Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 866: Hai người xuất sắc nhất



Nhóm người Bạch Tiểu Thăng đổi lấy một cái phòng riêng khác, quản lý đối với Bạch Tiểu Thăng bày ra đủ các kiểu cảm ơn, lại còn phải tặng thêm đồ.

Dù sao, nếu như bọn Bạch Tiểu Thăng thật sự làm ầm ĩ lên, sẽ làm lớn chuyện.

Cô sẽ phải gánh chịu trách nhiệm!

- Chỉ là một việc nhỏ mà thôi, vị tiểu thư này, xin chị mang thức ăn nhanh lên một chút. Chúng tôi đều đang rất đói.

Bạch Tiểu Thăng cười nói với cô.

- Tốt! Tôi sẽ tự mình đi thúc giục nhà bếp cho mọi người.

Quản lý cười đồng ý, vội vàng rời đi.

Lâm Vi Vi cho người pha trà, rồi đưa đến tận tay cho mọi người.

- Anh Tiểu Thăng! Lúc này em gặp mấy người kia, nhìn xem cũng thật sự không đơn giản. Khí thế rất lớn. Đặc biệt là lão già kia, rõ ràng là thái độ hòa ái, người khác nhìn vào không để tâm lắm. Nhưng mà sao lại để cho em có một cảm giác thực tế rất là lợi hại!

Lâm Vi Vi nhịn không được mà nói.

- Lão già kia, còn có người đàn ông mắt hổ mày kiếm, quanh thân đều có một luồng khí thế sát phạt.

Lôi Nghênh nhịn không được mà giải thích:

- Đương nhiên, so với loại sát khí trên chiến trường như chúng tôi cũng có chỗ khác biệt. Bọn họ là loại mà hẳn là ở vị trí cao trong một thời gian dài, có thể tùy ý cướp đoạt vận mệnh của người khác mới có thể hun đúc nên khí chất như thế.

Lâm Vi Vi nhịn không được mắt nhìn Lôi Nghênh, đối với nửa câu sau của hắn không được hiểu cho lắm.

Bạch Tiểu Thăng cười cười:

- Thân phận đối phương siêu nhiên, nhưng không phải là người trong giới chính trị. Nơi này tiêu phí không thấp, có thể là trái với quy định. Cố nhiên là thật sự có rất nhiều người vi phạm ở sau lưng. Nhưng mà lấy khí chất của lão già kia, nếu như mà hắn làm bên chính trị, tuyệt đối sẽ không đi quá giới hạn nửa bước. Với lại với cái tuổi đó của hắn, dục vọng ăn uống hưởng thụ còn xa mới có thể so sánh được với con đường tương lai.

- Cho nên, bọn họ hẳn là người trong giới kinh doanh.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Tôi hiểu lời Lôi Nghênh nói! Người này tiến vào con đường thương mại, sẽ có thêm một loại “sinh mệnh” khác gọi là “nghề nghiệp kiếm sống”

- Hai người này, hẳn là có năng lực, có thể tùy ý tước đoạt con đường sống của người khác.

Cảm giác của Bạch Tiểu Thăng so với Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh càng nhảy cảm hơn.

Dù sao thì, sức quan sát của Bạch Tiểu Thăng đã được hệ thống rèn luyện mà nên.

Ánh mắt rất độc!

- Vẫn không hiểu sao?

Bạch Tiểu Thăng thấy Lâm Vi Vi nhìn về phía mình, cười một tiếng mà giải thích:

- Giống như sự vụ quan chúng ta, cũng giống như thế có thể đoạt lấy tiền đồ của người khác, có thể cắt đứt con đường kiếm sống của người khác sao?

- Hai bên, không khác nhau cho lắm!

Dứt lời, Bạch Tiểu Thăng bổ sung thêm:

- Có thể nhưng luyện ra loại khí chất như thế, phải dựa vào lượng tích lũy. Dùng một câu cổ đại mà hình dung ra trường hợp này gọi là “Nhất tướng công thành vạn cốt khô”

- Người bị bọn hắn chặt đứt con đường kiếm sống, số lượng tất nhiên phải kinh người!

Tuy có hiếu kỳ, sợ hãi cùng với thán phục. Nhưng chỉ là bèo nước gặp nhau, hai bên lại không có kết giao thân mật, Bạch Tiểu Thăng cũng không muốn chỉ trích người khác nhiều.

Đối với cái này thì Lâm Vi Vi cùng với Lôi Nghênh cũng như thế.

Mọi người nhất thời chỉ là hiếu kỳ mà tùy ý đàm luận một hai câu mà thôi.

Sau đó, bọn họ liền chuyển sang chủ đề khác, trò chuyện sang nội dung mới.

Giờ phút này, ở văn phòng tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa.

Hạ Hầu Khải đang cùng nói chuyện phiếm với Lý Hạo Phong, ở trên bàn công tác trước mặt hắn, đang để một phần báo cáo.

- Cái thằng nhóc Bạch Tiểu Thăng này ngược lại thật sự là lôi hệ phong hành. Lúc này mới chỉ có mấy ngày mà đã chạy tới Lâm Châu đào ra được hai đầu sâu mọt.

Hạ Hầu Khải cười nói.

- Sự vụ quan Bạch hiện đang trong thời kỳ tuổi trẻ, tôi tin tưởng hắn sẽ trong vòng hai năm sau mà rất phát triển.

Lý Hạo Phong cười nói.

- Nói đến nhân tài trẻ tuổi, kỳ thật Hạo Phong cậu mới là người đứng thứ nhất. Trong những người làm đại sự vụ quan, cậu hẳn là một trong những người trẻ tuổi nhất đi.

Hạ Hầu Khải nói:

- Lớn tuổi nhất, chắc hẳn là Trầm Bồi Sinh, hắn năm nay đã đến …

Hạ Hầu Khải tính một cái mới mở miệng:

- Đã đến năm mươi tám!

- Trầm lão vẫn đang còn sung sức lắm để cho những thế hệ sau như chúng tôi phải cảm thấy xấu hổ.

Lý Hạo Phong cười nói:

- Ngài là thầy giáo của tôi. Mà từ theo một ý nào đó mà nói. Thì Trầm lão cũng có thể coi như là một người thầy của tôi.

- Cậu nói như thế cũng không tệ!

Hạ Hầu Khải cười nói:

- Lão Trầm đang mang học sinh của mình đi du lịch ở phía nam. Lần này làm cho anh em nhà Trần Cửu Thiên một việc đại sự. Lão già kia nhất định sẽ rất buồn bực vì mình không có mặt. Có lẽ, còn tiếc hận không phải là học sinh của mình làm ra danh tiếng.

Lý Hạo Phong cười một tiếng, tựa hồ nhớ lại người nào đó nói:

- Lâm Ngọc, ở đại học Thời Đại là học sinh của Trầm lão! Cũng là hắn tự mình nói ra.

- Nói đến những sự vụ quan trong năm này, danh tiếng nổi nhất là hai người. Một người tất nhiên là Bạch Tiểu Thăng, còn một người nữa hẳn là Lâm Ngọc.

- Lâm Ngọc, cậu ta là người có thể duy trì nhiều hạng mục đứng thứ nhất nhất.

- Không tính đến cái dị loại như Bạch Tiểu Thăng, cậu ta là người thăng cấp nhanh nhất từ trợ lý sự vụ quan lên đến sự vụ quan.

- Liên tục trong năm năm, là người có thành tích cao nhất trong các sự vụ quan.

- Sâu mọt rơi vào tay cậu ta, những tài liệu đơn từ sợ là phải cao hơn một thước!

Nhìn ra được, thời điểm Lý Hạo Phong tán thưởng cũng là thật lòng tán thưởng.

- Được rồi, được rồi!

Hạ Hầu Khải ngăn Lý Hạo Phong tiếp tục nói, cười bảo:

- Tôi tự nhiên còn chưa có già đâu, những cái này tất nhiên là nhớ rõ! Lý Hạo Phong cậu chưa lúc nào có thể tán dương một người như thế.

Lý Hạo Phong cười một tiếng:

- Tán thưởng người có năng lực, đấy là chuyện đương nhiên.

Sau đó hắn bổ sung một câu:

- Huống hồ tôi không phải chỉ khen mỗi cậu ta mà còn khen cả Bạch Tiểu Thăng nữa.

- Bạch Tiểu Thăng này nhạy bén linh động, có cái nhìn toàn cục, giỏi về nắm rõ tình thế, nắm chắc cơ hội. Còn có…

Lý Hạo Phong đối với Bạch Tiểu Thăng đồng dạng cũng khen không dứt miệng.

Trong những sự vụ quan, cũng chỉ có hai người như thế để cho hắn coi trọng.

- Dừng lại đi, Hạo Phong! Tiếp tục nói chuyện này nữa cũng không có ý nghĩa.

Hạ Hầu Khải cười ngăn cản Lý Hạo Phong lại.

Sau đó hắn lặp đi lặp lại hai cái tên:

- Lâm Ngọc, Bạch Tiểu Thăng !

- Giang sơn đời nào cũng có người tài a!

Hạ Hầu Khải cảm thán một tiếng.

- Thế hệ trẻ tuổi quật khởi một người so với một người càng thêm xuất sắc. Chúng ta đã già rồi, bắt đầu dần dần rời khỏi sân khấu thôi.

Giọng nói Hạ Hầu Khải tràn đầy thổn thức.

- Hạ lão !

Lý Hạo Phong nhịn không được kêu lên.

Hạ Hầu Khải giơ tay ngăn lại lời hắn, tiếp tục nói :

- Ba năm, năm năm ! Nhiều lắm là năm năm tôi sẽ rời khỏi vị trí này.

Hạ Hầu Khải vỗ nhẹ bàn làm việc của mình, cảm thán nói:

- Lão Lạc! Lão Lạc! Từ trước tới nay cũng bất giác không có mình thì không được. Cảm giác được bản thân mình có thể làm đến chết. Thế mà hiện tại mỗi lần thức đến một giờ đêm, cũng có cảm giác mệt mỏi không nói nên lời. Cũng không thể tiếp tục như những đứa nhóc được rồi.

Trong lời nói của Hạ Hầu Khải có chút sầu não khó hiểu.

Lý Hạo Phong há hốc mồm lại không biết dùng lời nào để khuyên giải.

Anh hùng tuổi xế chiều, rời khỏi chiến trường là một điều hiển nhiên.

Hắn cũng sẽ có một ngày sẽ như thế !

- Được rồi, không nói nữa. Nói chuyện một lúc lại lạc đề mất rồi !

Hạ Hầu Khải tự giễu cười một tiếng, cầm lấy bản báo cáo của Bạch Tiểu Thăng ném cho Lý Hạo Phong :

- Đưa quyết định xử lý vụ này gửi xuống đi. Cần sa thải thì sa thải, cần thăng chức thì thăng chức. Mặt khác, đưa chuyện này thông báo cho toàn bộ sự vụ một phen.

- Tôi nhìn trong này còn có sự việc của cháu Minh Ngữ, cậu cũng thay tôi thông báo một cái, phê bình miệng!

Hạ Hầu Khải nói :

- Có lẽ hắn không có chuyện gì, nhưng mà ai bảo hắn lại ở trường hợp không thích hợp, xuất hiện tại nơi không thích hợp, gặp được người không thích hợp chứ. Chúng ta chỉ có thể để cho hắn làm một cái tài liệu giảng dạy sử dụng mặt trái, xem như là hắn xui xẻo.

- Cái tên Bạch Tiểu Thăng này cứ như cá thu nheo di động, đều khuấy cho nước đục lên.

Hạ Hầu Khải muốn thông qua chuyện này mà « lập uy » cho Bạch Tiểu Thăng.

Lý Hạo Phong gật gật đầu, cầm lên phần báo cáo kia.

- Tôi sẽ nhanh chóng đi làm ngay.

Hạ Hầu Khải, Lý Hạo Phong nói cả nửa ngày về việc của sự vụ quan Trầm Bồi Sinh, sự vụ quan Lâm Ngọc cùng với Bạch Tiểu Thăng. Mà lại không biết rằng, bây giờ Trầm Bồi Sinh, Lâm Ngọc đang cùng với Bạch Tiểu Thăng ăn cơm ở một quán cơm.

Hai bên đã có sự gặp mặt tiếp xúc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận