Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 873: Trong lòng Tôn Tử Thành có diệu chiêu



Vào lúc sáu giờ tối, Tô Lăng Ngữ đang nghỉ ngơi trong một gian phòng khách.

Cô ấy cùng với Giang Nguyệt đã đến đây vào ngày hôm qua, là do Giang Nguyệt lôi kéo tới tham gia một bữa tiệc rượu.

Hiện giờ hai người đang ở trong nhà dì của Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt đẩy cửa vào, mừng rỡ khoe bộ váy mới của mình cho Lăng Ngữ nhìn,

- Đẹp không?

Một bộ váy viền ren màu phấn hồng kết hợp với mái tóc mới làm vào buổi sáng khiến cho Giang Nguyệt trở lên rất thanh lịch và nữ tính.

Gương mặt của Giang Nguyệt cũng được trang điểm vô cùng tinh tế, càng lộ ra vẻ đẹp động lòng người.

- Không tệ lắm!

Tô Lăng Ngữ nhẹ nhàng mỉm cười.

- Chỉ là không tệ thôi à?

Giang Nguyệt có vẻ không hài lòng với lời khen ngợi đơn giản tự nhiên này,

- Cậu phải nói 'Nhìn đẹp chết mất, cậu đúng là tiểu yêu tinh hấp dẫn người khác' mới đúng chứ. Nghe tớ nói này, khi cậu khen người khác cũng không cần nghiêm túc như thế chứ!

Tô Lăng Ngữ nghe vậy cười và nhún vai nói,

- Lần sau tớ sẽ chú ý!

- Cậu vẫn còn nhớ nhung và muốn gặp lại anh chàng đã rời đi kia, dù là người ta không để lại cách thức liên lạc hay sao?

Giang Nguyệt thở dài và ngồi xuống bên cạnh Tô Lăng Ngữ, có chút do dự nhưng vẫn nói ra,

- Thật ra, có một chuyện tớ vẫn muốn nói. Thật ra, thật ra tớ, tớ cũng thật sự thích anh ấy.

Câu từ Giang Nguyệt nói có chút chột dạ.

Tô Lăng Ngữ mỉm cười,

- Tớ biết rõ mà!

- Cậu biết rõ?

Giang Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Lăng Ngữ.

- Trong lòng cậu có chuyện gì cũng đều sẽ hiện lên trên gương mặt, tớ sao có thể không nhìn ra.

Tô Lăng Ngữ cười nói,

- Nhưng như vậy thì thế nào, tớ có quyền thích người ta, chẳng lẽ không cho phép cậu thích sao? Vậy tớ cũng quá ích kỉ rồi!

Giang Nguyệt cảm động không nhịn được ôm cánh tay Tô Lăng Ngữ.

Vừa là bạn thân, vừa là tri kỉ, còn là chị em tốt, có Tô Lăng Ngữ chính là điều may mắn nhất trong đời của Giang Nguyệt.

- Thế nhưng, người kia có nói qua, anh ấy cũng có người mình thích rồi!

Giang Nguyệt thở dài.

Tô Lăng Ngữ lại trầm mặc không lên tiếng.

- Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Có duyên sẽ còn gặp lại, đến lúc đó rồi nói sau! Với lại, anh ấy cũng chưa kết hôn, pháp luật hay đạo đức đều không có cấm chúng ta tìm kiếm và giành lấy hạnh phúc cho bản thân mình!

Giang Nguyệt cười nói,

- À mà, trước mắt tối nay chúng ta có thể tham gia bữa tiệc rượu của công ty chồng dì mình, phải thật xinh đẹp và vui vẻ.

Giang Nguyệt nói xong lập tức đứng dậy soi mình trong gương, thốt lên một tiếng,

- Lông mày của mình dường như có chút không ổn, dì ơi, dì sửa lại cho cháu một chút.

Giang Nguyệt lên tiếng trách móc và lao ra ngoài như một cơn gió.

Tô Lăng Ngữ bỗng nhiên mỉm cười dứng dậy, ngắm nhìn gương mặt của mình trong gương, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra một hơi.

- Phải thật vui vẻ!

Tô Lăng Ngữ nói với chính mình trong gương.

Trong phòng khách.

Giang Nguyệt đang lôi kéo một người phụ nữ vóc dáng đẫy đà, hai gò má mượt mà, sửa lại lông mày cho mình một lần nữa.

Người phụ nữ kia mỉm cười nhẹ nhàng nói,

- Oh, nhìn rất đẹp rồi nàng tiên nhỏ của tôi. Buổi tối ngày hôm nay, cháu muốn cướp đi hào quang của tất cả những người phụ nữ khác à!

Người phụ nữ này chính là Giang Dục Tú, dì của Giang Nguyệt.

- Đâu có thể ạ, cháu cũng không thể lay động được phong thái của dì!

Giang Nguyệt nở nụ cười tinh nghịch, lại chạy trở về gian phòng chỗ Tô Lăng Ngữ một lần nữa, muốn khoe lông mày mới sửa lại cho cô bạn thân của mình xem.

- Vợ ơi, tới đây đeo giúp anh cái cà vạt.

Trong thư phòng vang lên tiếng gọi.

- Tới đây.

Giang Dục Tú trách móc một tiếng liền đi qua, bước vào thư phòng.

Trong thư phòng, một người đàn ông đang đứng trước gương chỉnh lại chiếc cà vạt.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên, người chồng của dì Giang Nguyệt chính là cái gã say rượu kia, ngài Tôn Tử Thành cũng là một trong số phó Tổng Quản lý kinh doanh của công ty Vân Phong.

- Không phải đeo như vậy rất ổn rồi sao, còn muốn em chỉnh như thế nào nữa?

Giang Dục Tú xem trái xem phải, đều cảm giác cà vạt đeo khá chuẩn rồi.

- Vẫn nên chỉnh kĩ hơn, trường hợp lần này rất quan trọng.

Tôn Tử Thành lẩm bẩm.

Vào hai ngày trước, hắn cảm giác mình đã uống say và có được một giấc mơ rất thần kỳ.

Trong mơ xuất hiện hai người không thấy rõ gương mặt đang tranh luận, tính kế bên tai hắn.

Tâm thần của Tôn Tử Thành như lọt vào trong sương mù, chỉ nghe thấy đại khái mấy câu.

Một giọng nói khuyên hắn nên làm báo cáo lên trên, tố giác tổng giám đốc.

Điều đó là vạn lần không thể, cho dù có đánh chết hắn cũng không có can đảm như vậy!

Một giọng nói khác lại khuyên hắn liên hệ với tổng giám đốc, chủ động biến mình thành người bị oan.

Tất cả mọi người đều thường hay nói rằng trong tâm trí của mọi người có hai nhân vật phản diện và chính diện, khi gặp chuyện khó giải quyết sẽ tranh luận với nhau.

Tôn Tử Thành cảm thấy có khả năng chính là bọn họ quấy phá.

Nhưng khi tỉnh dậy và suy nghĩ lại về nó, mọi thứ đã thực sự biến mất và không chủ động quay lại, mà cái nồi đen kia cũng là chính mình.

Cho nên Tôn Tử Thành chạy ngay đến chỗ tổng giám đốc, một hơi trình bày muốn tự mình tiếp tục cố gắng xử lý những vấn đề đó.

Cũng không biết vì sao, tổng giám đốc Trương Khải giật mình ngạc nhiên, sau đó không mắng hắn uy hiếp hắn như những lần trước kia, chỉ là nói đi một bước nhìn một bước, sẽ hết sức bảo đảm cho hắn.

Việc đã đến nước này, Tôn Tử Thành cũng không còn gì để nói.

Tuy nhiên, dưới sự "Áp bức" lâu dài, Tôn Tử Thành cũng nghĩ đến dùng "Diệu chiêu" này thay đổi tình hình bản thân.

Bữa tiệc rượu lần này, chính là một cơ hội, hắn liền muốn dùng cái "Diệu chiêu" này, thu phục tổng giám đốc Trương Khải!

Ngoài ra, một chiêu này hắn còn hỏi qua người bạn tốt là Tô Đại Chung mong ông ấy có thể cùng hợp tác.

Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt là bạn tốt, người cha của hai nhà tự nhiên cũng đi lại quen biết và trong một lần có duyên, Tôn Tử Thành cũng làm quen với Tô Đại Chung.

Bọn họ đều là những cán bộ ưu tú, đều muốn mở rộng mối quan hệ bản thân, hơn nữa công ty của Tôn Tử Thành và Tôn Đại Chung mặc dù không có liên quan hợp tác, nhưng lại cùng thuộc trong một tập đoàn, cũng coi như là có quan hệ.

Cho nên, qua đi qua lại, tự nhiên Tôn Tử Thành và Tôn Đại Chung trở thành bạn bè.

Cảnh ngộ lại như nhau, Tôn Tử Thành cùng Tô Đại Chung trở thành bạn "Tốt" không có gì không thể nói cho nhau.

Lại nói đến chuyện này, Tô Đại Chung cũng chỉ coi Hàn Hiên Thành tỏ thái độ bức bách với mình là do công việc, còn cảm thấy Hàn gia không đến nỗi nào, còn tên nhóc Hàn Sâm muốn hình thức có hình thức, vì vậy mới nghĩ vun đắp cho con gái mình.

Nếu như Tô Đại Chung biết rõ con người thật của cha con Hàn Thiên Thành, sẵn sàng ra tay hại chết mình thì đánh chết hắn cũng không thể đồng ý hại con gái của mình.

Đương nhiên, cuối cùng hai nhà Tô và Hàn thất bại trong chuyện thông gia.

Mãi đến ngày hôm qua, khi hai cô cháu gái đến mới nói chuyện cho Tôn Tử Thành biết.

Nhưng mà, Tô Đại Chung nhân họa đắc phúc, thực sự để hắn hâm mộ không thôi.

- Chuyện này thật là người so với người làm người ta tức chết mà!

Tôn Tử Thành không nhịn được thở dài.

Người gặp xui xẻo chỉ còn thừa lại chính mình.

Tuy cuộc hôn nhân bên phía gia đình Tô Đại Chung thất bại nhưng không phải là chiêu này không dùng được!

Từ xưa đến nay, bao nhiêu chuyện thông gia, bất luận gia đình quyền quý, dù là Hoàng gia, thậm chí giữa các quốc gia đều thường xuyên lặp đi lặp lại sử dụng một chiêu này.

Vì vậy, Tôn Tử Thành tin tưởng vững chắc là có thể thành công.

Chỉ là, Tôn Tử Thành khuyến khích cổ động Tô Đại Chung dùng con gái ruột kết hôn.

Mà hắn phải dùng chính cháu gái của Giang Dục Tú là Giang Nguyệt!

Có thế nào đi nữa, Giang Nguyệt cũng không thể nào nghĩ đến, dì mình và chồng dì nhiệt tình mời chính mình tới tham gia buổi tiệc rượu, lại còn mời nhiều lần. Sau khi đến đây, dì Giang Dục Tú lại đưa cô đi làm tóc, còn đưa cô đi mua quần áo, mục đích chính là dùng cô để tạo mối thông gia!

Đương nhiên, thời điểm trước mắt này nói thông gia không ổn, có lẽ đổi cách nói hợp lý là mai mối.

Giang Nguyệt càng không nghĩ tới, những bức ảnh xinh đẹp của cô đã bị Tôn Tử Thành đưa đến cho tổng giám đốc Trương Khải vào mấy ngày trước.

Lần này, Tôn Tử Thành phạm vào sai lầm lớn nhưng Trương Khải chưa từng có quở trách hắn.

Một mặt nguyên nhân là Tôn Tử Thành chủ động đứng ra chịu trách nhiệm vác nồi đen, còn có một mặt nguyên nhân chính là trong những ngày này Trương Khải nghiêm túc nhìn ảnh chụp Giang Nguyệt.

Hắn thích cô ấy!

Hơn nữa ngày hôm qua, Trương Khải còn đặc biệt dặn dò Tôn Tử Thành nhất định phải đưa cô ấy tới tham gia bữa tiệc.

- Vào lúc bữa tiệc rượu bắt đầu mới xuất hiện như vậy có được không? Tốt xấu gì cũng là đối tượng để giới thiệu, có lẽ nên nói trước với Tiểu Nguyệt một tiếng đi.

Khi Giang Dục Tú giúp đỡ chồng mình sửa sang lại trang phục còn không nhịn được nói.

Cô luôn cảm thấy mình cũng là có ý tốt, đây là chuyện vui, là vì hạnh phúc của cháu gái mình.

Đương nhiên, thuận tiện giúp chồng mình giải quyết tình cảnh khó khăn hiện tại.

- Em có thể thì đừng nhiều chuyện! Đến lúc đó, để tổng giám đốc cùng cháu gái tiếp xúc, càng có thể tạo ra ấn tượng bất ngờ, nói ra chuyện là đối tượng để giới thiệu, cô bé sẽ không vui đâu!

Tôn Tử Thành từ chối nhắc đến chuyện này.

Hắn lo sợ cô nàng Giang Nguyệt có thể sẽ nổi giận, sinh ra tâm trạng bất ổn..

- Người ta là tổng giám đốc vừa đẹp trai lại nhiều tiền, một cô gái trẻ có thể nào chống lại sức hút của một người đàn ông thành đạt?

Tôn Tử Thành cười nói,

- Yên tâm, chuyện này chắc chắn sẽ thành công!

Bạn cần đăng nhập để bình luận