Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 879: Hồng nhan họa thủy



Đối mặt với sự khiêu khích từ Bạch Tiểu Thăng, Trương Khải hận đến nghiến răng nghiến lợi, rất muốn liều lĩnh để cho bảo vệ đem hắn đuổi ra ngoài, giống như là đuổi chó vậy.

Thế nhưng, không được.

Trương Khải liếc mắt nhìn một cái, mọi người đã chạy đến cửa ra vào để nghênh đón người ở tập đoàn tới.

Mặc dù nói hắn không quan tâm cuộc điều tra này lắm, nhưng không có nghĩa là hắn dám ngay mặt coi thường nhân viên điều tra.

Điều đó là tối kỵ, hắn còn không có đảm lượng như vậy.

Trương Khải hướng về phía Bạch Tiểu Thăng cười gằn, lưu lại một ánh mắt hung dữ, ý như "Ngươi chờ đó cho ta, chờ tí nữa ta rút ra khỏi điều tra, nhất định để ngươi đẹp mặt".

Biểu hiện thái độ xong, Trương Khải nhìn chằm chằm Giang Nguyệt một chút liền phẩy tay áo bỏ đi.

Nữ nhân kia, thật là người mù! Hắn có điều kiện tốt như thế lại bày đặt không cần, thế mà ưa thích cái tên tiểu tử mặt trắng kia. Nữ nhân thời đại này sao lại nông cạn như thế.

Trong tâm lý Trương Khải mắng như thế, nhưng lại không có nghĩa là hắn muốn từ bỏ Giang Nguyệt.

Mà hoàn toàn ngược lại, hắn đối với Giang Nguyệt càng thêm ham muốn.

Nàng tân nương này ta chắc chắn phải có được, ta muốn để nàng đối với ta cúi đầu xưng thần, về sau ngoan ngoãn giống như chó. Bày đủ tư thế nằm sấp ở trước mặt ta. Trương Khải hung dữ suy nghĩ.

Bất quá hiện tại, hắn vẫn nên cấp tốc tập trung ý chí, điều chỉnh nỗi lòng, tiến đến cửa ra vào nghênh đón khách quý.

Thời khắc Trương Khải muốn đi, Giang Dục Tú lại trước một bước lặng lẽ chạy ra ngoài.

Nàng muốn trước tiên cùng chồng mình nói lại tình huống bên này.

Coi như mọi chuyện hỏng bét, thì bên kia trước tiên cần phải biết rõ, chuẩn bị những hành động tiếp theo cho phù hợp.

Tôn Tử Thành một mực ở nơi đó, thậm chí không có để ý đến sự ồn ào ở cửa ra vào.

- Thế nào rồi?

Mắt thấy Giang Dục Tú tiến tới, Tôn Tử Thành vội vàng hạ giọng hỏi.

Trong mắt của hắn, còn ôm một tia hi vọng.

- Đem người đắc tội rồi.

Giang Dục Tú lần này không dám giấu diếm, cũng không dám tốt khoe xấu che, nói lời ít mà ý nghĩa nhiều.

Tôn Tử Thành vỗ đùi, một câu cũng không có nói.

Người chính là như vậy, biết rõ tin tức xấu trước, loại dày vò tâm thần kia nhất định sẽ làm cho người ta hoang mang lo sợ.

Một khi biết rõ chính là cục diện xấu nhất, ngược lại cũng an ổn được một chút.

Giang Dục Tú hạ giọng, sử dụng lời nói đơn giản nhất cùng Tôn Tử Thành miêu tả sơ qua.

- Cái gì, Giang Nguyệt nhìn trúng một tên tiểu tử mặt trắng?

- Cái gì, Trương tổng muốn thu thập tên tiểu tử kia, bị Giang Nguyệt ngăn cản lại?

Tôn Tử Thành chưa từng nghe qua vợ hắn lại có năng lực thuyết minh như thế.

Ba năm câu nói, tình huống liền hoàn toàn rõ ràng, hoàn toàn không phải phong cách của nàng trước kia.

- Trương tổng đối với Giang Nguyệt có thái độ như thế nào?

Tôn Tử Thành đột nhiên hỏi lại.

Lấy sự hiểu biết của hắn đối với Trương Khải, cảm giác cuối cùng sự tình còn không có hỏng bét đến cực độ.

- Thái độ gì? Không có thái độ gì a. Không có nổi giận, càng không có mắng chửi như người khác.

Giang Dục Tú nhịn không được nói.

Nghe xong đôi mắt Tôn Tử Thành sáng lên.

Trương Khải cũng không phải cái dạng người thương hương tiếc ngọc, nếu như hắn không có trở mặt, chứng minh rõ ràng hắn đối với Giang Nguyệt còn có chờ mong.

- Quả nhiên là không có chiếm được, mới là tốt nhất.

Tôn Tử Thành nhịn không được cảm thán một câu, sau đó hạ giọng nói:

- Chuyện này còn có hi vọng, một hồi nữa, anh sẽ đi gặp Giang Nguyệt một chút, còn có tên tiểu tử kia nữa.

Tôn Tử Thành đi làm gì. Khuyên nhủ Giang Nguyệt hay là uy hiếp tiểu tử kia?

Giang Dục Tú không biết rõ.

Mà xử lý như thế nào cũng không liên quan đến bà, miễn sao nam nhân lấy lại được tinh thần, cái này tóm lại là chuyện tốt rồi.

- Một hồi, em đi cùng anh.

Giang Dục Tú nói.

Hai người này nói thầm xong, mắt thấy Trương Khải đã đi tới cửa ra vào, Tôn Tử Thành tranh thủ thời gian đứng dậy chạy tới, Giang Dục Tú cũng đi xa xa theo ở phía sau.

Còn về phần nhóm mấy người Bạch Tiểu Thăng bên kia hiện giờ vẫn đang đứng cùng nhau trò chuyện.

- Hình như có đại nhân vật gì mới tới, chúng ta không đi qua nhìn một chút sao?

Giang Nguyệt từ xa liếc mắt nhìn về phía cửa ra vào, nhịn không được hỏi.

Bạch Tiểu Thăng không có biểu thị gì.

- Có gì đâu mà nhìn, chúng ta lại không phải nhân viên của cái công ty này.

Tô Lăng Ngữ cười một tiếng.

- Hai người các cô ngồi trước, tôi đi gặp một người giải quyết chuyện cá nhân một chút.

Bạch Tiểu Thăng để lại một câu nói sau đó cất bước đi về một phương hướng khác.

Gặp người, gặp người nào?

Giang Nguyệt, Tô Lăng Ngữ liếc nhau, hai người đều không ngồi xuống chờ đợi mà ngược lại nhanh chóng đi theo.

Bạch Tiểu Thăng không có đi về phía cửa ra vào, mà là một phương hướng khác.

Ở nơi đó trên ghế sô pha, có một nam nhân trẻ tuổi đang ngồi, tay cầm một ly cocktail, tư thế thoải mái, khẽ hé cái miệng nhỏ uống nước trong ly.

Hắn chính là Lâm Ngọc.

Lão sư hắn Trầm Bồi Sinh sợ ảnh hưởng không tốt, đã rời khỏi Kim Bình trước một bước, dù sao đại sự vụ quan cổ vũ học sinh mình "Cướp đơn", thông tin truyền đi không dễ nghe, ảnh hưởng cũng không tốt.

Trầm Bồi Sinh trước khi đi đã bàn giao lại, phân thắng bại một trận, Lâm Ngọc liền muốn đem công trạng trả lại cho lão nhân gia.

Dù sao, cái này là bản án của người khác "Đối nhân xử thế lưu một đường, ngày khác còn muốn gặp lại”.

Lâm Ngọc tiếp thu đề nghị của lão sư, đồng thời dùng tư thế điệu thấp xuất hiện tại hội trường, một nam một nữ hai vị trợ lý kia của hắn, cũng ở tại hội trường, chỉ có điều không có qua ngồi cùng với hắn.

Lâm Ngọc chính là đang nhìn về phía cửa ra vào, trong ánh mắt, cũng lộ ra một tia nóng bỏng.

Lâm Kha sự vụ quan đem bản án chuyển cho Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan, nghe nói, Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan muốn tới Kim Bình.

Chỉ có điều có xuất hiện ở đây lúc này hay không, Lâm Ngọc cảm giác không nói trước được.

Đương nhiên, hắn chờ mong Bạch Tiểu Thăng xuất hiện.

- Có thể xem được phong thái của vị sự vụ quan kiểu mới này, chuyến này cũng coi như có giá trị.

Lâm Ngọc trong lòng thầm nhủ.

Hắn đang nghĩ ngợi, thì Bạch Tiểu Thăng đang cầm ky rượu trên tay đi tới, vẻ mặt tươi cười nói:

- Này, chúng ta lại gặp mặt rồi.

Lâm Ngọc lấy lại tinh thần, nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, lập tức kinh ngạc nói:

- Là cậu.

Nói xong, Lâm Ngọc liền đứng lên.

- Thật là thật là đúng dịp a.

Bạch Tiểu Thăng cười nâng ly, cùng đối phương nhẹ nhàng đụng một cái.

Hai người vừa muốn nói chuyện phiếm thì Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt một trái một phải đi vào đứng bên cạnh Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Ngọc còn tưởng là bạn gái của Bạch Tiểu Thăng, lúc này muốn chào hỏi.

Nào có thể đoán được, thời điểm khi hắn nhìn thấy Tô Lăng Ngữ, lại là sửng sốt, nhịn không được nghẹn ngào hô lên:

- Lăng Ngữ?

Tô Lăng Ngữ nghe được đối phương lại kêu tên của mình, cũng là khẽ giật mình, tường tận xem xét kỹ lưỡng Lâm Ngọc một phen, kinh ngạc nói:

- Lâm Ngọc học trưởng.

- Làm sao, hai người quen biết nhau?

Bạch Tiểu Thăng thấy thế ngạc nhiên hỏi.

Thế giới này quá nhỏ, trước là theo Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt ở chỗ này chạm mặt, lại cùng cái người đồng lứa xuất sắc này gặp lại.

Điều kỳ quái nhất chính là Tô Lăng Ngữ cùng đối phương còn quen biết.

Nghe cách xưng hô thì hai người còn là bạn học.

Tình huống gì đang diễn ra vậy, bộ viết tiểu thuyết sao!

Bạch Tiểu Thăng thầm nói trong lòng.

- Học trưởng?

Giang Nguyệt ngạc nhiên hỏi:

- Các cậu là bạn học à?

Nàng cũng không có nghe Tô Lăng Ngữ nói qua, mình còn có một người bạn học anh tuấn như thế.

Huống chi là tại Kim Bình này.

- Vị này là bạn học thời đại học của tớ, Lâm Ngọc. Cao hơn tớ hai khóa, chúng tớ tuy học khác ngành, nhưng lại đều là người trong hội học sinh, tớ là người phụ trách tập san của trường, còn Lâm Ngọc là hội trưởng của hội học sinh. Năm đó, cũng coi như là cấp trên của tớ.

Tô Lăng Ngữ cười giải thích mối quan hệ của hai người cho mọi người đều biết.

Có điều trong ánh mắt của nàng, lại mơ hồ có chút thay đổi.

- Không đơn giản như vậy a.

Giang Nguyệt ý vị thâm trường, nhìn Tô Lăng Ngữ cười xấu xa nói.

- Vị bạn học này, rất đẹp trai nha.

Sau đó, nàng tường tận xem xét Lâm Ngọc một phen, cười hì hì nói.

Dưới cái nhìn của Giang Nguyệt, Lâm Ngọc phản ứng cũng không quá "Bình thường" .

Hắn nhìn chăm chú Tô Lăng Ngữ, bên trong ánh mắt lộ ra một tia sốt ruột.

- Chớ nói là đối với Tiểu Ngữ có ý tứ gì chứ.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, để đôi mắt của Giang Nguyệt nhịn không được mà sáng lên.

Nữ nhân là sinh vật khó hiểu nhất, trên người Giang Nguyệt lại càng rõ ràng.

Với lại, trực giác nữ nhân của nàng, phi thường nhạy cảm.

Thật để Giang Nguyệt đoán trúng.

Lâm Ngọc xác thực đối với người bạn học nhỏ tuổi Tô Lăng Ngữ này, phi thường yêu thích.

Chỉ có điều, năm đó gia đình Lâm Ngọc điều kiện rất kém cỏi, hắn tự ti, nên không dám thổ lộ.

Luôn muốn có một ngày, hắn thành công trong sự nghiệp rồi sẽ đi tìm Tô Lăng Ngữ.

Bất quá, sau khi tốt nghiệp, liền bị cắt đứt liên lạc.

Hiện tại có thể gặp lại nhau, Lâm Ngọc rất hài lòng, trong lòng rất vui vẻ.

Đoạn tình cảm kia của hắn đã muốn phủ bụi trong lòng rất lâu, như là rượu ngon lên men thật lâu, một khi khải phong, để hắn như si như say.

Chỉ là. . .

Lâm Ngọc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Tô Lăng Ngữ lại cùng người nam nhân này đứng rất gần, thái độ mập mờ!

Gia hỏa này là ai?

Trong mắt Lâm Ngọc lập tức xuất hiện tia cảnh giác, Bạch Tiểu Thăng đồng dạng vô cùng xuất sắc, chuyện này để hắn lập tức có loại cảm giác nguy cơ.

Bạch Tiểu Thăng chính mình hẳn sẽ không nghĩ tới, gặp lại hai người Giang Nguyệt và Tô Lăng Ngữ, liền không có mang đến cho hắn chuyện gì tốt.

"Tình địch" từng giây từng phút trôi qua, ngược lại gặp được hai người.

Thật ứng với câu nói kia, "Hồng nhan họa thủy" . . .

Bạn cần đăng nhập để bình luận