả văn kiện ra, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, hai tay buông lên trên bàn phím, đánh máy với tốc độ chóng mặt.

Nói đến, máy vi tính này của Tô Đại Chung phối hợp không sai, nhất là quy cách bàn phím, bên ngoài bàn phím làm bằng gỗ hoa anh đào đỏ giá trị gần hai ngàn đô, gõ lên vô cùng yên tĩnh, sẽ không kinh động chút nào đến người đang ngủ.

11:30 bắt đầu, Bạch Tiểu Thăng không giữ lại chút nào, bật hết hỏa lực, tốc độ làm không chỉ gấp mười lần trước kia.

Nếu như để Tô Đại Chung gặp được tất nhiên sẽ bị dọa cho kinh sợ.

Với lại, tất cả những gì Bạch Tiểu Thăng làm đều là phương án tối ưu, kết quả tốt nhất,

Dù sao có Hồng Liên phụ trợ, chuyện này cũng dễ như trở bàn tay.

Thời gian đánh máy lặng lẽ trôi qua hai giờ Bạch Tiểu Thăng thả tay xuống, đem một phần văn kiện cuối cùng để trở về ngăn hồ sơ.

Sau đó, hắn liền rón rén đi ra ngoài.

Vừa mở cửa, Bạch Tiểu Thăng phát hiện Nhan Tuyết Phi đang ở ngoài cửa, nâng nắm tay lên, tựa hồ đang do dự không biết có nên gõ cửa hay không.

Hai cô gái tựa hồ như chịu không được, cũng nằm ra trên ghế sô pha ngủ ngon lành.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Nhan Tuyết Phi cười một tiếng, nhẹ nhàng đóng hai cánh cửa lại, chào hỏi bà đồng thời ra dấu đi xa một chút.

- Dì Nhan, công việc mà concó thể giúp cuối cùng đã làm xong.

Bạch Tiểu Thăng mắt nhìn vô thư phòng nói:

- Bác Tô ngủ đã thiếp đi, ông ấy quá mệt mỏi rồi.

Nhan Tuyết Phi nhịn không được nhìn thư phòng một chút.

- Vậy để cho bác Tô ngủ ở thư phòng luôn đi, dù sao khi bác ấy tỉnh dậy còn muốn tiếp tục công việc, dì đi mang cho bác ấy một cái tấm chăn đấp lên chống cảm lạnh là ổn rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Uhm, dì biết rồi, vất vả cho cháu quá Tiểu Thăng, cháu đi về nghỉ ngơi đi.

Nhan Tuyết Phi hướng hắn cười một tiếng.

- Dì cũng sớm đi ngủ đi.

Bạch Tiểu Thăng cũng không quấy rầy hai cô gái đang ngủ ngon lành kia, tin tưởng một hồi Nhan Tuyết Phi sẽ đánh thức các nàng, không cần chính mình phải nhọc lòng

Nói xong, Bạch Tiểu Thăng đi trở về gian phòng của mình.

Nhan Tuyết Phi nhìn theo bóng lưng Bạch Tiểu Thăng một chút, sau đó trở về phòng cầm theo chăn lông, làm theo ý Bạch Tiểu Thăng nói, đắp lên người chồng mình.

Đây cũng là chuyện nàng duy nhất có thể làm giờ phút này.

Bạch Tiểu Thăng trở lại phòng ngủ, điện thoại liền vang lên, hắn lấy ra thì phát hiện chính là Lâm Vi Vi gửi tới tin tức.

- Anh Tiểu Thăng, bên này đã thông xe, em cùng Lôi Nghênh sẽ mau chóng đến Lâm Châu.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười, đồng thời gửi lại tin nhắn.

- Anh bên này ổn cả, hết thảy đều mạnh khỏe, em với Lôi Nghênh không cần hấp tấp vội vàng, các em cứ nghỉ ngơi cho tốt rồi lại lên đường cũng được, anh đã khai triển công việc.

- Được.

Vài giây sau Lâm Vi Vi gửi tin nhắn lại.

- Ngủ ngon.

Bạch Tiểu Thăng trả lời tiếp.

- Ngủ ngon.

Lâm Vi Vi gửi lại icon khuôn mặt tươi cười.

Đặt điện thoại di động xuống, Bạch Tiểu Thăng duỗi lưng một cái, bổ nhào nhào lên trên giường: Mặc kệ, ngủ trước một giấc thật ngon lại nói.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng ngày thứ hai, Bạch Tiểu Thăng bị một loạt tiếng đập cửa kịch liệt làm cho bừng tỉnh. Hắn còn đang buồn ngủ, lề mề rời giường mặc quần áo, vừa mở cửa, liền bị người khác nắm chậc hai vai.

- Tiểu Thăng, cậu thế mà cũng làm xong! Cám ơn cậu.

Tô Đại Chung kích động vô cùng nói.

- Sao? A.

Bạch Tiểu Thăng bị lắc đến choáng váng mặt mày, ngược lại thanh tỉnh không ít.

- Thật sự là quá tốt.

Tô Đại Chung hô to, sau đó lại vô cùng ảo não.

- Tôi thế mà lại ngủ thiếp đi, vừa mới tỉnh, trời ơi, cậu tại sao không có đánh thức tôi dậy.

- Bác Tô, bác quá mệt mỏi rồi. Hôm nay lại là thời gian diễn ra cái hội nghị rất là mấu chốt, được nghỉ ngơi thật tốt, mới có thể có tinh lực tốt hơn để làm việc.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Đúng, đúng, chính xác là như vậy! Cậu nói đúng.

Tô Đại Chung gật đầu giống như gà mổ thóc, đối với lời nói của Bạch Tiểu Thăng vô cùng tin cậy, rồi như cơn gió lướt ra ngoài: Rửa mặt, ăn cơm, lại có sức lực sống thêm một ngày.

Bạch Tiểu Thăng nhìn theo bóng lưng của Tô Đại Chung, bất giác mỉm cười.

Sau khi đi ra, Nhan Tuyết Phi một bên lấy bữa sáng, một bên đối mặt với hắn ôn hòa nở nụ cười, trong ánh mắt lộ ra sự cảm tạ vô cùng.

Ở trong phòng vệ sinh, Tô Đại Chung bỗng nhiên thò đầu ra, miệng còn dính đầy bọt kem đánh răng, nhìn Bạch Tiểu Thăng nói:

- Đúng rồi, Tiểu Thăng, một hồi cậu đi cùng với tôi đến hội nghị nhé! Bản hồ sơ toàn bộ đều là cậu làm, tôi cũng chưa có thời gian lật xem thật kỹ, tôi cần cậu trợ giúp.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười.

- Tốt, con cũng vừa muốn đi công ty của bác nhìn xem một chút ạ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận