Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 876: Tôi tự mình đi nói



Giang Nguyệt gọn gàng mà linh hoạt cự tuyệt “ý tốt” muốn làm mai mối của Giang Dục Tú, còn không khách khí mà nói với cô của mình một phen.

- Đứa bé này, sao lại có thể nói lời như thế được chứ.

Giang Dục Tú có chút tức giận, giống như là lòng tốt của mình lại để cho người ta xem như là lòng lang dạ thú.

Giang Nguyệt vặn hỏi lại làm cho da mặt của bà đỏ lên, cảm giác rất xấu hổ.

- Uổng cho cô mang cháu đi làm tóc, lại còn mua quần áo mới cho cháu, xem cháu như con gái ruột mà đối xử. Mà cháu thì lại đối với cô như thế, cháu còn có một chút lương tâm hay không?

Giang Dục Tú mắng Giang Nguyệt.

Tô Lăng Ngữ rất xấu hổ.

Cô cảm giác được bây giờ mình phải đứng ra phân giải một phen, nhưng lại không biết phải nói cái gì cho phải.

Đối mặt với loại trường hợp này, cô thật sự không có sở trường khuyên bảo, chỉ biết âm thầm chọc chọc Giang Nguyệt.

Dù sao cũng là người một nhà, không nên làm ra căng thẳng.

Giang Nguyệt không có để ý đến Tô Lăng Ngữ, ở một bên chậm rãi ung dung uống hết ly cocktail của mình, vừa lắng nghe cô của mình đang mắng.

Qua hơn năm phút đồng hồ, Giang Nguyệt mới cười hì hì nhìn Giang Dục Tú mà nói:

- Cô, đã hết giận chưa? Cô thấy đó, cháu một lời đều không có dám cãi lại, ngay cả mẹ ruột của cháu, cháu còn không cho mặt mũi như thế đâu.

Giang Nguyệt không nhắc đến mẹ ruột của mình thì còn tốt, vừa nhắc đến một cái, Giang Dục Tú lại tìm được lời để nói tiếp:

- Cháu còn nói nữa, nếu như không phải mẹ ruột của cháu nhờ cô lưu ý tìm cho cháu một đối tượng. Cái gì mà phải có tiền, lại còn phải đủ cao đủ đẹp trai, còn muốn có nhà riêng có xe hơi. Cô có thể tìm được Trương tổng giới thiệu cho cháu, thật dễ lắm đấy à. Người ta chẳng phải chỉ là hơi lớn tuổi một chút, còn những mặt khác đều là phù hợp với yêu cầu của mẹ cháu đấy thôi.

Giang Nguyệt trực tiếp làm một cái thủ thế dừng lại, lại khô cằn nhếch môi cười một tiếng với Giang Dục Tú.

- Cô của cháu ơi, từ nhỏ đến lớn, phàm là ý kiến mà không hợp nhau, cháu đều chưa từng nghe qua lời của mẹ cháu nói. Mẹ cháu có muốn ép buộc cháu cũng không có cách nào được. Nhiệm vụ của cô đã kết thúc rồi. Cháu thay mặt mẹ cháu cảm ơn cô!

Giang Nguyệt vỗ vỗ cánh tay của Giang Dục Tú, cười với người pha chế rượu ở sau quầy bar một tiếng, lại chỉ chỉ cái ly của Tô Lăng Ngữ;

- Cho tôi một ly giống như của cô ấy.

Giang Dục Tú nói vun vào thất bại.

Bà mặc dù có muôn vàn không cam lòng, nhưng mà cũng không có cách nào có thể nói tiếp được nữa.

Thật sự để cho con nhỏ Giang Nguyệt này nghe thêm còn phiền toái hơn.

Thời điểm Giang Dục Tú đang suy tư liệu có biện pháp nào để có thể vun vào thì Tô Lăng Ngữ nhìn qua một hướng khác mà nói:

- Dì Giang, dì nhìn xem, chú Tôn có phải là đang gọi dì hay không?

Giang Dục Tú nhìn theo phương hướng mà Tô Lăng Ngữ chỉ.

Chồng của bà, Tôn Tử Thành đang đứng nói chuyện cùng một chỗ với Trương Khải, thỉnh thoảng còn nhìn qua đây.

Thấy bà quay mặt nhìn sang, Tôn Tử Thành còn ngoắc ngoắc tay với bà.

- Vậy thì mấy cháu ở đây chờ cô một lúc, cô đi qua đó nhìn xem thế nào.

Giang Dục Tú cầm lấy găng tay của mình rồi bước qua.

Nhìn Giang Dục Tú rời đi, Tô Lăng Ngữ cũng là thở phào một cái, hạ giọng cười thì thầm với Giang Nguyệt:

- Cô của cậu thật là tốt quá, có suy nghĩ muốn cho cậu tiến vào nhà giàu sang, aiii! Cậu thật sự không cần suy nghĩ một chút?

- Tô Lăng Ngữ!

Giang Nguyệt trừng mắt với Tô Lăng Ngữ:

- Câu có phải xem tớ là trò cười không hả, hay vẫn nên nói là cậu nghĩ lần sau gặp lại người kia thì có thể bớt đi một đối thủ cạnh tranh đúng không hả?

Tô Lăng Ngữ buồn cười nói:

- Đừng có quên, lúc trước lúc cha tớ giới thiệu Hàn Sâm cho tớ, cậu có biểu hiện như thế nào, bây giờ đã biết rõ cảm giác chán ghét chưa?

- Lòng dạ hẹp hòi!

Giang Nguyệt lầm bầm một tiếng nói:

- Kỳ thật lúc trước tớ cũng cảm giác được có chút không đúng, thế nào mà cô tớ lại mang tớ đi làm tóc, lại còn mua quần áo, còn giúp tớ trang điểm. Mấu chốt là thời điểm làm những việc đó, cô ấy còn lặp đi lặp lại với tớ ở cửa hàng. Cái gì mà ai gả cho người có tiền, đi xe sang trọng ra vào ở khu vực giàu sang. Cái gì mà ai gả cho người đàn ông lớn tuổi hơn mình. Kết quả bây giờ tớ được hưởng phúc rồi.

- Hừ! Thì ra là đang ở chỗ này đợi tớ đây.

Giang Nguyệt cười lạnh:

- Muốn để cho tớ nói với cấp trên của chồng cô, để tớ giúp cho chồng cô có một con đường công danh bằng phẳng. Thật đúng là cô ruột.

- Cậu đã sớm phát hiện ra điều không ổn, thế nào lại còn đi tới đây nữa.

Tô Lăng Ngữ kinh ngạc nói.

- Tớ làm sao lại không đi đến, có người dùng tiền cho tớ làm tóc, mua quần áo, mời tớ tham gia tiệc rượu, đây là chuyện tốt mà. Còn về phần ra mắt. Phi! Tiểu thư đây thừa nhận là có đôi khi tớ rất tham tiền, còn là luôn miệng nói muốn gả vào nhà giàu sang, thậm chí còn chế nhạo cậu với cái tên họ Bạch kia. Nhưng mà ở thời khắc mấu chốt, lập trường của tớ là phi thường kiên định.

Giang Nguyệt thản nhiên nói.

Lúc các cô đang trò chuyện với nhau, Tôn Tử Thành cùng với Trương Khải cũng đang trò chuyện.

- Trương tổng, với điều kiện của ngài mà có thể để mắt đến Giang Nguyệt nhà chúng tôi, thì đấy tuyệt đối là phúc khí của cô bé.

- Vợ của tôi đang ở đó nói vun vào, tài ăn nói của bà ấy thì ngài cứ yên tâm, lại thêm những điều kiện của ngài như thế này nữa, chuyện này tuyệt đối ổn!

- Chỉ là muốn thành công, còn mong ngài để tâm nhiều hơn. Dù sao cũng là thiếu nữ, muốn một tình yêu lãng mạn. Ngài tặng ít hoa hồng, lại đốt nến xếp hình trái tim gì đó, thì con bé ấy sẽ cảm động đến rối tinh rối mù lên cho mà xem.

Tôn Tử Thành nóng ruột đề nghị:

- Nếu như ngài không muốn chơi những trò ngây thơ như thế, có thể đưa cô ấy đi ăn hai ba lần nhà hàng Pháp, nghe nhạc giao hưởng thính phòng cũng được.

Trương Khải nhìn Tôn Tử Thành một cái.

- Đương nhiên, cái này thì tôi không cần ngài phải hướng dẫn phải làm như thế nào.

Tôn Tử Thành tranh thủ thời gian cười xòa, nói:

- Tôi chỉ có thể gợi ý cho ngài một ít mà thôi, những cái này chỉ là đề nghị.

- Những đạo lý này tôi cũng biết.

Trương Khải dáng vẻ bệ vệ nói:

- Phụ nữ mà, tất cả đều mơ mộng. Cô ấy có thể theo tôi, tự nhiên sẽ khác so với trước kia, cuộc sống sẽ tốt hơn. Phụ nữ của tôi, liệu có thể thua kém được sao?

- Đúng đúng!

Tôn Tử Thành vội nói.

Nhìn Giang Dục Tú đang đi về phía bên này, Trương Khải cười nói:

- Với điều kiện của tôi, không nói láo cũng có thể biết được những cô gái muốn đi cùng với tôi, xếp thành hàng dài hết cả một dãy phố.

- Giang Nguyệt nhà ông, nếu thật sự là từ chối, tôi mới cảm thấy lạ đấy.

- Thế thì sau này, chúng ta liền là người một nhà rồi! Ông ở công ty cứ lo làm việc cho tốt, tôi cam đoan ông có thể an nhàn mà sống đến cuối đời.

- Nếu như có một ngày tôi có thể lên được cái chức tổng giám đốc, ông có thể hiểu được!

Trong lời nói của Trương Khải, lộ rõ vẻ tự tin vô cùng, thậm chí còn đến trình độ tự sướng.

Đối với lần này ở phía trên phái người xuống tiến hành điều tra, hắn căn bản không để ở trong lòng.

Chẳng phải là cái vấn đề kia đã định trước là để cho Tôn Tử Thành gánh chịu oan khuất sao.

Lần này, Tôn Tử Thành trở thành “người một nhà”, vậy thì chỉ có đổi một người khác sang gánh chịu mà thôi.

Ngược lại ở trong công ty, còn có hai vị phó tổng, chỉ cần bản thân mình là người đứng vững được đến cuối cùng, lại hứa cho chỗ tốt, tin tưởng bọn họ sẽ không phản bội.

Nghe Trương Khải nói một phen, cũng để cho Tôn Tử Thành có chút thụ sủng nhược kinh (được người quan tâm quá mà sợ hãi).

Giang Dục Tú vừa mới đến gần, Tôn Tử Thành nhịn không được mà vội vã hỏi:

- Thế nào rồi, Tiểu Nguyệt có phải hay không là đã đồng ý một chút! Có phải là rất cao hứng hay không?

Trương Khải cũng cười ha ha mà nhìn Giang Dục Tú, chờ nghe tin tốt từ bà.

- Giang Nguyệt, Giang Nguyệt nói là con bé muốn cân nhắc một tý.

Giang Dục Tú có chút ấp a ấp úng nói:

- Còn không có gật đầu đâu.

Bà không dám nói rằng Giang Nguyệt một lời từ chối thẳng thừng mà còn trào phúng bà một phen nữa.

Chỉ nghe được như thế, Tôn Tử Thành cũng biến sắc mặt nhịn không được mà nhìn Trương Khải.

Ý cười trên mặt Trương Khải trở thành nhạt nhẽo:

- Thế nào, cô ấy không đồng ý sao?

- Con bé làm sao lại có thể không đồng ý được!

Tôn Tử Thành vội nói.

- Con bé cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là nói rằng lần đầu tiên gặp mặt đã nói đến vấn đề này thì có chút hơi gấp rút.

Giang Dục Tú vội vàng nói.

Cũng có thể là mình để cho người ta nói vun vào, thật sự không có chút thành ý nào. Bây giờ là thời đại nào rồi, không thể làm mối theo cách này được! Càng là người trẻ tuổi thì sẽ càng có cảm giác rất cổ hủ.

Trương Khải trầm ngâm một lát, cảm giác được là mình lần này phân tích vô cùng có đạo lý.

Hắn nở nụ cười trước:

- Đúng vậy a! Chuyện này phải trách bản thân tôi. Nếu như đã yêu thích thì tự mình lại nói đi! Ai nói là lần thứ nhất gặp mặt lại không thể bộc lộ được sự ái mộ. Cái này gọi là gì nhỉ. Vừa gặp đã yêu a, ha ha!

Nói xong, Trương Khai cất bước như bay đi đến chỗ Giang Nguyệt ở phía bên kia:

- Tôi tự mình đi nói!

Ngay lập tức, Giang Dục Tú cảm thấy choáng váng.

Tự mình đi nói, còn không phải sẽ lộ tẩy tất cả sao! Như vậy bà sẽ không có cách nào để ngăn cản được!

Giờ phút này ở bên kia.

Tô Lăng Ngữ đang ngồi ở bên quầy bar, trong lúc rãnh rỗi bèn nhìn bốn hướng, bỗng nhiên sững sờ.

Ở một cái bàn trong góc đại sảnh, cô nhìn thấy một thân hình vô cùng quen thuộc, để cho con tim của cô đập lên rộn ràng.

- Anh ấy làm sao lại ở chỗ này?

Bạn cần đăng nhập để bình luận