Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 862: Lôi lệ phong hành



Bạch Tiểu Thăng vốn muốn xin Tôn Minh Ngữ một chút thời gian để trò chuyện thật tốt.

Lúc đầu, mọi người đều là sự vụ quan, coi như sự vụ quan kiểu mới của hắn có chức quyền lớn hơn một chút, nhưng trên bản chất hai bên đều giống nhau. Không có ai so với ai lớn hơn, ai so với ai nhỏ, ít nhất cũng không có xa cách như thế.

Nhưng mà, khi thấy Tôn Minh Ngữ cử chỉ cao ngạo, ngay cả trợ lý Thành Uy cũng có uy phong thật to.

Bạch Tiểu Thăng lại cảm thấy, lúc cần thiết thì phải dùng danh tiếng của Hạ Hầu Khải để dạy bảo cho Tôn Minh Ngữ một chút.

Nhưng mà, hắn tuyệt đối không nghĩ tới.

Hắn chỉ mới thể hiện rõ thân phận của mình thì đối phương đã sợ, triệt để sợ.

Bạch Tiểu Thăng cũng hơi sững sờ.

Hiển nhiên, hắn còn không có đánh giá chính xác những mưa gió mà chính mình đã quấy lên tại bộ sự vụ, đưa tới ảnh hưởng lớn bao nhiêu.

Hắn đã sớm thoát khỏi đầu sóng ngọn gió nên không biết chính mình tại sự vụ bộ đã trở thành "Truyền kỳ", lúc truyền đi lại trở thành cái dạng gì.

Đương nhiên, ở trong đó cũng có sự giúp đỡ tận lực của Hạ Hầu Khải.

Kỳ thật, là sự vụ quan của bộ sự vụ thì nhất định phải công chính vô tư sao?

Cũng không phải!

Hạ Hầu Khải sớm đã ý thức được, từ xưa tới nay những sự vụ quan ngồi không hưởng thụ quyền lực, qua nhiều năm đã vô tri vô giác thay đổi nhận thức trở thành cao cao tại thượng.

Thậm chí có người công khai nói, tuy sự vụ quan có thể giám sát người quản lý có thực quyền nhưng lại không có người giám sát bọn hắn.

Loại tư tưởng này rất nguy hiểm!

Cho nên, Hạ Hầu Khải quyết định lợi dụng cơ hội sự vụ quan kiểu mới xuất hiện, lợi dụng Bạch Tiểu Thăng để làm một phần cảnh cáo.

Hạ Hầu Khải thậm chí thả ra ít tin đồn, muốn thêm cho sự vụ quan kiểu mới này một chút quyền lực.

Đó là giám sát sự vụ quan đồng cấp, thậm chí chất vấn đại sự vụ quan.

Điểm xuất phát của Hạ Hầu Khải tốt hơn nhiều so với những người trong bộ sự vụ đang ngày càng sơ cứng kia. Bây giờ ném vào một tên cá nheo hung mãnh Bạch Tiểu Thăng, lại cho độc hắn lập làm việc, từ đó quấy động vũng nước đọng này lên!

Đây là "Hiệu ứng cá nheo"!

Bạch Tiểu Thăng chính là đầu cá nheo kia!

Trước kia Hạ Hầu Khải thả lỏng, quyền lực và trách nhiệm còn chưa hoàn thiện nên chưa chính thức ra sân khấu.

Tự nhiên sẽ không ai thông báo cho Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng mà, Tôn Minh Ngữ vừa từ tổng bộ đến nên hắn biết rõ!

Thêm nữa, mọi người giờ đều loạn truyền, nhiệm kỳ của sự vụ quan kiểu mới như Bạch Tiểu Thăng chỉ có hai năm, muốn đi lên nên tất nhiên sẽ giống như chó điên không sợ hãi gì, chuyên môn nhìn chằm chằm vào "Cá lớn" để cắn xé.

Những con cá lớn này chính là tồn tại cấp sự vụ quan, đại sự vụ quan!

Cứ nghe đi nghe lại tin tức này, làm sao không sợ hãi được!

Cho nên, ngay trước ánh mắt sợ hãi của mọi người, Tôn Minh Ngữ còn như chưa nhận ra được mình mất mặt, muốn nhiệt tình mời Bạch Tiểu Thăng cùng nhau đi ngồi một chút, tăng tiến tình cảm.

Tối thiểu nhất cũng không để cho Bạch Tiểu Thăng nhằm vào mình!

Thái độ này khiến cho bọn người Trần Khinh Vân không biết đường nào mà lần.

Thịnh tình không thể từ chối. Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, cùng Tôn Minh Ngữ đi đến văn phòng tổng giám đốc của Địa Sản Lục Thành.

Tôn Minh Ngữ chân trước đi vào, chân sau liền đóng ngay cửa lại. Ngay cả đám người trợ lý cũng ở bên ngoài.

Ngoài cửa, Trần Khinh Vân và Hàn Hiên Thành hai mắt nhìn nhau, hoàn toàn mộng.

Bộ dạng của Tô Đại Chung thì giống như tượng gỗ, không biết làm sao.

Thành Uy thấy lãnh đạo của mình đã hành động nên học theo ngay, vẻ mặt tươi cười muốn cùng hai người Lâm Vi Vi lôi kéo làm quen.

Vốn không muốn nhìn những người trợ lý sự vụ lâm thời này, nhưng ngay khi biết họ là thuộc hạ của Bạch Tiểu Thăng thì Thành Uy hâm mộ không thôi.

Họ Bạch giống như loài linh cẩu, ai cũng bị coi là con mồi, chú định sẽ không có bạn bè.

Nhưng khi được đi theo lãnh đạo như vậy, nguy hiểm càng lớn thì cơ hội cũng lớn hơn!

Cầu tiền tài trong nguy hiểm, nhóm trợ lý sự vụ ai cũng muốn yên yên ổn ổn chịu khổ, nên không ai trở thành sự vụ quan.

Đáng tiếc, danh ngạch đi theo Bạch Tiểu Thăng chỉ có hai người, lại còn bị người ta chia cho thân tín của mình, những trợ lý sự vụ như bọn hắn chỉ có thể trông mà thèm.

Mặc dù gọi là trợ lý sự vụ lâm thời, nhưng người ta trực tiếp từ nhân viên công ty con một bước trèo lên mây, ngay cả kiểm tra đều không cần, không giống bọn hắn là những tổng giám đốc công ty con phải trải qua nhiều lần khảo hạch.

Loại sự tình này, có thể tìm ai nói lý lẽ đây, chỉ có thể nói, đây là số mệnh!

- Hai vị cũng đã vất vả, tôi đưa hai vị đến văn phòng khác nghỉ một lát, uống một chén trà?

Thái độ của Thành Uy đâu chỉ khách khí, đơn giản là cung kính.

Theo Thành Uy, nói không chừng hai vị này nếu may mắn, về sau sẽ trở thành cấp trên của chính mình, đây tuyệt đối là tồn tại không thể trở mặt.

- Khách khí rồi, Thành tiên sinh! Chúng tôi còn có việc muốn làm!

Lâm Vi Vi mỉm cười một tiếng, sau đó lễ phép từ chối rồi đi thẳng về phía Tô Đại Chung.

- Tô tiên sinh, chúng tôi muốn hiện tại tiến hành điều tra, ngài có thể phối hợp chúng tôi không?

Tô Đại Chung sửng sốt hai giây rồi vội vàng gật đầu,

- Có thể, có thể!

Hắn đã nhìn ra, Bạch Tiểu Thăng chẳng những là sự vụ quan, mà còn là nhân vật siêu cấp lợi hại.

- Mình đã nói, người yêu nghiệt giống như Bạch Tiểu Thăng thì làm sao có thể là người bình thường!

Tô Đại Chung thầm than.

- Đi, để tôi mang mấy người đi!

Tô Đại Chung vẫn không quên lạnh lùng liếc qua phía Trần Khinh Vân và Hàn Hiên Thành đang tâm thần bất định nhìn mình.

Sự sợ hãi của hai người này làm hắn thấy khoái ý.

Lúc này, Trần Khinh Vân và Hàn Hiên Thành không dám lên tiếng, cũng không dám ngăn cản.

Tô Đại Chung dẫn Lâm Vi Vi rời đi.

Lôi Nghênh lại đi về phía Trần Khinh Vân và Hàn Hiên Thành, mặt lạnh như tiền nói,

- Tìm chỗ ngồi, chúng ta cũng nói chuyện một chút!

Hai người Trần Khinh Vân nhìn thấy ánh mắt của Lôi Nghênh liền run lên.

Bọn hắn cũng coi như duyệt người vô số, cũng là người trưởng thành nên sẽ không vì đối mặt với người khác mà sợ hãi.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông này, từ sau trong tâm trí bọn hắn không ngăn được hàn ý và sợ hãi bốc lên.

Chuyện này cũng không kỳ quái!

Những người đã trải qua chiến trận, đã từng giết người, ánh mắt của bọn hắn cũng có một loại uy hiếp đáng sợ. Một khi đã sinh ra địch ý đối với người nào đó, dù chỉ là một ánh mắt, cũng có thể khiến người ta có loại cảm giác như là con mồi bị rình rập!

Với lại càng có nhiều kinh nghiệm thì càng dễ dàng cảm thấy đáng sợ, dễ bị hù dọa.

Lôi Nghênh đã sớm không kìm nén được muốn động thủ, đầu tiên chính là những đối tượng điều tra này.

Lúc trước, Lâm Vi Vi đã soạn cho hắn một loạt các vấn đề cùng mục tiêu cụ thể.

Bản thân Lôi Nghênh cũng không phải chỉ hiểu mỗi nắm đấm, hắn rất thông minh, thông minh đến mức có thể mang các kỹ xảo tra khảo ở chiến trường vào điều tra. Loại suy nghĩ này, ngay cả Lâm Vi Vi cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Lần này, Lôi Nghênh dự định thực hành một chút.

- Được, ngài, ngài đi theo tôi.

Trần Khinh Vân biết rõ có muốn tránh cũng không tránh thoát được, miễn cưỡng lắm mới nở được nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.

Hàn Hiên Thành cũng là cười giống như khóc.

Hai người dẫn Lôi Nghênh đến văn phòng bên cạnh để "Trò chuyện chút".

- Tôi cũng đi, để tôi giúp ngài.

Thành Uy thừa cơ muốn lôi kéo làm quen với Lôi Nghênh.

- Không cần!

Lôi Nghênh chỉ vào cửa ra vào, nói với giọng điệu gần như ra lệnh,

- Anh hãy đợi ở nơi này!

- Vâng!

Thành Uy lại vô ý thức thuận theo, đáp ứng.

Sau một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng cùng Tôn Minh Ngữ đi ra từ trong văn phòng.

Cuối cùng cũng hiểu, hóa ra lão gia tử Hạ Hầu Khải còn tăng thêm quyền lực cho mình. Đối với chuyện này, Bạch Tiểu Thăng cảm thấy rất bất ngờ, cũng thấy rất hài lòng.

Chờ lúc hai người bọn họ đi ra thì mọi người cũng đã trở về.

- Chứng cứ vô cùng chính xác, có thể báo cáo!

Lâm Vi Vi chỉ nói đúng câu này cho Bạch Tiểu Thăng.

Điều tra đã kết thúc rồi sao, chứng cứ vô cùng chính xác? Có thể báo cáo!

Tôn Minh Ngữ thấy vẻ mặt Trần Khinh Vân và Hàn Hiên Thành như tro tàn, lại thấy thần thái của Tô Đại Chung vô cùng sáng láng thì lập tức hoảng sợ.

Đây là tốc độ làm việc gì thế!

Bạch Tiểu Thăng như lang như hổ, người dưới tay hắn cũng như thế!

Thật quá đáng sợ!

- Vậy chúng tôi liền đi trước. Tôn sự vụ quan, sau này còn gặp lại!

Bạch Tiểu Thăng cười nói với Tôn Minh Ngữ.

Tôn Minh Ngữ vội vàng đáp lễ, sau đó nhìn Bạch Tiểu Thăng mang theo Tô Đại Chung cùng hai trợ lý, nghênh ngang rời đi.

Hắn im lặng thật lâu, nghẹn nửa ngày, chỉ nói được một câu,

- Đúng thật là trăm nghe không bằng một thấy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận