Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 864: Nếu không thì trước tiên các anh đi dạo 2 ngày?



Tô Đại Chung lái xe đưa mấy người Bạch Tiểu Thăng đến nhà ga, sau khi đưa họ vào ga thì đứng ở chỗ này nhìn theo một lúc.

Nhớ lại cách ứng xử của người trẻ tuổi trong mấy ngày gần đây, cùng với một màn kinh động khi biết được thân phận thật sự của hắn làm Tô Đại Chung tấm tắc khen ngợi…

- Thật là muốn về nhà nói chuyện này cho Tuyết Phi và Tiểu Ngữ một chút, đáng tiếc…

Tô Đại Chung chép miệng một cái rất là tiếc nuối.

Lúc ở trên xe Bạch Tiểu Thăng đã dặn Tô Đại Chung là giữ bí mật về thân phận của hắn, đặc biệt là với Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt.

Lúc đó Bạch Tiểu Thăng đã nói.

- Chúng tôi đều là bạn bè, vậy thì không nên để những chuyện khác chen vào, coi như đây là một yêu cầu nhỏ của cháu với chú Tô.

- Nếu như các nàng biết được thân phận thật sự của Bạch Tiểu Thăng chắc chắn sẽ há hốc mồm cho mà xem.

Tô Đại Chung cũng không phải người không giữ được bí mật, không giữ được lời hứa, nếu đã đồng ý với Bạch Tiểu Thăng thì đương nhiên sẽ không nói ra chuyện kia.

Suy nghĩ xong Tô Đại Chung đi lấy xe lái thẳng về nhà.

Theo như lời Bạch Tiểu Thăng nói, trong ngày hôm nay hoặc là ngày mai bộ sự vụ sẽ gửi thông báo xuống, chỉ cần ở trong nhà kiên nhẫn chờ đợi là được.

Nhưng đối với chuyện này Tô Đại Chung tin tưởng chứ không nghi ngờ.

Khác với khi xử lý việc chung, công ty bọn họ trình lên báo cáo cho bộ sự vụ mất một tuần lễ mới có phản hồi, chu kỳ xử lý vô cùng mất thời gian. Bộ sự vụ còn phải đi đối chiếu tin tức, nhưng trước tiên thì họ phải ưu tiên tăng cường xử lý những chuyện gấp khác.

Mà lần này người đề xuất là một vị quan sự vụ! Còn là một vị đặc biệt mạnh mẽ.

Tô Đại Chung tin tưởng lần này sẽ rất nhanh chóng!

Lái xe trên đường nhưng trong lòng của Tô Đại Chung cũng liên tiếp sục sôi cuồn cuộn.

Trước đây hắn chẳng dám nghĩ đến chuyện sau này mình sẽ trở thành tổng giám đốc tương lai của Lục Thành Địa Sản, tương lai tốt đẹp đang chờ đợi hắn dốc lòng nắm lấy.

Thậm chí Tô Đại Chung như là không kiềm chế nổi cảm giác xúc động.

- Tuổi già chí chưa già, chí tại xa ngàn dặm, tuổi cao chí càng cao, chí lớn vẫn không nguôi!

Ánh mắt Tô Đại Chung sáng ngời nhìn xa xăm.

- Cảm ơn cậu Bạch Tiểu Thăng!

Trong cảm giác háo hức dâng cao như thế Tô Đại Chung lái xe một mạch về đến nhà.

Cửa vừa mới được mở ra, hắn nhìn thấy Nhan Tuyết Phi, lập tức cười vui mừng nói.

- Tuyết Phi, nhanh, buổi trưa nay xào thêm mấy món thức ăn, mở cái bình Kiền Hồng kia ra! Chúng ta làm một bữa ăn mừng thật ngon.

- Chuyện gì làm ông vui vẻ như vậy?

Nhan Tuyết Phi ngạc nhiên hỏi lại.

Có điều nhìn thấy chồng đang tươi cười rạng rỡ, dường như trẻ ra mười tuổi.

Đây nhất định là vì hội nghị diễn ra thuận lợi và báo cáo được thành công!

Nhan Tuyết Phi cũng không nhịn vui mừng thay cho chồng.

Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt đang ở trong phòng khách nghe thấy tiếng động cũng đi ra, nhìn Tô Đại Chung bằng ánh mắt ngạc nhiên.

- A, Tiểu Thăng đâu rồi?

- Tiểu Bạch đâu?

- Bạch Tiểu Thăng ở chỗ nào?

Nhìn thấy Tô Đại Chung sau khi đi vào thì tiện tay đóng cửa lại, ba người phụ nữ lập tức sững sờ, gần như mở miêng đặt câu hỏi cùng một lúc.

Tô Đại Chung nhìn các nàng ngập ngừng hai giây, cuối cùng thì cười nói.

- Bạn của hắn tới đón, hắn đã đi rồi!

- Đi rồi? Đi chỗ nào?

Hai cô gái cùng đồng thanh hỏi.

- Chắc là phải rời khỏi Lâm Châu rồi, cha vừa đưa bọn họ đến ga tàu cao tốc.

Nhìn thấy sắc mặt của hai cô gái u ám, Tô Đại Chung cũng không biết nói sao cho tốt nữa.

Tô Lăng Ngữ chỉ lẩm bẩm một câu.

- Tại sao lại đi vội như vậy, không chào lấy một câu.

- Người này, thật sự là vô ý. Ăn không ở không chỗ này xong quay đầu bước đi luôn, người gì không biết!

Giang Nguyệt cũng tức giận nói.

- Việc này, hắn nhờ cha nói với các con một tiếng…

Tô Đại Chung lẩm bẩm nói.

Hai cô gái nhìn về phía hắn ngay lập tức.

- Hắn nói cảm ơn các con.

Tô Đại Chung nói.

- Vậy thì cũng không cần ra đi vội vã như thế chứ.

Tô Lăng Ngữ nói lẩm bẩm, mặt mũi lại bí xị.

- Khốn nạn, không coi người ta là bạn bè gì cả! Hắn coi hắn là ai vậy, vội vàng đi như thế, coi mình là tổng giám đốc công ty lớn gì à!

Giang Nguyệt trách móc.

Tô Đại Chung không lên tiếng.

Nhưng mà hắn vẫn không nhịn được thầm trách Giang Nguyệt một chút.

- Bạch Tiểu Thăng có phải là tổng giám đốc công ty lớn gì hay không, nhưng mà bao nhiêu tổng giám đốc công ty lớn khác cũng phải sợ hãi và khâm phục hắn như hổ như sói!

Đương nhiên khi đối mặt với sự trách móc của hai cô gái thì Tô Đại Chung cũng không dám nói nhiều, chỉ lặng lẽ đi về thư phòng.

- Được rồi, thật là. Tiểu Bạch đi rồi, các con nói nhiều như vậy thì cũng có ích gì nữa đâu.

Nhan Tuyết Phi cười trách móc một tiếng, sau đó gỡ bỏ tạp dề xuống muốn đi ra ngoài mua thêm một ít thức ăn.

Hai cô gái Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt buồn bã, mỗi người một ý nghĩ.

- Đáng giận chính là ngay cả một cái cách thức liên lạc cũng không để lại.

Giang Nguyệt lẩm bẩm nói.

- Mình cũng nghĩ như thế.

Tô Lăng Ngữ cũng nói.

Hai người lại ngồi im lặng một lúc.

- Lúc đầu mình còn muốn hai ngày nữa sẽ dẫn mọi người cùng tham gia một buổi tiệc, kết quả là hắn lại chạy mất.

Giang Nguyệt hờn dỗi nói.

- Thôi quên đi, chúng mình tự đi!

Tô Lăng Ngữ giống như không quan tâm định lắc đầu từ chối.

Giang Nguyệt liền chỉ vào tay nàng.

- Cậu mà dám không đi thì sau này đừng có làm chị em tốt gì nữa hết!

Chỉ một câu nói khiến cho Tô Lăng Ngữ chỉ còn cười khổ một cái, đành nuốt lại lời từ chối.

- Cái tên Bạch Tiểu Thăng khốn nạn này, đừng để cho tôi gặp lại anh ta một lần nào nữa!

Giang Nguyệt vẫn không nhịn được lại mắng thêm một câu.

Vào giờ phút này.

Ở trên tàu cao tốc, Bạch Tiểu Thăng hắt xì liên tục mấy cái, làm cho người bên cạnh đều phải quay lại nhìn hắn.

Bạch Tiểu Thăng cũng ngượng ngùng một chút.

Lâm Vi Vi cười cười đưa cho hắn chiếc khăn tay, nói trêu ghẹo.

- Anh Tiểu Thăng, có phải có người đang nhắc tới anh không. Không phải là hai cô gái ở Lâm Châu đấy chứ!

Lâm Vi Vi có quan hệ thân thiết gắn bó với Bạch Tiểu Thăng nên cũng có biết về Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt.

Bạch Tiểu Thăng nhún vai một cái nở nụ cười thản nhiên.

- Ngay cả cách thức liên lạc anh cũng không để lại cho cô ấy nữa.

- Sớm tối ở chung lại còn muốn phương thức liên lạc gì nữa.

Lâm Vi Vi tiếp tục cười nhạo.

Bạch Tiểu Thăng nhìn nàng, cảm thấy thật là bất đắc dĩ.

Lôi Nghênh nãy giờ im lặng bỗng nhiên nói chen vào một câu.

- Hay là sau khi ta đến trạm thì làm một chuyến quay trở lại, anh muốn đi qua đó?

Cái tên này cũng học theo thói xấu!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nguýt hắn một cái.

Lôi Nghênh cười hì hì, lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

Nói chuyện phiếm cả chặng đường cũng nhanh chóng đến trạm dừng.

Khi ba người xuống xe đã gần hai giờ, bọn họ bụng cũng đói réo ục ục.

- Đi nào, tôi mời mọi người đi ăn một bữa thật ngon!

Bạch Tiểu Thăng vung tay lên, đầy nhiệt huyết nói ra.

Đây cũng coi như là ăn mừng hắn những người ngoài hạng mục lại được cho thêm điểm. Cứ theo tình hình này, xử lý thêm mấy người nữa là hắn có thể nhanh chóng thăng cấp thành quan đại sự vụ. Đương nhiên đây chỉ là tình huống lý tưởng nhất mà thôi.

Ba người đi tìm một khách sạn lớn rồi lập tức đi đến đó.

Trên đường đi Bạch Tiểu Thăng nhận được một cú điện thoại.

Lại là Lâm Kha.

- Thật là có lỗi nha Bạch Tiểu Thăng, máy vi tính của trợ lý em bị nhiễm vi-rút nên tư liệu bị tổn hại, hay là các anh chờ hai ngày được không? Hai ngày là được rồi, em bảo đảm!

Lâm Kha nói với vẻ không được vui cho lắm.

Bạch Tiểu Thăng cũng không còn gì để nói.

- Có thể đi dạo xung quanh rồi mua đặc sản gì đó trước, coi như nghỉ ngơi được chứ.

Lâm Kha nói lẩm bẩm như mang “ ý tốt”.

- Tôi thật là cảm ơn cô!

Bạch Tiểu Thăng nói giọng hầm hừ.

- Không phải khách khí, cứ như vậy nha.

Lâm Kha nói rồi nhanh chóng cúp điện thoại.

Bạch Tiểu Thăng nhìn điện thoại di động, hầm hừ tỏ vẻ tức giận.

- Làm sao rồi anh Tiểu Thăng?

Thấy hiếu kỳ, Lâm Vi Vi liền hỏi.

- Không có gì! Ăn cơm đã!

Bạch Tiểu Thăng trưng lên bộ mặt buồn phiền bước chân nhanh đi đến quán cơm kia.

Bước lên bậc thang của quán cơm, lại liếc nhìn cửa của nó, Bạch Tiểu Thăng không nhịn được phải than thở.

Nơi này thật đúng là rất có khí thế!

Bạn cần đăng nhập để bình luận