Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 874: Bây giờ chỉ coi như khách mời



Bảy giờ tối, khoảng cách tiệc rượu sẽ chính thức bắt đầu còn có một giờ.

Còn nhà hàng "Thời Tống", được bao hoàn toàn để làm nơi tổ chức.

Tầng một là tiệc rượu, tầng hai là tiệc rượu dự bị. Rượu này sẽ dùng để bổ sung nhằm không trì hoãn.

Phòng khách ở tầng một đã được trang trí xong xuôi, dàn nhạc ánh đèn đều đã vào chỗ, thậm chí có rất nhiều khách mời đã đến.

Những khách mời này có người của thương mại Vân Phong, cũng có tai to mặt lớn ở bản địa.

Muốn tiến vào trong thì cần phải có thiệp mời, ngoài cửa ra vào có người chuyên môn thu thiệp.

Có thể nói có thể đi vào đều là tồn tại có thân phận siêu nhiên, dù là người trẻ tuổi có khuôn mặt non nớt, nhưng chắc chắn phía sau hắn có một thế thực không thể xem thường.

Bạch Tiểu Thăng ngồi ở trong góc, mỉm cười cầm một chén rượu, thỉnh thoảng nhấp một ngụm.

Hắn cũng vừa mới đến. Tất nhiên là vào bằng thiếp mời.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không có ở đây. Bọn họ là "Nhân viên điều tra" phía trên phái xuống, sẽ trực tiếp đi đến công ty thương mại Vân Phong nhận tiếp đãi long trọng, sẽ có mặt với thân phận nhân vật chính.

Mà Bạch Tiểu Thăng, trước mắt chỉ là một vị "khách mời" .

Hắn đường đường là một vị sự vụ quan, vẫn là sự vụ quan kiểu mới, không có khả năng tự mình dẫn đội đi điều tra một vị tổng giám đốc của một công ty con, việc này quá đề cao đối phương, cũng quá hạ thấp giá trị của mình.

Cho nên, hắn trực tiếp tới bữa tiệc.

Nếu không có gì ngoài ý muốn thì việc trực tiếp điều tra đều là Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ra mặt, hắn sẽ chỉ là người đứng phía sau.

Về phần làm thế nào lấy được thiệp mời, cái này quá đơn giản.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng muốn thì đừng nói một cái, thì mười cái tám cái cũng không có vấn đề gì.

Bây giờ, nghe âm nhạc ưu nhã, thưởng thức mỹ vị của cocktail, Bạch Tiểu Thăng giống như một vị khán giả, đang đợi xem một vở kịch đặc sắc.

Đương nhiên, hắn không định sẽ trực tiếp phát uy vào bữa tiệc.

Dù sao nơi này không hoàn toàn là người trong nhà, còn có người ngoài, có câu,

- Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.

- Đợi tiệc rượu kết thúc, mình có thể điều tra Trương Khải.

Bạch Tiểu Thăng nhìn màu sắc óng ánh mê người bên trong chén rượu, trong lòng suy nghĩ.

Lúc này, tại tổng bộ của công ty thương mại Vân Phong.

Một chiếc xe thương vụ lái tới, dừng lại ở cửa ra vào. Chiếc xe này chính là chiếc mà thương mại Vân Phong phái đến đường sắt cao tốc đón người.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng vừa mới tới nơi.

Dưới tầng một của tổng bộ của công ty thương mại Vân Phong, có một người đàn ông đầu hói dáng người rắn chắc mặt đầy vẻ tươi cười, chờ khi xe dừng hẳn liền lập tức dẫn người tiến lên nghênh đón.

Hắn chính là tổng giám đốc của thương mại Vân Phong, Trương Khải.

Mặc dù hói đầu, nhưng nhìn Trương Khải lại không đến nỗi nào, trên trung bình. Lại bởi vì là tổng giám đốc nên hắn có một loại khí chất, càng lộ ra vẻ không kìm lòng được phải nhìn thêm một chút.

Khi Lâm Vi Vi đeo kính đen, thời điểm từ trong xe xuống, ngay lập tức đôi mắt Trương Khải sáng lên.

Không nghĩ tới phía trên lại phái đến một vị đại mỹ nữ.

Nhưng khi Lâm Vi Vi bỏ kính râm xuống cùng hắn chào hỏi, Trương Khải đã bỏ đi ý nghĩ xấu của bản thân.

Người phụ nữ này này mỹ lệ làm rung động lòng người, khí chất cao quý, lại là người ở phía trên, không phải một tên tổng giám đốc của công ty nho nhỏ ở địa phương khỉ ho cò gáy này với tới được.

Sau lại có một người đàn ông đi xuống để Trương Khải giật mình.

Vị mỹ nữ này mang tới đồng sự, không bằng nói là mang tới bảo tiêu, là bảo vệ thì tuyệt đối có thể gọi là uy mãnh.

Trương Khải nhiệt liệt hoan nghênh đối với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, đồng thời dẫn bọn họ đến trong phòng làm việc của mình để nói chuyện.

Nói chuyện một lúc, nhìn thời gian cũng gần đến, Trương Khải mời bọn họ cùng nhau đi tiệc rượu.

- Trương tổng không bằng đi trước một bước, chúng tôi vẫn là đem hành lý để ở khách sạn trước đã.

Lâm Vi Vi nói.

Vì để "Biểu hiện" ra bọn họ là vừa mới tới nên bọn họ còn phải mang theo hành lý đến đây.

- Những đồ đạc này tôi đều có thể cho người mang đến khách sạn thay các vị.

Trương Khải cười đề nghị.

- Không cần.

Lâm Vi Vi nhã nhặn từ chối.

Nghĩ đến khả năng bọn họ có mang theo đồ vật quý giá, cần đích thân sắp xếp thỏa đáng, Trương Khải cũng không có níu kéo.

- Vậy thì tốt, để tôi phái người mang hai vị đi khách sạn, tôi sẽ đến tiệc rượu trước đợi hai vị đến.

Trương Khải nói.

Lâm Vi Vi gật đầu đồng ý.

Sau đó, Trương Khải phái người phái xe đưa bọn họ đi, mà chính mình thì đón xe đi đến tiệc rượu.

Sau mười mấy phút, xe của Trương Khải dừng lại ở bãi đỗ xe của nhà hàng "Thời Tống".

Ngay khi hắn xuống xe, chợt nghe bên cạnh truyền đến một giọng nữ,

- Trương tổng, ngài vừa mới tới sao?

Trương Khải nhìn sang.

Ở chiếc xe bên cạnh, Giang Dục Tú đang tươi cười chào hỏi hắn.

Công ty từng có hoạt động liên hoan, cao tầng đều mang người thân đến, cho nên bọn họ đều quen biết nhau.

- Em dâu, em cũng vừa mới đến à?

Đối mặt với Giang Dục Tú, Trương Khải cười ha hả chào hỏi, ngược lại lộ ra vẻ hiền hoà.

Càng quan trọng hơn là, hắn biết rõ người cùng Giang Dục Tú tới sẽ là ai.

Hai mắt Trương Khải nhìn chằm chằm cửa xe, quả nhiên, từ bên trong xuống tới hai cô gái.

Một người khuôn mặt tinh xảo, như thanh thủy Phù Dung, tự nhiên hào phóng, dáng người lại là không thể bắt bẻ.

Một người khác cũng không kém mảy may, trên mặt tươi cười, nhiều một phần hoạt bát, nhiều một phần sinh động.

Mắt Trương Khải lập tức sáng lên.

Cô gái hoạt bát chính là người mà Tôn Tử Thành cho hắn nhìn qua ảnh chụp, tên Giang Nguyệt!

Người còn lại, còn khá hơn một chút.

Nhưng mà, chỉ cần theo đuổi được bất kỳ ai thì tuyệt đối đều là chuyện tốt.

Trương Khải hài lòng, rất hài lòng.

- Thật không nghĩ tới, tên Tôn Tử Thành này còn có thân thích xinh đẹp như vậy. Tốt, rất tốt! Nếu thật mai mối cho mình một cuộc hôn sự này thì nhất định mình phải đối với hắn thật tốt.

Trương Khải nói thầm.

Giang Dục Tú thấy nét mặt biến hóa của hắn thì lập tức vui vẻ.

Nhà trai vô cùng hài lòng!

Về phần phía Giang Nguyệt bên kia, mẹ của Giang Nguyệt trước kia có nói qua với nàng, lưu ý lấy, muốn một chàng rể quý, vị này không phải sao.

Mặc dù Trương Khải tuổi có lớn hơn một chút, lại đã ly hôn, nhưng người ta là một tổng giám đốc của công ty lớn, lại không có con cái, lớn hơn một chút thì chắc sẽ biết thương người.

Giang Dục Tú cảm giác, nàng đối cháu gái của mình đơn giản là quá tốt rồi.

- Nha đầu chết tiệt kia, khi trở thành đại phu nhân cũng không nên quên người cô này.

Giang Dục Tú thấy Giang Nguyệt đang nhìn Trương Khải rồi cười hì hì thì thầm cùng Tô Lăng Ngữ, một bộ dáng vẻ xấu hổ mang theo e sợ, hay là nha đầu này cũng có ý tứ với người ta.

Dù sao Trương Khải dáng dấp không tệ, lại là ngồi Audi A8 tới, như vậy liền là đẹp trai lại có tiền mà!

Giang Dục Tú khẳng định không biết, Giang Nguyệt nói với Tô Lăng Ngữ ——

- Cô nhìn người kia, đầu có giống quả trứng mặn hay không.

Tô Lăng Ngữ cố kìm nén không cười, trợn mắt nhìn bạn thân của mình một chút, dùng giọng nhỏ như muỗi kêu nói,

- Cậu nói nhảm gì thế, chớ nói ra, nếu để cho người ta nghe thấy. Người này là cấp trên của dượng cậu đấy!

- Tới tới tới, để cô giới thiệu cho các cháu một chút, vị này là tổng giám đốc của công ty thương mại Vân Phong Trương Khải tiên sinh!

- Trương tổng, đây chính là cháu gái của tôi Giang Nguyệt, còn kia là bạn thân của nó, lần này cùng đi tham gia tiệc rượu!

Giang Dục Tú nhiệt tình giới thiệu.

Trương Khải vẻ mặt tươi cười đi tới với dáng vẻ mà theo hắn nghĩ là ưu nhã nhất, đẹp trai nhất, nói với hai cô gái,

- Nhìn thấy hai vị mỹ nữ tôi hết sức vinh hạnh. Hai vị mỹ nữ, nhanh mời vào bên trong.

Trương Khải thấy hai cô gái cứ nhìn hắn cười, chợt cảm thấy chính mình thật là quá đẹp trai, còn có duyên với nữ nhân!

Thật tình không biết, trong đầu hai cô gái này hắn chỉ có hình tượng lông dài trứng mặn.

Cùng nhau bắt chuyện, đoàn người đi vào trong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận