Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 850: Đến Hạng Mục



Ăn xong bữa sáng, Tô Đại Chung mang theo rất nhiều đồ vật, tự mình lái xe cùng Bạch Tiểu Thăng đi ra ngoài.

Trên đường, Tô Đại Chung nhận được điện thoại.

- Hàn tổng, tôi là Tô Đại Chung, bên này tôi đã chuẩn bị xong. Bây giờ, tôi đang trên đường đi đến công ty.

Tô Đại Chung lên tiếng rồi lại khẽ giật mình:

- Ồ! Anh đã đi đến địa điểm hạng mục đó? Trực tiếp đến đó? Được, Chúng tôi sẽ không đến công ty mà lập tức đến đó.

Tô Đại Chung lại nói vài câu rồi tắt điện thoại. Hắn đánh tay lái, cải biến phương hướng rồi nói với Bạch Tiểu Thăng đang ngồi ở ghế phụ:

- Chúng ta sẽ trực tiếp đến địa điểm của hạng mục. Lần này, Phó thị trưởng sẽ dẫn đầu đoàn khảo sát, muốn khảo sát thực tế.

Bạch Tiểu thăng gật đầu.

Khi Tô Đại Chung đang lái xe thì lại quay sang nhìn Bạch Tiểu Thăng cười nói:

- Cậu lo lắng sao?

- Hội nghị lần này, khả năng cậu sẽ đến báo cáo. Bởi vì phần chi phí mới này là do cậu làm, tôi vẫn chưa kịp xem nên cậu càng rõ ràng hơn. Thân phận lần này của cậu là trợ lý của tôi, cho nên cậu phải chuẩn bị tâm lý nhiều hơn một chút.

Tô Đại Chung lại tiếp tục nói.

Cùng thảo luận với phó thị trưởng, lại còn phải lên tiếng, có lo lắng không?

Nếu như Tô Đại Chung biết, Bạch Tiểu Thăng đã tiếp xúc qua mấy vị thị trưởng và còn là khách quý của thị trưởng Trung Kinh, ra vào thị phủ như nhà mình. Ngoài ra, còn đi đến trong tỉnh và từng báo cáo với bộ trưởng, chắc chắn hắn sẽ không hỏi những câu này.

Bạch Tiểu Thăng đưa mắt nhìn Tô Đại Chung rồi cười cười.

- Chú Tô, chú hỏi cháu có lo lắng không nhưng xem ra chú còn lo lắng hơn cháu. Chú cầm tay lái mà gân xanh và mạch máu cũng đã nổi lên rồi.

Tô Đại Chung sững sờ, mắt nhìn qua rồi tự giễu cười.

- Nói ra chắc cậu sẽ không tin nhưng bây giờ tôi rất khẩn trương.

- Theo lý mà nói, đây cũng không phải lần đầu tôi đi họp cùng với cao tầng thị ủy. Nhiều năm lần mò, sờ soạng cũng không làm tôi lo lắng như vậy.

- Nhưng mà lần này, tôi thực sự rất căng thẳng.

Tô Đại Chung thì thào nói.

Hắn đã gần năm mươi tuổi mới có được cơ hội thăng chức, đương nhiên rất coi trọng chuyện này.

Bạch Tiểu Thăng nhìn qua Tô Đại Chung rồi ung dung mở miệng:

- Ngày hôm qua, cháu đã xem xong tài liệu. Ngoài ra, cháu còn nhìn qua mấy văn kiện trong máy tính của chú, là một phần thiết kế có kí tên của chú.

- Cháu cảm thấy rất tốt, chú là người có tầm mắt rất xa.

- Với lại, chú làm gì cũng khá là tỉ mỉ, có tinh thần trách nhiệm và tinh thần phấn đấu cao.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Tô Đại Chung rồi nói ra kết luận của mình.

- Cháu nhận thấy cương vị hiện nay, dù là phó tổng cũng không thích hợp với chú.

Tô Đại Chung kinh ngạc nhìn hắn một cái.

- Có lẽ, chức vụ tổng giám đốc công ty sẽ thích hợp với chú hơn.

Bạch Tiểu Thăng trân thành nói.

Tô Đại Chung cười lớn rồi thở phào một hơi. Hắn cười trêu,

- Không nghĩ đến, bên cạnh tôi còn có một vị Bá Nhạc, câu nói này của cậu làm tôi thấy tốt hơn rất nhiều. Đúng rồi, tôi có năng lực làm tổng giám đốc nên một cái chức phó tổng không đáng để tôi khẩn trương như vậy.

Tô Đại Chung kết thúc cổ vũ bản thân liền nhìn Bạch Tiểu Thăng nói đùa:

- Thật đáng tiếc cậu không phải lãnh đạo để trước khi tôi về hưu có thể làm tổng giám đốc.

Tô Đại Chung dùng phương thức trêu đùa này làm dịu đi bầu không khí căng thẳng.

Bạch Tiểu Thăng chỉ cười cười mà không có trả lời lại.

Sau một giờ, hai người vừa nói chuyện vừa lái xe thì đến khu An Hợp của thành phố Lâm Châu.

Nơi này là khu vực quy hoạch trọng điểm. Thậm chí, tương lai, trong vòng năm đến mười năm, thị chính cũng sẽ chuyển đến. Một nhóm hạng mục trọng điểm, bao gồm thị chính cùng những hạng mục hợp tác với các công ty cũng đang từ từ khởi động.

Bạch Tiểu Thăng đã xem qua tài liệu nên có hiểu biết thêm về nơi này.

Ở đây đường rất rộng nhưng xe rất ít. Xe của họ rất nhanh đã lái vào địa điểm đã hẹn.

Hạng mục này vốn là một cái hạng mục tổng hợp.

Thế nhưng, theo thị trường biến hóa và chính sách điều chỉnh nên hạng mục cũng điều chỉnh vài chỗ. Vì vậy, mới mở thêm nhiều lần nghiên cứu, thảo luận.

Tô Đại Chung dừng xe xong thì dẫn theo Bạch Tiểu Thăng đi thẳng trung tâm quảng cáo.

- Tô Tổng!

Mới vừa mở cửa, người phụ trách bên trong đã tiến lên đón chào.

Vẻ mặt hắn tươi cười nói:

- Hàn tổng đã đến và đang đợi ngài trong văn phòng. Nếu ngài đã tới thì trực tiếp đi vào đó!

- Được rồi.

Tô Đại Chung gật đầu, mang theo Bạch Tiểu Thăng đến thẳng văn phòng.

Gõ cửa, nhận được trả lời, đẩy cửa đi vào.

- Hàn tổng, anh đến thật sớm.

Tô Đại Chung chủ động cười nói với người bên trong.

- Lão Tô, anh đến cũng không muộn.

Người ở bên trong cũng cười haha.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn thấy phó tổng Hàn Hiên Thành. Hắn có khuôn mặt chữ quốc rất uy nghi, nhìn qua rất có khí thế và chính trực.

Nhưng mà, ánh mắt Bạch Tiểu Thăng đã được rèn luyện qua bởi hệ thống phân tích vẻ mặt, sao lại không nhận ra, trong đôi mắt của đổi phương có ẩn vẻ nhảy nhót vi diệu. Người đàn ông này không phải hiền hòa chính trực như vẻ ngoài của hắn.

“Mở ra hệ thống phân tích vẻ mặt, hình thức tiếng lòng”.

Bạch Tiểu Thăng nói thầm.

Hắn bỗng nhiên hứng thú với vị Hàn Phó tổng này. Không biết trong lòng hắn đang nói cái gì.

Tiếng thanh thúy trả lời của Hồng Liên không vang lên, ngược lại phát ra tiếng nhắc nhở:

- Nhắc nhở. Công năng này chỉ có thể nhằm vào mục tiêu phổ thông. Trải qua tính toán, mục tiêu lần này tâm trí quá cao, tâm cơ quá nặng, giỏi về ẩn nấp và khống chế tâm tình. Do vậy, công năng này có thể xuất hiện sai lầm trên diện rộng. Xin hỏi có tiếp tục mở ra công năng này hay không?

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình.

Tình cảm của một người, cũng không phải ai cũng có thể bị nghe lén “tiếng lòng”. Nhân vật cáo già là không cho phép bị theo dõi.

Bạch Tiểu Thăng im lặng.

Hạng người như Hàn Hiên Thành có thể làm cho công năng thất thường. Nếu như gặp đối thủ mạnh hơn thì công năng này không dùng được chút nào.

- Mình vốn tưởng rằng cái công năng này là sự phụ trợ siêu thần. Bây giờ nhìn lại thì chẳng khác gì gân gà, không có ích.

Bạch Tiểu Thăng thầm than.

Có điều vừa nghĩ lại thì thấy chuyện này khá hợp lý.

Nếu như “đọc tâm thuật” này có thể hoàn mỹ áp dụng cho mọi người thì người sở hữu không khác gì thần tiên, vô địch thật tồn tại sao?

Làm sao có khả năng!

Dù khoa học kĩ thật có mạnh hơn nữa cũng không thể giám sát lòng người trăm phần trăm.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng mặc niệm “không cần mở ra”.

Lần trước, một cặp kính mắt của Thương Uyển Uyển cũng đã làm cho hệ thống trở nên thất thường. Bạch Tiểu Thăng đã quyết định sẽ không dựa vào hệ thống mà chỉ dùng nó để rèn luyện năng lực quan sát của mình. Bây giờ, điều này có vẻ là quyết định đúng đắn.

- Về sau, nó vẫn chỉ là công cụ phụ trợ. Năng lực của bản thân mình mới là tốt nhất.

Bạch Tiểu Thăng thì thào nói.

- Vị này chính là?

Hàn Hiên Thành chú ý đến Bạch Tiểu Thăng rồi cười hỏi.

- Cậu ấy là trợ lý của tôi, tên là Bạch Tiểu Thăng.

Tô Đại Chung vội vàng trả lời.

- Ồ!

Hàn Hiên Thành nhìn qua Bạch Tiểu Thăng, sau đó cười to một tiếng.

- Xin chào Hàn tổng.

Bạch Tiểu Thăng lễ phép chào hỏi.

- Chào cậu.

Một cái đối mặt làm Bạch Tiểu Thăng cảm nhận được vẻ khác lạ trong đôi mắt của Hàn Hiên Thành khi nhìn mình.

Như ánh sáng của lửa điện, chợt lóe lên.

- Ông ta biết mình. Chắc là Hàn Sâm nói cho ông ta biết. Hơn nữa, trong ánh mắt đó còn tồn tại thái độ thù ghét.

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Cảm giác của mình mặc dù không bằng khoa học kĩ thuật nhưng vẫn đáng tin hơn.

- Haha, đến đây ngồi đi.

Hàn Hiên Thành cười bắt chuyện.

Nói chuyện vài câu, Hàn Hiên Thành lấy từ bên cạnh ra một xấp văn bản tài liệu rồi đưa cho Tô Đại Chung.

- Đây hiện tại là báo cáo mới nhất về tiến độ hạng mục, vô cùng kĩ càng.

Tô Đại Chung tiếp nhận, muốn nhìn qua một chút.

Hàn Hiên thành dùng tay ấn xuống và cười nói:

- Không cần xem vội, dù sao chuyện này sẽ do tôi nói, anh biết lúc đang họp cũng không muộn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận