Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 857: Người Bộ Sự Vụ đến



Một chiếc xe dừng ở dưới sảnh tổng bộ Công ty bất động sản Lục Thành.

Từ trên ghế phụ có một người đi xuống. Hắn có dáng người hơi thấp, khuôn mặt tròn và béo, chỉ cần cười một tiếng thì hai mắt lập tức trở thành một đường thẳng.

Hắn bước nhanh đến chỗ cửa xe phía sau, chủ động mở cửa thay người bên trong.

Người ngồi đằng sau xe có vóc dáng cao hơn, tướng mạo trang nghiêm, uy quyền.

Xuống xe, hai người liền kết bạn mà đi, bước vào trong tổng bộ Công ty bất động sản Lục Thành.

- Thành Uy, lần này cậu không cần giới thiệu tôi trước mặt mọi người. Cậu cứ thảo luận cùng với Trần Khinh Vân, tôi ở bên cạnh nghe hai người nói là được. Thuận tiện nhìn xem hắn là người như thế nào, có đúng như cậu nói không. Nếu được, tôi sẽ thu cậu ta làm trợ lý.

Người có vóc dáng cao kia nói.

- Tôi đã hiểu.

Người lùn, có khuôn mặt béo Thành Uy gật đầu như gà con mổ thóc. Sau đó hắn cười nói:

- Ngài đến Lâm Châu tuần tra nên phải khiêm tốn. Tôi đã hiểu!

Sau đó, Thành Uy lại nói:

- Nhưng mà, thời điểm tôi giới thiệu ngài thì không thể nào giới thiệu là cùng cấp hoặc giới thiệu là cấp dưới, làm như vậy thì quá bất kính. Tôi sẽ chỉ xưng hô ngài là Tôn tiên sinh, sau đó bảo trì tôn kính, dù bọn họ suy nghĩ như thế nào thì cũng kệ. Làm như vậy, vừa có thể giữ kín thân phận ngài, vừa để trần Khinh Vân không thất lễ. Ngài thấy có được không?

Thành Uy cũng sợ, vạn nhất vì đối phương giả dạng làm cấp dưới của mình mà Trần Khinh Vân có gì thất lễ, làm Tôn tiên sinh không cao hứng thì người cuối cùng xui xẻo vẫn là hắn.

Người đàn ông họ Tôn này cũng không phải là người bình thường. Hắn nghe lệnh trực tiếp từ lãnh đạo, là sự vụ quan Tôn Minh Ngữ.

- Được, có thể, cứ làm như cậu nói đi.

Tôn Minh Ngữ gật đầu.

- Tôn tiên sinh, xin mời ngài.

Thành Uy giống như trút được gánh nặng, trên khuôn mặt tràn đầy nụ cười, ngay cả xưng hô cũng lập tức sửa lại.

Tôn Minh Ngữ đi phía trước, cũng hài lòng gật đầu.

Trước đó hai ngày, hắn đã hoàn thành phiên trực ở tổng bộ. Hiện giờ đang đi tuần tra, nhân tiện giải sầu.

Trạm thứ nhất bọn họ chọn là Lâm Châu, cũng là do Thành Uy đề nghị.

Thành Uy muốn tới nghiệm thu tổng kết báo cáo nhiệm kỳ của Trần Khinh Vân và kiểm tra kết quả thực tế.

Lại nói, Thành Uy và Trần Khinh vân đã gặp nhau vài lần, với lại ở sau lưng, hắn cũng đã lấy được nhiều lợi lộc từ Trần Khinh vân.

Vì vậy, Thành Uy còn đề cử Trần Khinh Vân cho lãnh đạo của mình.

Lần này, Tôn Minh Ngữ nhất thời hứng thú muốn đến xem cùng. Đây cũng coi như là một lần khảo sát với Trần Khinh Vân.

- Nhìn mình cung kính với Tôn tiên sinh như vậy, người thông minh như Trần Khinh Vẫn hẳn là có thể nhìn ra chút chuyện này. Ít nhất, hắn cũng sẽ không gây ra phiền toái cho bản thân mình.

Thành Uy thầm suy nghĩ.

Hai người vừa mới tiến vào cao ốc tổng bộ của Công ty bất động sản Lục Thành liền nhìn thấy, trong đại sảnh có mấy chục nhân viên quần áo chỉnh tề, tinh thần phấn khởi, vẻ mặt tươi cười xếp thành hàng. Dưới sự dẫn dắt của trần Khinh Vân và Hạ Hiên Thành, họ đứng chờ ở đó rất ngay ngắn.

Tôn Minh Ngữ và Thành Uy vừa mới chân trước bước vào, chân sau đã nghe thấy một trận âm thanh to rõ, chỉnh tề vang lên.

- Hoan nghênh lãnh đạo đến chỉ đạo.

Sau đó là tiếng vỗ tay như nước thủy triều.

Bầu không khí lập tức thay đổi.

Thành Uy nhìn rất hài lòng, Tôn Minh ngữ cũng không kìm lòng được mà gật đầu.

Trong lòng bọn họ, luôn có sự cao ngạo do bản thân đến từ bộ sự vụ, cảm thấy chính mình luôn cao cao tại thượng.

- Thành tiên sinh, ngài đã đến! Hoan nghênh, hoan nghênh.

Trần Khinh Vẫn vừa nhanh chân đi đến, vừa lộ ra vẻ mặt tươi cười và nhiệt tình, muốn bao nhiêu nhiệt tình liền có bấy nhiêu nhiệt tình.

Hàn Hiên Thành cười rạng rỡ, cũng theo sát ở phía sau.

Khung cảnh ngày hôm nay đã tập luyện xong từ rất sớm, tất cả là vì chờ đợi người của bộ sự vụ đến kiểm tra.

- Trần tổng.

Thành Uy cười một tiếng với Trần Khinh vân. Không đợi hắn đáp lời, Thành Uy lập tức giới thiệu người bên cạnh:

- Vị này là Tôn tiên sinh.

Đầu tiên đã giới thiệu người bên cạnh mà không có họ tên, cũng không có chức vụ.

Trần Khinh Vân cũng không phải là người ngu. Hắn nhanh chóng hướng đến Tôn Minh Ngữ cười một tiếng.

- Xin chào Tôn tiên sinh. May mắn được gặp ngài, mời ngài vào bên trong, xin mời vào.

Nếu như Thành Uy đã tôn kính như vậy, mặc kệ người họ Tôn này có lai lịch gì thì hắn cũng sẽ cung kính.

Với lại, nếu như đối phương đã không muốn nói thì hắn cũng sẽ không hỏi một chữ.

Đối với chuyện này, Tôn Minh Ngữ vô cùng hài lòng. Hắn nhìn Trần Khinh Vẫn rồi gật đầu vài cái.

Chỉ một hành động đơn giản, một ánh mắt cùng một cái biểu hiện ra bên ngoài đã làm cho Hàn Hiên Thành phải âm thầm líu lưỡi.

Đây tuyệt đối là một đại nhân vật.

Trần Kinh Vân và Hàn Hiên Thành phân biệt đứng bên cạnh trái phải của hai người họ, cung kính nhường đường dẫn vào văn phòng của tổng giám đốc, dâng trà tiếp nước vô cùng ân cần.

Thành Uy khẽ hướng về Trần Khinh Vân, lộ ra ánh mắt khen ngợi.

Trần Khi Vân thu được ánh mắt này lại càng tin tưởng vào hành động của mình.

- Tôn tiên sinh, ngài xem. Trước tiên, tôi sẽ theo quy trình của tổng bộ, đi cùng Trần tổng khảo hạch thành quả một chút. Ngài ở nơi đây nghỉ ngơi được không?

Thành Uy vừa cười nói vừa xin ý kiến chỉ thị.

Dựa theo quy định, Thành Uy phải cầm báo cáo tổng kết của Trần Khinh Vân mà hắn đã nhận ở trong công ty, cùng so sánh với thành quả thực tế. Sau đó, chụp ảnh để lưu giữ lại, trở về viết báo cáo.

Cái này cũng là quá trình không thể thiếu. Bên bộ sự vụ, cũng sẽ có người chuyên môn đến kiểm tra đối chiếu sự thật.

Chuyện này cũng cần phải xử lý trước.

- Được rồi, đi đi.

Tôn Minh Ngữ gật đầu nói.

- Ngài nhìn xem, tôi sẽ cùng đi với trợ lý Thành Uy kiểm tra tin tức, hay là, tôi để phó tổng giám đốc của chúng tôi tiếp đãi ngài? Sau khi tôi chuyển công tác, cậu ta chính là tổng giám đốc mới.

Trần Khinh Vân cười nói và đưa ra đề nghị với Tôn Minh Ngữ.

- Không cần, tôi đợi ở đây một lúc cũng được.

Tôn Minh Ngữ tùy ý nói.

Mặc dù tùy ý, nhưng trong lời nói vẫn rất uy nghiêm, căn bản không cho người khác làm trái.

- Được rồi, nếu như ngài nói như vậy thì chúng tôi cũng không quấy ấy ngài nghỉ ngơi.

Trần Khinh Vân mỉm cười nói.

Người có ánh mắt sẽ nhìn ra, đây là tuyệt đối là sự tôn trọng và phục tùng cấp trên.

Tôn Minh Ngữ âm thầm gật đầu với Trần Khinh Vân.

- Xem ra Thành Uy nói không sai. Trần Khinh Vân này cũng một người phù hợp, có thể biến thành người của mình.

Tôn Minh Ngữ vô cùng hài lòng với Trần Khinh Vân.

Trần Khinh Vân và Hàn Hiên Thành bồi tiếp Thành Uy ra khỏi phòng tổng giám đốc, tới từng bộ phận nghiệm để thu phê duyệt.

Đương nhiên, việc này chỉ làm cho qua.

Dù sao, nếu như có vấn đề thật thì cũng không lưu lại để Thành Uy phát hiện.

Chẳng mấy chốc đã đi xong, Thành Uy cảm thấy vô cùng hài lòng.

Tại thời điểm ba người đang cười cười nói nói, bỗng nhiên có một tiếng hô to từ nơi xa.

- Trần tổng.

Trần Khinh Vân ngẩng đầu nhìn quá, nụ cười dần tắt.

Tô Đại Chung mang theo một người, sắc mặt hắn vô cùng âm trầm, nhanh chân chạy đến.

Thời điểm bầu không khí vô cùng vui vẻ thì nhìn thấy khuôn mặt như vậy, Trần Khinh Vân nhất thời căng thẳng, ra ám chỉ với Hàn Hiên Thành.

Hàn Hiên Thành vừa nhìn thấy Tô Đại Chung thì trong lòng thầm kêu không ổn. Hắn không sợ Tô Đại Chung làm loạn, ngược lại sẽ rất vui nếu Tô Đại Chung dám làm sẽ tự chuốc lấy nhục nhã.

Nhưng bây giờ không được. Bây giờ là lúc nào? Nếu làm loạn sẽ làm hỏng chuyện lớn.

- Lão Tô, anh đã trở về. Anh nhìn xem, đây là thời điểm lãnh đạo bộ sự vụ đang khảo sát đó.

Hàn Hiên Thành bước lên hai bước nghênh đón. Hắn quay lưng về phía Thành Uy, khuôn mặt hiện lên nụ cười nhưng ánh mắt lại tràn đầy uy hiếp.

Ý là, anh đừng gây chuyện, bây giờ đang có việc lớn, nếu anh gây phiền toán sẽ hỏng kế hoạch.

Hành Hiên Thành cho rằng làm như vậy có thể dọa sợ Tô Đại Chung.

Đáng tiếc, người bắt nạt người khác quen rồi sẽ không biết một câu, nếu ép người khác đến đường cùng thì, ngay cả cơ hội xin tha của hắn cũng sẽ không có.

Tô Đại Chung vốn dự định từ chức thì còn sợ hãi điều gì.

Người không sợ chết thì làm sao có thể đem cái chết ra dọa hắn.

- Người của bộ sự vụ đang ở đây thì càng tốt.

Tô Đại Chung quát lên một tiếng, không sợ hãi gì.

Giọng điệu này làm cho Trần Khinh Vân và Hàn Hiên Thành đều sợ hãi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận