Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 878: Trước mắt, anh nhất định sẽ không thể đuổi tôi đi



Bạch Tiểu Thăng ngồi tại nơi hẻo lánh, một mình uống cocktail, thưởng thức dàn nhạc biểu diễn.

Xác thực mà nói, chính là thưởng thức âm thanh mà vị đánh đàn dương cầm kia đang biểu diễn, là một vị mỹ nữ ngoại quốc làn da trắng nõn, tóc vàng mắt xanh.

Người xinh đẹp, động tác lại ưu nhã, biểu lộ sức sống dào dạt sinh động.

Cái khúc mục đàn tấu này cũng rất tốt, âm nhạc giống như gió mát nước chảy, phất qua trong lòng, để cho người ta cảm thấy sự yên tĩnh khó mà có được cùng sự thoải mái dễ chịu trong lòng.

Vị mỹ nữ đánh đàn dương cầm cũng phát hiện Bạch Tiểu Thăng nhìn mình chăm chú, liền hướng về phía hắn nhẹ nhàng khẽ cười một tiếng, giống như chào hỏi.

Bạch Tiểu Thăng đối với nàng đáp trả nâng chén ra hiệu.

- Ồ, rất nhàn nhã nha, còn đang đùa giỡn với tiểu cô nương, không biết rằng chính mình đã có bạn gái rồi sao.

Một thanh âm đùa cợt truyền đến, phá vỡ không gian yên tĩnh của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên nhìn sang.

Thanh âm này vô cùng quen tai, hắn còn chưa đến mức chỉ mới qua hai ngày ngắn ngủi mà đã quên hết tất cả mọi chuyện.

Giang Nguyệt đứng ở cách đó không xa, cười lạnh nhìn hắn, bên cạnh cô chính là Tô Lăng Ngữ.

Tô Lăng Ngữ thì khuôn mặt lại dịu dàng mỉm cười ấm áp ngọt ngào, hai má phơn phớt ửng hồng.

- Là các cô à?

Bạch Tiểu Thăng thấy hai người thì ngạc nhiên hỏi.

Hai nha đầu này, làm sao xuất hiện ở chỗ này.

- Làm sao, anh có thể xuất hiện ở chỗ này, chúng tôi thì không thể sao?

Giang Nguyệt lãnh lẽo hừ một tiếng.

- Đương nhiên là có thể. Bạch Tiểu Thăng cũng cười, đứng lên làm tư thế chào hỏi:

- Quả thật là đúng dịp, lại gặp mặt rồi.

- Hiếm thấy, lão gia ngài còn có thể nhớ tới chúng tôi, không có làm như không quen biết.

Giang Nguyệt tiếp tục cười lạnh nói.

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, nàng thật sự rất cao hứng, chỉ có điều nàng xấu hổ nên mới biểu hiện ra bên ngoài như thế.

Một màn châm chọc khiêu khích này, chính là lớp ngụy trang của nàng mà thôi.

- Giang Nguyệt.

Tô Lăng Ngữ kéo kéo nàng một tý, sau đó hai đôi mắt đẹp cùng nháy mắt với nhau, đối với Bạch Tiểu Thăng cười nói:

- Không nghĩ tới anh cũng ở nơi này.

Bạch Tiểu Thăng cứng hướng tới nàng cười một tiếng, sau đó nhìn hai nàng nói:

- Nào, cùng đến đây ngồi đi.

Giang Nguyệt lôi kéo Tô Lăng Ngữ đi qua.

Ba người vừa muốn ngồi xuống, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một giọng nói phi thường đột ngột, giọng nói nghe rất không hài hòa.

- Giang tiểu thư, các cô tới chính là để gặp hắn sao?

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên nhìn sang.

Thì thấy một người nam nhân có mái tóc vuốt keo dựng đứng, đang đứng cau mày, có chút lạnh lùng nhìn hắn.

Trong thần sắc tên đó rõ ràng có một tia tức giận, trong ánh mắt lại hiện lên vẻ địch ý rõ ràng.

Trương Khải?

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc khi biết đối phương là ai.

- Tại sao hắn cũng tới? Còn đối với bản thân mình. . . Ôm lấy địch ý?

- Vị tiên sinh này, nhìn xem hơi lạ mặt a, anh cũng là khách mời của nơi này sao?

Trương Khải lấy một loại tư thái cao cao tại thượng hỏi.

- Trương tổng, lời này của anh là có ý gì. Anh ấy có thể đi vào, đó chính là khách nhân của chỗ này. Anh nói như vậy, cũng không quá lễ phép.

Giang Nguyệt nghe vậy liền cau mày, không vui nói.

Đừng nhìn lúc không có người, lúc nào Giang Nguyệt cũng oán hận Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng gặp được có người tìm Bạch Tiểu Thăng kiếm chuyện, nàng chính là người đầu tiên mở miệng bênh vực cho Bạch Tiểu Thăng.

- Ai nha, tiểu Nguyệt, Trương tổng hỏi hắn chứ không phải con, con nên bớt tranh cãi lại đi.

Cùng Trương Khải tới chính là Giang Dục Tú bà nghe cháu gái mình nói vậy nhịn không được hoảng sợ đứng ra khuyên nhủ.

Giang Nguyệt cũng không có để ý đến người cô của mình, chính xác là không nể mặt mũi.

Bất quá, nàng một mực mở miệng duy trì như thế, cùng với đổ thêm dầu vào lửa cũng không khác nhau là mấy, địch ý Trương Khải dành cho Bạch Tiểu Thăng lại bạo tăng.

Một màn diễn ra trước mắt, Bạch Tiểu Thăng ngồi xem mà không hiểu chút nào thì hắn chính là kẻ ngu, ánh mắt được hệ thống ma luyện của hắn, còn có tư duy năng lực to lớn cũng thật uổng công.

Người nữ nhân sau lưng Trương Khải kia, tựa hồ là trưởng bối của Giang Nguyệt, nhưng sao có cảm giác cùng Trương Khải rất thân quen?

Nhưng cái này có thể giải thích được vì sao mà Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt các nàng có thể tới đây. Chính là được mời đến.

Nhìn bộ dạng này của Trương Khải hiển nhiên là dày đặc sự đố kị. Bởi vì mình sao? Ánh mắt hắn nhìn Giang Nguyệt rõ ràng có sự khác biệt, hiển nhiên là đối với Giang Nguyệt có ý tứ.

Giang Nguyệt đối với hắn xưng hô xa lạ, ngữ khí cũng không có một chút ý tứ quen thuộc nào.

Vậy mình có thể lý giải theo chiều hướng, người quen của Trương Khải chính là nữ nhân này, bà vừa lúc lại là thân thích phía Giang Nguyệt, đem Giang Nguyệt mời tới tham gia cái tiệc rượu này, thuận tiện giới thiệu cho Trương Khải.

Dưới suy đoán của Bạch Tiểu Thăng dường như đã đem chân tướng sự việc đoán được bảy tám phần.

Đương nhiên, hắn không biết rõ, chân chính muốn tác hợp Giang Nguyệt với Trương Khải lại là Tôn Tử Thành, người dượng của Giang Nguyệt, cũng là hán tử say mà bọn hắn ngày đó gặp phải.

Cái tên Trương Khải này, tuổi tác chắc cũng được bốn mươi đi! Trâu già thích gặm cỏ non, chuyện này thích hợp sao.

Bạch Tiểu Thăng dò xét Trương Khải một lượt, thầm nói.

Từ ánh mắt nhịn không được đó của Giang Nguyệt có thể thấy được nàng hiển nhiên không vui chút nào.

Vừa rồi chính Giang Nguyệt đã phát hiện ra mình ở đây, liền nhanh chóng đi tới.

Trương Khải, tự nhiên cũng đi qua.

Cái chuyện này là mình vô duyên vô cớ có thêm một tên "Tình địch" a! Bạch Tiểu Thăng không còn gì để nói, khuôn mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Hắn còn nói, trước mắt phải khiêm tốn. . .

Trương Khải lạnh lùng xem kỹ Bạch Tiểu Thăng một lượt liền nói:

- Giang tiểu thư, cô không biết rõ rằng khách mời tới có thể đi vào nơi này, danh sách là do tôi chỉ định! Đều là nhân vật có mặt mũi, dù vậy, người kia đến cũng phải trải qua sự cho phép của tôi.

Lời nói này của Trương Khải vô cùng ngạo nghễ.

Hắn không riêng gì đem chính mình trở thành người chủ trì buổi tiệc rượu này, mà còn đem mình biến thành "Chúa tể" nơi này.

- Người anh em trẻ tuổi này, tôi thấy cậu nhìn lạ mắt vô cùng, tôi không cảm thấy cậu có tư cách cầm tới thiệp mời mà tôi phát.

- Nếu như là tôi phát cho các gia tộc kia thiệp mời, thì cậu nói tôi nghe một chút, người lớn nhà cậu là ai vậy.

- Dám phái loại thanh niên không hiểu biết như cậu tham gia cái tiệc rượu trọng yếu như vầy, có phải là hồ đồ hay không, có hay không đem người như Trương mỗ ta để vào mắt.

Trương Khải lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc nói một phen.

Hắn là muốn dọa sợ Bạch Tiểu Thăng, đồng thời là thể hiện uy phong của mình.

Nếu như dựa vào thế lực trong nhà tham gia tiệc rượu, thế tất nhiên sẽ sợ đắc tội với Trương Khải hắn, hắn chính là muốn đánh Bạch Tiểu Thăng hiện về nguyên hình.

Loại mao đầu tiểu tử này, ở trước mắt ta ngay cả cái rắm còn không bằng! Giang Nguyệt, ta sẽ để ngươi xem một chút, cái gì gọi là uy phong.

Trương Khải thầm nói trong lòng.

- Trương tổng, anh nói như thế có chút quá mức.

- Trương tiên sinh, xin bảo trì phong độ thân sĩ của anh a.

Bạch Tiểu Thăng đều không mở miệng mà hai cô gái Giang Nguyệt và Tô Lăng Ngữ gần như đồng thời lên tiếng khiển trách.

Vốn là Trương Khải muốn thể hiện uy phong, trước tiên sững sờ, sau đó sắc mặt vô cùng khó coi.

Giang Dục Tú như là bị dọa cho kinh sợ, nhìn qua Giang Nguyệt đồng thời liếc nhìn Trương Khải, muốn nói cái gì đó, ngày thường bà tự xưng là người biết ăn nói, nhưng ở hoàn cảnh trước mắt lại cái gì cũng không dám nói.

Có điều, thứ nhất có nói Giang Nguyệt cũng không nghe theo, thứ hai, tràng diện này quá lúng túng, bà sợ Trương Khải sẽ chuyển sự chú ý tới mình, giận chó đánh mèo.

- Trương tổng, đây là thiệp mời của tôi, cái này không sai chứ.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, cũng không cùng Trương Khải cãi tay đôi, mà là cầm lấy thiệp mời để ở một bên đưa cho Trương Khải nhìn.

- Không có đề danh tự? Ai biết được ngươi có phải hay không là cầm của người khác?

Trương Khải nói với khuôn mặt lạnh lẽo.

Tô Lăng Ngữ nhíu mày, nhịn không được muốn nói chuyện.

Giang Nguyệt bước một bước đến đứng bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, trực tiếp ôm lấy một bên cánh tay hắn nói:

- Anh ấy là tôi mang vào, có được hay không! Không được, chúng tôi liền đi.

Chiêu này, đủ hung ác.

Trương Khải trực tiếp sửng sốt, nhìn Giang Nguyệt ôm lấy Bạch Tiểu Thăng, động tác thân mật cực kỳ, ánh mắt của hắn quả thực giờ phút này như muốn giết người.

Giang Dục Tú triệt để bị doạ sợ đến choáng váng, không ngừng dùng âm thanh mà chỉ có thể chính mình nghe được nói:

- Xong xong, lúc này thật sự xong cả rồi.

Tô Lăng Ngữ đi đến một bên khác của Bạch Tiểu Thăng, cũng ôm cánh tay còn lại của Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh nói:

- Là hai chúng tôi dẫn anh ta tới.

Hai nữ nhân này, mở mắt nói lời bịa đặt mà không vấp váp gì, chính là vì duy trì mặt mũi cho tên tiểu bạch kiểm này.

Trương Khải tức giận đến mức siết chặc hai nắm đấm.

Tô Lăng Ngữ bổ thêm một đao, càng mang lại hiệu quả tấn công dữ dội.

- Trương tổng có phải là cảm thấy nghi ngờ những anh chàng đẹp trai đều là trà trộn vào đây để mà ăn uống miễn phí? Vậy anh hãy nhìn xem bên kia, bên kia còn có một người, anh đi bắt đi.

Giang Nguyệt cười lạnh một tay chỉ bên này bên kia.

Trương Khải không có hướng theo tay của Giang Nguyệt chỉ nhìn theo.

Bạch Tiểu Thăng lại thuận theo chỉ điểm của nàng, nhìn thoáng qua, lại sững sờ, trong lòng kinh ngạc.

- Ủa? Làm sao hắn cũng tới.

Bạch Tiểu Thăng thấy được một cái thân ảnh quen thuộc.

- Bảo vệ.

Sắc mặt Trương Khải tái xanh, quát lên.

Trước mắt bất kể như thế nào, hắn đều muốn đem cái tên nam nhân này ra ngoài đánh cho một trận.

Bảo vệ không có tới, nhưng ngoài cửa ra vào lại truyền đến một trận ồn ào.

- Trương tổng, người của tập đoàn tới rồi.

Có người vội vàng chạy đến, hướng Trương Khải nói.

Thời điểm mấu chốt này, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đã tới.

- Trương tổng, anh vẫn là đi nghênh đón khách quý trước tiên a. Ngày hôm nay, anh nhất định không đuổi được tôi đi đâu.

Bạch Tiểu Thăng nở một nụ cười đáng ghét, nhưng lại ý vị thâm trường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận