Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 858: Tô Đại Chung lên án



Thành Uy từng đến Địa Sản Lục Thành, cũng đã gặp Tô Đại Chung một lần nên biết rõ người này.

Mắt thấy Tô Đại Chung tràn đầy sát khí, tức giận xông đến làm Thành Uy liền trau mày, nhìn về phía Trần Khinh Vân nói:

- Trần tổng, chuyện này là …

Đã kiểm tra xong tầng trên tầng dưới, hiện tại chuẩn bị kết thúc thì gặp phải hoàn cảnh như này.

Hiện tại, nơi này cùng tầng với phòng tổng giám đốc. Động tĩnh lớn như vậy, chắc hẳn đã làm phiền Tôn Minh Ngữ.

Vấn đề này lớn rồi.

Trần Khinh Vân nghe thấy giọng điệu bất thiện của Thành Uy liền biết không ổn. Hắn lộ ra một nụ cười, sau đó, quay ánh mắt tràn đầy tức giận về phía Tô Đại Chung, bước nhanh về phía trước rồi hét lên.

- Tô Đại Chung, cậu làm cái gì vậy. Cậu nhìn xem ai đang đứng ở đây mà dám làm loạn như vậy. Đi xuống phía dưới cho tôi.

Đối mặt với sự tức giận của vị tổng giám đốc này, khuôn mặt của Tô Đại Chung không đối sắc, chân không chùn bước:

- Tổng giám đốc Trần, tôi mặc kệ tình huống bên này của anh, nhưng anh có biết vừa nãy tôi đã trải qua chuyện gì không?

Giọng điệu của Tô Đại Chung như sắp khóc.

Nghe được giọng nói này, sắc mặt Hàn Hiên Thành lập tức thay đổi.

Hắn không biết kết quả cuối cùng bên kia như thế nào, theo như kế hoạch của hắn đã bày ra một cái sọt.

Vốn dự định, nếu xảy ra vấn đề thì Hàn Hiên Thành hắn sẽ xung phong đứng ra nhận lấy trách nhiệm của việc này, cũng sẽ tự mình đứng ra giải quyết nốt công việc còn lại. Làm như vậy, vừa hãm hại được Tô Đại Chung, vừa khiến Trần Khinh Vân sinh lòng cảm kích, nể trọng với hắn. Có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.

Nhưng bây giờ, cái sọt này xuất hiện không đúng lúc.

Nếu để Trần Khinh Vân biết chuyện này, việc mình động tay chân rất khó giải thích.

- Tô Đại Chung, anh không nghe thấy Trần tổng nói gì sao? Nơi này có vị khác quan trọng, những vấn đề khác của anh chúng ta sẽ giải quyết sau…. Cũng dễ giải quyết, tôi giúp anh giải quyết.

Hàn Hiên Thành nói liên tục, còn nháy mắt ra hiệu.

Tô Đại Chung lườm Hàn Hiên Thành một cái. Nhìn thấy hắn khẩn trương lo lắng, thậm chí còn có chút e sợ thì Tô Đại Chung càng không khỏi cười lạnh.

Lần này, hắn tuyệt đối sẽ không lùi.

- Tôi mặc kệ anh đã trải qua chuyện gì, chuyện này hãy nói sau.

Trần Khinh Vân không cần suy nghĩ liền nói ra, đồng thời phất tay để Tô Đại Chung lùi xuống.

Giống như đang xua đuổi ruồi muỗi.

Tô Đại Chung hét lớn:

- Vừa mới nãy, tại một hạng mục trọng yếu nhất của công ty chúng ta, có người hai lần cố ý hãm hại tôi khi báo cáo công việc với phó thị trưởng.

- Thứ nhất, Hàn Hiên Thành không để tôi xem bất cứ tài liệu gì mà lại bắt tôi phải làm báo cáo cho thị chính.

- Thứ hai, Hàn Hiên Thành cố ý đưa ra số liệu sai lầm khi bảo tôi tính toán chi phí xảy ra vấn đề .

- Tính toán đồng nghiệp, làm tổn thất lợi ích của công ty như vậy. Tội này cần phải trách phạt.

Lời nói như lôi đình, từng tiếng từng tiếng làm người khác điếc tai.

Trong nháy mắt, mặt Hàn Hiên Thanh không còn giọt máu nào.

Trần Khinh Vân nghe thế, đôi mắt cũng trợn lên.

- Cậu nói cái gì, báo cáo xảy ra vấn đề?

Trong lòng hắn lập tức căng thẳng, kiểm tra sắp kết thúc làm sao bây giờ lại có thể xảy ra sự cố.

Sau khi thất thố, Trần Khinh Vân mới giật mình nhớ ra Thành Uy còn ở bên cạnh mình, sắc mặt liền đỏ lên.

“Tiền tài tình nghĩa” chỉ có thể làm trong lén lút, đương nhiên nếu kín đáo cũng có thể làm im một số chuyện. Thế nhưng, nếu như bên ngoài đã biết, Thành Uy cũng chỉ có thể giải quyết theo việc chung.

May mắn, Thành Uy chỉ nhíu mày mà chưa có phản ứng gì.

Nói thật, Thành Uy cũng không muốn Trần Khinh Vân xảy ra chuyện gì.

Hắn ở bên Tôn Minh Ngữ khen Trần Khinh Vân rất nhiều, cuối cùng vừa đến kiểm tra lại xảy ra vấn đề. Chuyện này sẽ rất khó giải thích.

Ý niệm đầu tiên của Thành Uy là đem chuyện này đè xuống. Cố gắng hết sự để sự cố của Trần Khinh Vân xuống nhỏ nhất.

- Hàn Hiên Thành, tính toán của anh thật độc ác. Đáng tiếc, anh lại không tính toán được chúng tôi có khả năng vượt qua lần này. Báo cáo lần này hết sức viên mãn.

Thời khác mọi người đang căng thẳng, Tô Đại Chung tiếp tục cười lạnh và nói.

Báo cáo…. Viên mãn?

Hàn Hiên Thành sững sờ, ngay cả Trần Khinh Vân và Thành Uy cũng khẽ giật mình.

Vậy là… Không có vấn đề gì xảy ra.

Bạch Tiểu Thăng đứng sau lưng Tô Đại Chung, ánh mắt bình tĩnh nhìn phản ứng của mấy người kia mà không nhịn được lắc đầu.

Tô Đại Chung nói quá sớm.

Người đàng hoàng sẽ không dùng tâm cơ, Bạch Tiểu Thăng cảm thán. Nếu là mình, nhất định phải đem đám người này dọa thật sợ một phen, khiến cho bọn họ sợ hãi. Nhưng nói quá sớm, để lo lắng của bọn họ rút đi quá nhanh, không còn ý nghĩa nữa.

- Được rồi! Có mấy khi Tô Đại Chung có thể trút hết sự bất mãn, cứ để cho hắn thoải mái đi.

Bạch Tiểu Thăng âm thầm nhún vai.

Thuận tiện, Bạch Tiểu Thăng đưa mắt nhìn qua Thành Uy.

Nghe nói người này đến từ bộ sự vụ nhưng hắn không biết.

Cũng đúng, Bạch Thăng mới đến bộ sự vụ mấy ngày. Lần cuối cùng tham gia toàn thể đại hội thì thấp nhất cũng là cấp bậc sự vụ quan mới được tham gia.

Hơn nữa, không phải toàn bộ sự vụ quan đều được tham gia. Một số sự vụ quan đang ở phiên trực, ngoài ra còn giới hạn sự vụ quan, không được tham gia lần xét xử đối với Trần Cửu Thiên.

- Tô Đại Chung, báo cáo viên mãn thì anh chạy tới đây lải nhải cái gì? Anh còn định vu khống cho tôi? Nếu thật sự có nhiều tính toán như vậy, anh có thể bình yên sao? Anh cho là anh có “phúc tinh hạ phàm” đi theo bảo vệ sao? Điều này đủ thấy anh ăn nói lung tung, nói bậy nói bạ!

Hàn Hiên Thành lập tức sung sức, nắm chặt thời cơ trả đòn Tô Đại Chung.

Nếu không có vấn đề gì xảy ra, hắn cũng không phải sợ hãi. Thừa dịp, định tội Tô Đại Chung.

- Không có vấn đề xảy ra là tốt rồi.

Trần Khinh Vân thở dài một hơi. Hắn không hỏi nhiều mà trực tiếp nói:

- Cậu đi trước đi, có vấn đề gì xảy ra chúng ta sẽ bàn lại sau.

- Không được!

Tô Đại Chung ngoan cường không lùi, nhìn Trần Khinh Vân nói:

- Không thể bàn sau, bây giờ, tôi muốn đòi lại công bằng.

- Anh muốn đòi công bằng gì?

Hàn Hiên Thành trào phùng, nhìn hắn nói.

- Hàn Hiên Thành, anh không để ý đến lợi ích của công ty mà làm ra những việc không thể chấp nhận. Anh cũng đừng nghĩ chuyện anh làm kín kẽ không có lỗ hổng, nếu muốn tra rất dễ dàng tra được.

- Được rồi.

Ánh mắt Trần Khinh Vân trầm xuống, nhìn Tô Đại Chung hét lên.

Thật sai lầm khi hắn định đề bạt Tô Đại Chung, dạng người không phân biệt được chuyện nào lớn nhỏ, không xứng lên cương vị lãnh đạo.

- Tổng giám đốc, anh còn muốn bao che cho hắn.

Tô Đại Chung cường ngạnh nói.

- Tôi bảo anh im miệng.

Trần Khinh vân nổi giận quát.

Tô Đại Chung nhìn thấy thái độ của Trần Khinh Vân với mình liền thở dài, cười lạnh một tiếng.

- Tổng giám đốc Trần, Hàn Hiên Thành làm ra những chuyện kia chẳng lẽ anh không biết một chút gì? Đã sớm nghe nói anh cùng hắn thông đồng làm bậy trong công ty.

- Ngay cả tôi anh cũng muốn lên án?

Trần Khinh Vấn khó tin nổi mà trợn mắt, ánh mắt trở lên mù mịt.

- Đã có người của bộ sự vụ ở đây, có gì không thể.

Tô Đại Chung quyết định liều, dù sao hắn cũng không còn gì để sợ hãi.

Với lại ,hắn căn bản không phát hiện ra Trần Khinh Vân sẽ giúp hắn.

Thành Uy không cảm xúc liếc nhìn Tô Đại Chung, rồi quay ra nói với Trần Khinh Vân:

- Chuyện của các anh giải quyết nhanh lên. Công tác đối chiếu kiểm tra còn phải tiếp tục.

Hắn đã bày tỏ ra sự thờ ơ, bỏ mặc với sự tình của Tô Đại Chung.

- Thành trợ lý chờ chút.

Trần Khinh Vân cười lạnh, trừng mắt nhìn về phía Tô Đại Chung rồi lệnh cho Hàn Hiên Thành:

- Gọi người, bắt hắn đuổi đi cho tôi.

- Còn nữa, Tô Đại Chung. Bây giờ anh bị đuổi việc, anh đã không còn là nhân viên của công ty này.

Trần Khinh quyết liệt nói.

Tô Đại Chung chăm chú nhìn Thành Uy:

- Anh là người của bộ sự vụ, có vấn đề xảy mà mà anh không quản lý sao?

Thành Uy nhìn Tô Đại Chung, trong đôi mắt lại lộ ra sự đùa cợt, cười nhàn nhạt một tiếng.

- Vị tiên sinh này, anh có chứng cứ sao? Lấy ra để tôi làm đơn yêu cầu điều tra bọn hắn.

Thành Uy chậm rãi nói.

- Nếu như không có, vậy thì thật xin lỗi. Tôi không thể chỉ nghe lời nói của một bên mà có thể hành động ngay được. Hơn nữa…

- Bây giờ, anh đã không phải là nhân viên của nơi này.

Thành Uy tiếc nuối nói.

Hàn Hiên Thành cười thoải mái.

Trần Khinh vân tức giận mỉa mai.

Tô Đại Chung này quá ngây thơ. Dạng người này tại sao có thể tồn tại đến hôm nay!

Tố Cáo? Thật sự cho rằng có người sẽ để ý tới hắn sao.

- Bảo vệ!

Hàn Hiên Thành gọi bảo vệ.

- Người của bộ sự vụ cũng chỉ bao che cho người khác, khiến cho người ta cũng phải buồn nôn.

Tô Đại Chung trào phúng nói:

- Vị tiên sinh này, mời anh chú ý một chút!

Bỗng nhiên có âm thanh êm ái của phụ nữ truyền đến.

- Không phải tất cả người của bộ sự vụ đều không làm việc. Không phải chúng tôi đã đến rồi hay sao.

Ở hành lang, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh một trước một sau, ngẩng đầu mà bước, mỉm cười tiến đến.

Bạn cần đăng nhập để bình luận