Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 869: Làm viện thủ



Thời điểm tên hán tử say ngã về phía Trầm Bồi Sinh, Bạch Tiểu Thăng cũng chú ý tới. Hắn đưa tay kéo một bên cánh tay của lão tiên sinh, để bước chân của lão hơi dừng một chút, ngay thời điểm đó chính mình bước ra phía trước một bước, một tay nâng lưng của tên hán tử say xỉn, hướng về phía trước nhẹ nhàng đưa tới.

- Cẩn thận một chút.

Bạch Tiểu Thăng thuận tiện nói một tiếng.

- A.

Hán tử say sau khi đứng vững, vẫn không quên quay đầu hướng về phía hắn gật gật đầu, nói một tiếng:

- Cám ơn.

Sau đó, tiếp tục đi ra cửa mặc dù bước đi vẫn hơi liêu xiêu. Nhưng nhìn ra được, hắn chỉ là nhất thời không có đứng vững, cũng không say mèm.

Bạch Tiểu Thăng cười lắc đầu, quay lại nhìn ông lão lập tức sững sờ.

Sắc mặt Trầm Bồi Sinh trắng bệch hơi vặn vẹo nhăn nhó, một tay án lấy cái eo, biểu lộ có chút đau đớn.

Bạch Tiểu Thăng nhớ được tay mình lúc nãy dùng bao nhiêu lực để kéo lão tiên sinh tránh ra, nên không hiểu làm sao ông ấy lại thành bộ dáng này.

Kì thực là do chính bản thân Trầm Bồi Sinh cũng giật mình, xoay người lại.

- Lão sư, ngài không sao chứ?

Lâm Ngọc vội vàng đi tới, muốn đỡ Trầm Bồi Sinh nhưng lại không dám đụng.

- Tiên sinh, Ngài đây là làm sao thế?

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc hỏi.

Kỳ thật, vừa rồi lúc đi xuống, hắn có phát hiện lão tiên sinh này đi rất chậm, thân thể không được tự nhiên, rõ ràng có chút cứng ngắc.

- Không có việc gì không có việc gì! Bệnh cũ mà thôi.

Sắc mặt Trầm Bồi Sinh trắng bệch, cái trán lấm thấm toát ra từng đợt từng đợt mồ hôi, nhưng vẫn còn cười lớn nói.

Có điều rõ ràng, lão không động đậy được nữa.

Lâm Ngọc và những người kia tựa hồ rất gấp gáp, lại tựa hồ như vô kế khả thi.

- Nhanh lên, mau gọi điện thoại cho xe cứu thương.

Lâm Ngọc vội vàng phân phó.

- Không được a, Trầm lão không nằm xuống được.

Nam trợ lý của Trầm Bồi Sinh vội vàng nói.

Lâm Ngọc nhất thời cảm thấy thúc thủ vô sách, lại nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng đang đưa tay hướng về phía eo của Trầm Bồi Sinh sờ lên, lập tức sợ hãi, vội vàng hô lớn:

- Cậu...

- Đừng nói chuyện.

Bạch Tiểu Thăng khẽ quát một tiếng, sau đó tay kia chống đỡ về một vị trí phía sau lưng của Trầm Bồi Sinh, nhẹ nhàng nói:

- Lão tiên sinh, nơi này nên buông lỏng, chớ dùng quá nhiều lực, đúng, lại buông lỏng một chút. . .

Trầm Bồi Sinh chính bản thân mình cũng đang đau đớn khó khăn, lời nói bình tĩnh của Bạch Tiểu Thăng, tựa hồ để cho hắn tìm được một tia ký thác, vô ý thức án theo lời nói của Bạch Tiểu Thăng làm theo.

- Nhịn xuống.

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên hét lớn một tiếng.

Trầm Bồi Sinh chưa kịp lấy lại tinh thần, thì Bạch Tiểu Thăng lấy một tư thế cổ quái, nắm chặt lấy thân thể của lão nhân đột nhiên uốn éo theo.

Đám người nhìn thấy lập tức nín thở ngưng thần, trước mắt rõ ràng là tiếng xương cốt vặn vẹo vang lên âm thanh rợn người, đặc biệt đáng sợ, khiến cho mọi người có mặt không dám nhìn nữa.

- Ngươi làm gì đó.

Lâm Ngọc mắt hổ trợn lên, phẫn nộ tiến lên.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng lui ra phía sau, tay chỉ Trầm Bồi Sinh.

Lâm Ngọc hướng mắt nhìn chăm chú, Trầm Bồi Sinh phát ra một tràng tiếng rên rỉ kéo dài thật lâu, lại không giống tiếng kêu thống khổ chút nào, ngược lại cũng có tư thái như trút được gánh nặng, cảm giác thoải mái dễ chịu. . .

Lâm Ngọc lập tức ngẩn ngơ.

- Lão nhân gia, ngài thử cử động một chút, kiên trì thử một lần.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Trầm Bồi Sinh theo lời giật giật, lập tức trong mắt tràn ngập kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi.

- Có phải hay không là nhẹ nhàng khoan khoái hơn một ít?

Bạch Tiểu Thăng cười nói:

- Bệnh này của Ngài, sợ là đã khám qua Tây y, không có dùng phương pháp của Trung y. Hoặc là nhìn Trung y, dùng phương pháp bó xương cố định lại không thích hợp. Kỳ thật, đối với loại bệnh này thuộc về hệ thần kinh xương nên dùng biện pháp này của trung y, sẽ thấy hiệu quả rất nhanh.

Bạch Tiểu Thăng nói rất tùy ý.

Trầm Bồi Sinh khẽ động ngay eo, mặc dù cảm giác vẫn có chút đau nhức như cũ, nhưng đã có thể động, lập tức dùng ánh mắt như nhìn thế ngoại cao nhân nhìn Bạch Tiểu Thăng, vô cùng cảm kích nói:

- Tiểu hữu, thật là cảm ơn.

Lâm Ngọc cũng giật mình không thôi, bình tĩnh nhìn hai người cả nửa ngày.

Sau đó, hắn đối với Bạch Tiểu Thăng trong mắt lộ ra vẻ cảm kích.

- Người anh em, vừa rồi là tôi lỗ mãng, thật là xin lỗi. Còn có, cám ơn người anh em rất nhiều.

- Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười.

- Tiểu hữu lòng nhân ái kinh người.

Trầm Bồi Sinh khen một câu, lôi kéo Bạch Tiểu Thăng cùng đồng hành.

Trong thời gian này, Lâm Vi Vi phụ trách tính tiền, còn có nhân viên trợ lý của đối phương cũng nhanh chóng chạy về.

Một đoàn người đi ra khỏi tiệm cơm.

Trầm Bồi Sinh cùng Bạch Tiểu Thăng thân thiện hàn huyên thêm chút một chút, dự định lưu lại phương thức liên lạc, ngày sau nếu có cơ hội sẽ đáp tạ.

- A, người kia đang làm gì?

Một trong các viên trợ lý bên cạnh, bỗng nhiên kinh ngạc hô to.

Đám người vô ý thức ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy từng tờ văn bản tài liệu tung bay trên không trung, một người như bị điên lúc chạy đông khi chạy tây đang đuổi theo cố gắng bắt lấy, mắt thấy người đó đang hướng dòng xe cộ dày đặc dưới đường phố kia chạy tới.

- Là cái tên hán tử say kia.

- Lúc nãy tôi nhìn thấy hắn cầm một xấp văn bản tài liệu, khả năng là nhất thời không có để ý buông tay nên gió thổi bay mất.

- Đuổi theo như thế cũng quá nguy hiểm.

Nguyên một đám người vội vàng kinh hô.

- Đem hắn lôi trở lại.

Bạch Tiểu Thăng cùng Trầm Bồi Sinh đồng thời cất tiếng nói.

Nhóm trợ lý lập tức chạy tới mấy người nhưng vẫn không làm gì được, cuối cùng vẫn là Lôi Nghênh xách tên hán tử kia giống mang theo con gà con trở về.

- Thả tôi ra! Aaa, văn bản tài liệu của tôi. Tôi phải đến đem chúng nó tìm trở về.

Tráng hán vừa giãy giụa vừa kêu to.

Trong ánh mắt của hắn không chỉ có men say, mà còn tràn đầy sự sợ hãi, tựa hồ những văn kiện kia chính là tính mệnh cả gia đình hắn.

Bạch Tiểu Thăng cùng Trầm Bồi Sinh và Lâm Ngọc đông thời đi qua.

- Những văn kiện kia của anh đều đã bay vào dòng xe cộ như nêm ở dưới kia, anh xông lên đường cái, không phải muốn chết sao, còn liên lụy đến những người tài xế vô tội kia không may giống như anh! Văn bản tài liệu trọng yếu, nhưng tính mệnh lại càng trọng yếu hơn.

Bạch Tiểu Thăng cau mày nói.

Nam nhân kia đặt mông ngồi xuống đất, ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, nhếch môi gào khóc, một bên dùng hai tay nện mặt đất một bên nói.

- Không có những văn kiện kia, tôi trở về cũng sẽ bị chơi chết, tôi còn phải giữ tính mạng làm cái gì nữa.

Một đại nam nhân như thế, lại ở trước mặt mọi người gào khóc thê thảm đến như thế, mặc dù có thể có một phần do rượu nên mất khống chế, nhưng lý do quá mức hoang đường.

Chỉ là mất đi chút văn bản tài liệu, lại làm lại một phần khác là được rồi, có cần thiết phải như thế này hay không?

Mọi người ai cũng hai mặt nhìn nhau.

Dưới sự truy hỏi của mọi người, nam này kể hết tất cả mọi chuyện không còn gào khóc nữa, tựa như muốn mượn rượu cồn mà phát tiết hết cảm xúc.

- Các anh không biết rõ, cái phần văn kiện kia có thật nhiều chỗ được tôi cải biên viết tay lại, tôi phải trở về ghi lại vào máy vi tính chỉnh sửa một lần nữa. Rất nhiều chỗ được sửa đổi căn bản là không có khả năng nhớ được hết a.

- Nếu làm lại thêm một lần nữa sợ là cũng không giống lúc trước, với lại cũng không còn kịp nữa rồi.

- Tôi không có cách nào để bàn giao cho cấp trên của tôi. Tôi là phó tổng thì thế nào, hắn là tổng giám đốc, vì quyền lợi sẽ ăn tôi đến không còn xương.

- Người kia đúng là một tên hỗn đản, không, hắn chính là ác ma.

- Lão tử làm trâu làm ngựa, lão tử chịu tất cả oan ức, còn không cho lão tử làm người.

- Tôi lần này cũng là nghe lệnh, tiện đường đến an bài một buổi tiệc rượu, chỉ muốn uống một chút như vậy để giải tỏa tâm trạng, làm sao lại vấy ra chuyện này a.

- Từ chức? Anh có nợ tiền phòng, anh có tiền nợ ngân hàng mua xe như tôi không? Muốn tôi từ chức, cuộc sống của tôi phải làm sao tiếp tục được đây?

Người nam nhân trung niên này gần như hoảng loạn quá mức, trong lòng chua xót bi thảm nhiều không kể hết, lúc khóc lúc thì ồn ào.

Mọi người không biết phải làm sao chỉ liếc nhìn nhau.

Nếu mặc kệ hắn, có lẽ hắn sẽ thật sự xông vào trong dòng xe cộ dưới kia.

- Không bằng, chúng tôi chỉ cho anh vài phương pháp để anh có thể tránh thoát một kiếp này.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Anh, anh nói thật chứ?

Nam nhân kia nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng.

- Vậy tôi nói cho anh biết, lần này cấp trên công ty của chúng tôi . . . phái người tới để điều tra tình huống, không có phần hồ sơ tài liệu cải biên này, chúng tôi sao có thể ứng phó được? Đúng rồi, anh, nói cho tôi biết đi.

Nam nhân kia hỏi.

Câu nói này, lượng tin tức khá lớn.

Xem ra cái công ty này của bọn họ muốn lừa gạt cấp trên kiểm tra.

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Ngọc nhịn không được khẽ nhíu nhíu mày.

- Tôi nói, anh không phải là không muốn trải qua loại cuộc sống như thế này sao! Vừa vặn thừa cơ hội này, cấp cho nhân viên điều tra báo cáo thực tế.

Lâm Ngọc nghiêm túc nói.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ, lại lắc đầu.

- Báo cáo thực tế, cũng không phải là thượng sách.

Nghe nói như thế, Lâm Ngọc nhịn không được nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút.

Không nghĩ tới, song phương nhanh như vậy đã có suy nghĩ khác nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận