Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 867: Con Muốn Gặp Mặt Bạch Tiểu Thăng



Bên trong căn phòng mà Bạch Tiểu Thăng nhường lại, có một ông lão khí chất phi thường đang ngồi, đó chính là vị đại sự vụ quan được người trẻ biết đến, được coi như là một người “thầy” của họ - Trầm Bồi Sinh!

Đây là một người già nhất và có uy tín cao nhất trong các đại sự vụ quan, cho đến ngày hôm nay vẫn là một truyền thuyết!

Những kỷ lục mà ông ta tạo ra được các sự vụ quan và đại sự vụ quan truy đuổi!

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy rằng ở độ tuổi của Tô Đại Chung, ông ta vẫn còn duy trì được sự điên cuồng của một người tuổi trẻ, liều lĩnh phấn đấu cho ý chí tiến bộ, đã là người đáng quý rồi.

Đó cũng là bởi vì Bạch Tiểu Thăng chưa gặp được Trầm Bồi Sinh.

Trầm Bồi Sinh đã sáu mươi tuổi, nhưng ông vẫn làm tròn trách nhiệm của mình, có một tâm trí hào hùng.

Nếu đem Tô Đại Chung so sánh cùng với ông, quả thực như gà con với đại bàng!

Ngồi bên cạnh Trầm Bồi Sinh là một người trẻ tuổi mày ngài mắt kiếm như hổ, chính là học sinh yêu thích của Trầm Bồi Sinh – Lâm Ngọc.

Lần này đi về phía Nam, Lâm Ngọc vẫn cùng bầu bạn bên cạnh Trầm Bồi Sinh.

Lâm Ngọc được nhận những lời ca ngợi hết mực của Hạ Hầu Khải và Lý Hạo Phong, hơn nữa còn được Trầm Bồi Sinh ưu ái, Trầm Bồi Sinh đã coi hắn như là người kế nghiệp của mình. Mà Lâm Ngọc đối với người thầy Trầm Bồi Sinh của mình, cũng có tình cảm giống như đối với một người cha.

Điều kiện gia đình của Lâm Ngọc không được tốt, khi hắn lên đại học liền được nhận sự chăm sóc từ Trầm Bồi Sinh.

Lâm Ngọc có thể có được thành quả như hôm nay, có người nói đó là do thiên phú, có người lại cho là năng lực, nhưng bản thân Lâm Ngọc lại cho rằng, ngoại trừ thiên phú và tài năng, hắn cũng phải chịu qua rất nhiều gian khổ mới có được thành quả vượt xa người thường.

Ngoài ra, một điều quan trọng hơn chính là được Trầm Bồi Sinh giúp đỡ tận tình!

Lâm Ngọc xem kết quả thành công của hắn, là “Một phần tài năng, hai phần kiên trì, và bảy phần được hỗ trợ từ quý nhân”!

Quý nhân ở đây chính là Trầm Bồi Sinh.

Vì vậy nên Lâm Ngọc xem Trầm Bồi Sinh như là người cha thứ hai của mình!

- Thưa thầy, đây chính là loại rượu gạo Thiệu Hưng mà thầy yêu thích, con cố ý sai người mua nó cho bằng được. Rất tốt cho cơ thể, thầy uống xem sao ạ!

Lâm Ngọc rót rượu cho Trầm Bồi Sinh.

- Được rồi!

Trầm Bồi Sinh nở nụ cười, cầm ly rượu lên uống một ít, khẽ vuốt cằm,

- Không tệ!

Rượu ngon món ngon, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Hai nam một nữ bên kia, chính là ba vị trợ lý, cũng ở bên cạnh tiếp khách.

Sau khi nói về các chủ đề không liên quan, Trầm Bồi Sinh nhìn trong ly rượu của ông ta một lát, sau lại nhìn về Lâm Ngọc.

- Lâm Ngọc, chuyện xảy ra ở tổng bộ vào hai ngày trước con biết được phải không? Vậy về vấn đề đó, con có ý kiến gì hay không?

Người phụ trách khu vực Trần Cửu Thiên, người phụ trách sản nghiệp ở tỉnh An Giang Trần Cửu Tranh, hai người cùng nhau bị sa thải.

Đồng thời còn có một vị tổng giám đốc và phó tổng giám đốc của một công ty con bị sa thải.

Một số người sẽ khâm phục, một số người sẽ hoảng sợ, và một số người sẽ nhìn vào những chiếc ghế quyền lực bị bỏ trống đó.

Trầm Bồi Sinh muốn nghe một chút về quan điểm của Lâm Ngọc.

- Dạ, thưa thầy, con vẫn đang suy nghĩ về vấn đề này, sự xuất hiện của một loại sự vụ quan kiểu mới, sẽ gây ảnh hưởng rất nhiều đến sự cân bằng hiện giờ. Sức mạnh của một người tuy rằng nhỏ bé, nhưng đây chính là một điểm tựa và có đầy đủ điều kiện, sẽ lật tung toàn bộ trái đất này. Sợ rằng Hạ lão đang muốn dùng sự vụ quan kiểu mới này làm điểm tựa đến dùng.

Lâm Ngọc nói.

Các trợ lý buông đôi đũa của mình xuống, ngạc nhiên nhìn Lâm Ngọc.

Bọn họ còn tưởng rằng Lâm Ngọc sẽ tiếc nuối vì không phải chính hắn là người đẩy ngã huynh đệ nhà họ Trần, hoặc là nói đến những vị trí quan trọng còn đang bỏ trống.

Không nghĩ rằng Lâm Ngọc lại chơi chiêu dùng “Râu ông nọ cắm cằm bà kia”, nói sang vấn đề sự vụ quan kiểu mới rồi!

Có vẻ như... nó bị lạc đề rồi.

Trầm Bồi Sinh nhận thấy những biểu hiện của bọn họ ở trong mắt, cười nói với Lâm Ngọc,

- Lâm Ngọc à, con đúng là không ra bài theo lẽ thường! Chúng ta đều cho rằng con sẽ nói đến vấn đề liên quan đến anh em nhà họ Trần, hay là những vị trí quan trọng còn đang bỏ trống. Nhìn xem đi, câu trả lời này của con, làm cho bọn họ chết lặng luôn rồi kìa!

Ba người trợ lý đột nhiên nở nụ cười xấu hổ.

Lâm Ngọc nhìn bọn họ một chút, cũng mỉm cười nói,

- Con có thể nói rõ hơn về điều đó.

- Thưa thầy, thứ nhất, toàn bộ sự việc này hẳn đều do một tay Hạ lão xử lý hết. Con nghe nói rằng ngay cả đại sự vụ quan Trịnh Thiên Hồng cũng phối hợp diễn trò hay này. Loại đả kích cường độ này sẽ làm cho rất nhiều người ăn ngủ không yên, làm cho người ta sẽ giấu đi hết những chuyện xấu, hoặc hành động cẩn thận hơn. Chuyện này nếu đối với những sự vụ quan như chúng con, trong tương lai sẽ rất khó khăn để làm việc.

- Thứ hai, thấy ở bên trên quan tâm như vậy, những kẻ đang dòm ngó những chiếc ghế quyền lực còn trống kia, chỉ cần hành động thiếu thận trọng một chút! Chính là đưa mũi khoan hướng vào bản thân họ. Nếu như bọn họ không phải là người ngu, vậy thì sức mạnh của quyền lực đã làm lu mờ đi tâm trí của bọn họ. Con tin rằng những người đó sẽ bị đưa vào danh sách đen, không chừng lần sau sẽ đến lượt bọn họ!

- Và cuối cùng, theo ý kiến của con, đừng bận tâm về những chuyện gì đã xảy ra, bởi vì những sự việc kia đã được sắp xếp xong xuôi. Bởi vì, mặc kệ dù cho chuyện kia có động trời như thế nào đi chăng nữa, nó đã là quá khứ, đã không còn quan trọng nữa.

- Mà điều chúng ta cần để ý ở đây chính là tương lai sau này. Đó chính là sự xuất hiện của sự vụ quan kiểu mới!

- Nó chứng tỏ cho điều gì, đại biểu cho cái gì, sẽ tạo ra ảnh hưởng như thế nào, ở dưới sự biến hóa như thế này, chúng ta phải lựa chọn như thế nào để đưa ra lập trường của chúng ta, đây mới là điều mà chúng ta cần cân nhắc!

Lâm Ngọc không nhanh không chậm, đem hết những suy nghĩ trong lòng nói ra.

Ba vị trợ lý kia cực kỳ kính phục Lâm Ngọc, trong ánh mắt của ba người bọn họ đều bị thuyết phục.

Không hổ danh là người trẻ tuổi mạnh nhất ở bên trong nhóm người sự vụ quan, tầm nhìn này quả nhiên vượt xa người thường!

- Không sai, con có thể nghĩ đến những điều này, rất tốt, rất tốt!

Trầm Bồi Sinh cũng rất hài lòng, mỉm cười gật đầu,

- Lâm Ngọc à, con đã có được tầm nhìn đầu tiên để trở thành một đại sự vụ quan, chỉ cần chờ thời khắc đó đến, hiển nhiên sẽ trở thành một đại sự vụ quan cực kỳ xuất chúng!

Đối mặt với lời khen như vậy, Lâm Ngọc cũng nở nụ cười.

Dù sao được chính người mình kính trọng công nhận, đây chính là một chuyện cực kỳ tuyệt vời.

- Sự vụ quan kiểu mới, là một nước cờ tuyệt vời của lão Hạ, và sau đó ông ta muốn dựa vào điểm này để khuấy đọng bên trong hồ nước.

Trầm Bồi Sinh cười ha hả nói,

- Hoặc thậm chí ông ta sẽ hy sinh đi một vài vị sự vụ quan, để tăng cường sức mạnh cho quân cờ này.

Chỉ có Trầm Bồi Sinh mới dám ở trước mặt mọi người kêu Hạ Hầu Khải là lão Hạ.

Bởi vì tư lịch của hắn hoàn toàn có tư cách này!

- Vậy nếu như sau này con cùng với vị sự vụ quan kiểu mới kia gặp nhau, có tranh chấp xảy ra trong công việc, con có cần nên nhượng bộ không ạ?

Lâm Ngọc muốn xin một chút ý kiến.

Nếu như thầy nói điều đó là cần thiết, thì mình sẽ phải điều chỉnh suy nghĩ của mình.

Trầm Bồi Sinh nhìn qua người học sinh của chính mình, nở nụ cười đáp,

- Hỏi ta làm cái gì. Bản thân con đã có câu trả lời rồi mà!

Gừng càng già càng cay.

Nhãn lực của Trầm Bồi Sinh đâu phải dạng vừa, nhìn qua một chút liền hiểu được lòng người.

Lâm Ngọc cũng nở nụ cười.

- Ta nghe nói vị sự vụ quan kiểu mới này còn rất trẻ tuổi, tuổi trẻ tài cao, năng lực không tầm thường, ở sự việc xét xử hai anh em Trần Cửu Tranh với Trần Cửu Thiên thì càng lưu lại điểm nhấn, làm cho người khác càng thêm ủng hộ.

- Như vậy thì con nhất định phải phân cao thấp cùng với vị sự vụ quan kiểu mới này.

Ánh mắt Lâm Ngọc nóng rực.

Trầm Bồi Sinh gật đầu, có chút kiêu ngạo nói,

- Con không chỉ là học trò của ta, mà con còn là một sự vụ quan kiệt xuất nhất, tài năng nhất! Giá trị của con không thua kém gì với sự vụ quan kiểu mới! Lão Hạ sẽ không bao giờ dứt khoát vì để tăng cường một người tài năng mà dập tắt đi một cái khác. Những sự vụ quan mà ta đã nhắc đến kia, chỉ là những bia đỡ đạn có cũng được mà không có cũng không sao!

Trầm Bồi Sinh nói tiếp,

- Lão Hạ đúng là lớn tuổi rồi! Nếu so với hắn thì ta cũng còn là một người trẻ tuổi đây!

- Nhưng lão Hạ đã làm một việc mà ngay cả người trẻ như ta cũng phải thán phục. Rất tốt, việc này rất tốt!

- Đời trước trồng cây, đời sau hóng mát!

Trầm Bồi Sinh chầm chậm nói,

- Nếu như có một ngày, ta có thể tiến thêm một bước nữa, tiếp nhận vị trí của lão Hạ, chắc chắn sẽ phải có một biện pháp quyết liệt hơn, để có thể tạo một kỷ lục lớn hơn!

- Thầy chắc chắn sẽ được, con tin tưởng thầy!

Lâm ngọc nghiêm túc nói.

Trầm Bồi Sinh cười ha ha,

- Trong phòng này đều là người của mình, ta đã tin tưởng. Có điều ta chỉ là đùa một chút, Lâm Ngọc à, con lại nghiêm túc quá rồi.

Lâm ngọc cười cợt, sau đó lại nói,

- Con không có như thầy nghĩ xa xôi như vậy. Có điều trước mắt bây giờ là con rất có hứng thú được gặp gỡ vị sự vụ quan kiểu mới kia!

- Dường như hắn ta gọi là Bạch Tiểu Thăng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận