Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 860: Nửa bước không nhường



- Hai vị xem một chút, tại sao lại đến nông nỗi này a. Nhanh như vậy đã không chơi nữa rồi?

Trần Khinh Vân cười ha hả nói với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

Mắt thấy Thành Uy nói lời độc ác rồi bước nhanh mà rời đi. Trần Khinh Vân tự nhiên sẽ không cho là hắn muốn lâm trận lùi bước mà là đi gọi “cứu binh”.

Trần Khinh Vân yên tâm, đồng thời tin tưởng vững chắc Thành Uy sẽ tới cùng với nhân vật lợi hại là “Tôn tiên sinh”.

So với trợ lý sự vụ quan còn muốn lợi hại hơn, có khả năng trấn áp được hai trợ lý sự vụ quan đồng cấp không biết tốt xấu, hẳn là… là sự vụ quan.

Vị Tôn tiên sinh kia nhất định là một sự vụ quan.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Trần Khinh Vân chỉ cảm thấy đang bốc lên một luồng nhiệt khí nóng bỏng, để cho hai mắt của hắn cũng tỏa ra ánh sáng.

Vừa rồi không nghĩ nhiều, không dám hỏi, bây giờ suy nghĩ lại một chút Thành Uy đã cung kính như thế, ngoại trừ sự vụ quan thì còn có thể là ai nữa.

Nếu đúng là như thế, có một chỗ dựa là sự vụ quan như thế thì bọn hắn còn phải lo sợ cái gì nữa.

Hàn Hiên Thành cũng không phải là người ngu, hắn so với Trần Khinh Vân đã ý thức được điểm này sớm hơn. Hai con mắt sáng tỏ như ánh đuốc.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh mắt nhìn thấy Thành Uy rời đi, lại nhìn thấy phản ứng của hai người Trần Khinh Vân thì liếc nhau, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên.

Không riêng gì bọn họ, ngay cả Tô Đại Chung và Bạch Tiểu Thăng ở sau lưng Tô Đại Chung cũng có cảm giác kinh ngạc.

Không lẽ, còn có người nào cũng đang ở đây sao?

Vốn chỉ nghĩ là mình không muốn làm sáng tỏ thân phận, xem ra sợ là cũng không thành nữa rồi. Bạch Tiểu Thăng cảm thán, nghĩ đến muốn điệu thấp một chút cũng không được.

Bên này nhao nhao ầm ĩ lên, nhưng thủy chung mọi người đều không để ý đến Bạch Tiểu Thăng.

Một mặt khác cũng là do Bạch Tiểu Thăng ở phía sau lưng Tô Đại Chung bị che khuất đi mất.

Một mặt nữa cũng là do trước đó có Tô Đại Chung, sau thì tới Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đã hấp dẫn đi lực chú ý của mọi người, đâu còn có ai có thể chú ý tới hắn nữa.

- Hai vị, mời đi tới bên này.

Trần Khinh Vân hơi có chút xuân phong đắc ý, làm dấu tay mời đối với Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh sau đó dẫn đầu bước đi về hướng văn phòng.

Đến nỗi Tô Đại Chung và Bạch Tiểu Thăng, hắn chỉ liếc qua một cái, trong đôi mắt có vô tận trào phúng và cười lạnh.

Nghĩ muốn vặn ngược lại hắn, đúng là người si nói mộng!

Còn là mang đến hai vị trợ lý sự vụ quan lâm thời nữa, tưởng là có chỗ ỷ lại. Nghĩ đến cũng buồn cười.

Hàn Hiên Thành cũng hăng hái, nhìn Tô Đại Chung cười ha ha một tiếng khô cằn.

Vô cùng khoa trương lại tỏ vẻ phách lối rõ ràng.

Cái này là để cho Tô Đại Chung nhìn, cũng là để cho Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh hai người bọn họ nhìn.

Trần Khinh Vân, Hàn Hiên Thành ở phía trước dẫn đường, bọn hắn vội vã muốn cho Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh hai trợ lý sự vụ quan lâm thời nhìn thấy được đại nhân vật chân chính, nhận được sự răn dạy, muốn nhìn vẻ mặt kinh sợ của hai người.

- Đi, chúng ta cũng đi xem một chút nào!

Bạch Tiểu Thăng ở sau lưng Tô Đại Chung nói.

Hắn cũng vô cùng hiếu kỳ, không biết rõ người có thể để cho bọn người Trần Khinh Vân không có vẻ sợ hãi như thế là ai.

Hôm nay cho dù là lãnh đạo sự vụ quan có đến cũng không được! Coi như là lão gia tử Hạ Hầu Khải có đích thân đến đi nữa thì mình cũng phải vặn được hai người này xuống.

Bạch Tiểu Thăng cũng nổi lên tính nết của mình.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh chỉ là hiếu kỳ mà thôi, bọn họ từ trước tới nay cũng không thấy được ai có khả năng, có ai mà dưới tình huống có mặt Bạch Tiểu Thăng mà lại có thể bao che được một tổng giám đốc và phó tổng giám đốc của công ty con.

Tô Đại Chung lại có sắc mặt phi thường khó nhìn, hắn cũng không biết nội tình của Bạch Tiểu Thăng, chỉ thấy Trần Khinh Vân cùng với Hàn Hiên Thành hai người không có một chút nào sợ hãi. Cái kia nhất định là có sự ỷ lại vô cùng to lớn, bằng không thì cũng không có khả năng đến cả hai vị trợ lý sự vụ quan cũng không thèm để vào trong mắt.

- Tiểu Thăng à! Lần này chỉ sợ chúng ta sẽ thua một cách triệt để rồi, ăn đầy bụi đầy đất rồi!

Trên đường, Tô Đại Chung không thể không ảm đạm, lặng yên mà nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Bọn họ còn có chỗ dựa vững chắc, với lại nhất định là lớn hơn so với hai người này!

Tô Đại Chung vô cùng không cam lòng nhưng mà cũng vô kế khả thi.

- Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, còn nữa, bác không nên kết luận nhanh như thế. Một lát nữa nhìn xem tình hình rồi nói sau.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng an ủi nói.

- Cũng chỉ có khả năng như thế.

Tô Đại Chung thở ra một ngụm trọc khí thật dài, vô cùng lưu manh nói:

- Bọn họ muốn dùng đại nhân vật để cho tôi sợ hãi mà nhục nhã tôi. Như vậy mười phần đều sai. Ông đây đến cả rời đi còn không sợ thì sẽ sợ những thứ này sao. Cùng lắm thì, một hồi nữa người kia đến tôi cũng mắng cho một trận, có ra đi cũng tiêu sái. Mình cũng phách lối được một lúc.

Tô Đại Chung nói một hồi như thế, để cho Bạch Tiểu Thăng thật sự khóc cười cũng không xong.

- Bác yên tâm đi, còn không nhất định như thế mà.

Bạch Tiểu Thăng có phần thâm ý cười một tiếng.

Đoàn người này đi đến bên ngoài cửa phòng làm việc của tổng giám đốc. Bọn người Trần Khinh Vân quay người lại, chặn ngang ở cửa, trực tiếp đem những người khác ngăn lại ở bên ngoài.

- Hai vị ở lại chỗ này đi, bên trong có khách quý, sợ là sẽ quấy rầy!

Hàn Hiên Thành nói với hai người Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh.

Giọng nói chuyện, cũng là lộ ra một vẻ phách lối.

Lôi Nghênh chau mày, Lâm Vi Vi lại là lắc đầu đối với hắn.

Không có chỉ thị của Bạch Tiểu Thăng, cô cũng không muốn làm ra hành động thiếu suy nghĩ.

Trần Khinh Vân, Hàn Hiên Thành mắt nhìn thấy hai người ở bộ sự vụ này “thành thành, thật thật” đứng chờ, liền nhìn nhau cười một tiếng, trong ánh mắt chỉ toàn là sự đắc ý.

Cái này đúng là người có chỗ dựa tốt.

Trong văn phòng, Thành Uy đơn giản đem chuyện đã xảy ra thông báo lại cho Tôn Minh Ngữ, đương nhiên là lời hắn nói rất có kỹ xảo.

- Hai trợ lý sự vụ quan lâm thời, mà cũng dám ra lệnh cho cậu giao người để cho bọn họ điều tra? Thật là cuồng vọng.

Tôn Minh Ngữ hừ lạnh một tiếng, lập tức nhíu nhíu mày:

- Bất quá, cộng tác viên làm sao có thể xuất hiện ở nơi này, theo lý mà nói thì bọn họ không có quyền lực trực tiếp tới công ty con để điều tra.

- Cái này quả thật ngài có lẽ không biết. Bọn họ thật sự là có quyền đó! Bất quá, cả năm cũng chỉ có cơ hội một lần, cũng xem như là diễn luyện thực tế.

Thành Uy nói.

Hắn cũng là trợ lý sự vụ quan, tự nhiên sẽ biết rõ những quy trình của trợ lý sự vụ quan.

Tôn Minh Ngữ gật gật đầu.

- Nếu đã như thế, thì chớ để cho bọn họ mù quáng đi vào, đi tới địa phương khác đi thôi.

Tôn Minh Ngữ tùy ý nói.

Chính bản thân mình còn ở đây, còn muốn mình phải nhường đường cho một trợ lý sự vụ quan lâm thời nhỏ nhoi. Nói ra đơn giản chỉ khiến làm trò hề cho thiên hạ.

- Tôi nói bọn họ cũng không nghe, cho nên, tôi muốn cầm huy chương của ngài để sử dụng!

Thành Uy nói.

- Đúng là những người mới không biết trời cao đất dày a!

Tôn Minh Ngữ đạm mạc cười một tiếng, đưa ra một tấm huy chương cho Thành Uy:

- Đuổi họ đi đi!

- Vâng!

Thành Uy hai tay nhận lấy tấm huy chương, cười một tiếng, quay người nhanh chân bước ra cửa đi ra ngoài.

Khí thế như rồng!

Hắn muốn để cho hai cái người mới nhỏ bé kia nhìn xem cái gì mới gọi là quyền lực.

Sự vụ quan ở đây! Bọn họ tới như thế nào thì ra đi như thế đó!

Kéo cửa phòng làm việc ra, Thành Uy khẽ giật mình, đám người này đã đứng chờ ở ngoài cửa.

Cái này cũng bớt việc.

- Mọi người, nhận ra vật này không?

Thành Uy trực tiếp giơ ra huy chương cho Lâm Vi Vi nhìn, trên mặt còn mang theo ý cười ngạo nghễ:

- Sự vụ quan ở đây! Nơi đây không còn phận sự của mấy người nữa. Bây giờ lập tức rời đi!

Thần sắc của Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh tựa hồ như cứng lại.

Trần Khinh Vân, Hàn Hiên Thành hưng phấn vô cùng.

Thần sắc Tô Đại Chung thì ảm đạm.

- Còn không đi?

Thành Uy lên mặt vô cùng đắc ý, coi như là đã dọa cho hai người mới tới choáng váng.

Thật tình hắn không biết, khóe mắt Lâm Vi Vi liếc qua Bạch Tiểu Thăng đang âm thầm chờ đợi “chỉ thị”. Bạch Tiểu Thăng cũng không có một chút biểu thị nào.

Vậy tức là không lùi!

Ở thời điểm Tô Đại Chung ẩn ẩn sinh ra lòng tuyệt vọng, Lâm Vi Vi lại lên tiếng :

- Cho dù là ai ở đây, chúng tôi cũng muốn điều tra.

Cái lời này vừa mới nói ra cũng làm cho Thành Uy phải sửng sốt.

Biết rõ có mặt sự vụ quan mà vẫn còn dám phách lối như thế.

- Các người…

Thành Uy không biết phải nói rõ như thế nào nữa.

- Khẩu khí thật là lớn. Tôi ở đây, các người cũng dám bất chấp à? Tôi ngược lại muốn nhìn xem các người lấy dũng khí ở đâu mà dám nói như thế.

Trong văn phòng, truyền ra một giọng nói băng lãnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận