Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 880: Đả kích trong lúc vô tình là trí mạng nhất



- Mời mọi người đến đây cùng ngồi xuống nói chuyện!

Lâm Ngọc cười với ba người Bạch Tiểu Thăng, nói một câu.

Thật ra, bây giờ người hắn muốn nói chuyện riêng là em gái khóa dưới, Tô Lăng Ngữ đây.

Chỉ là trước mắt không chỉ có một mình Tô Lăng Ngữ, tự nhiên nếu hắn để Bạch Tiểu Thăng và Giang Nguyệt đi trước thì cũng không tốt.

- Được.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng. Hắn nhìn ra đối phương có ý với Tô Lăng Ngữ, mà Tô Lăng Ngữ lại không ưa đối phương, vậy thì hắn cũng không cần né tránh.

Bạch Tiểu Thăng ngồi đối diện với Lâm Ngọc.

Sau khi Lâm Ngọc ngồi xuống ngẩng đầu lên mỉm cười, sau đó nụ cười lập tức cứng đờ lại.

Bạch Tiểu Thăng ngồi ở đối diện hắn, bên trái là Giang Nguyệt, bên phải là Tô Lăng Ngữ, hai cô gái lần lượt ngồi xuống lại còn ngồi rất gần Bạch Tiểu Thăng.

Nhìn lại phía bên này, hắn có một thân một mình.

Cảm giác tâm lý lúc này của Lâm Ngọc rất khó chịu.

Nhưng mà thái độ của hắn rất đúng mực, trong lòng nghĩ như thế nào thì ngoài mặt cũng không biểu hiện ra, vẫn gật đầu đáp lễ với Bạch Tiểu Thăng và Giang Nguyệt một cái, rồi nhìn về phía Tô Lăng Ngữ mỉm cười.

Trước mắt hắn muốn mau chóng được trò chuyện với Tô Lăng Ngữ để giãi bày nỗi mong nhớ trong những năm tháng qua.

- Lăng Ngữ, những năm này em làm việc như thế nào, có khỏe không?

Lâm Ngọc kìm nén cảm xúc, mỉm cười nói.

Lần thăm hỏi này khiến Giang Nguyệt mím mím môi, nhanh chóng giả vờ như uống rượu để che dấu.

Bạch Tiểu Thăng cũng không khỏi uống một hớp rượu.

Nghe lời này có chút giống như trong phim tình cảm, nhân vật nam chính nói cho nhân vật nữ chính nghe.

Còn phải là loại tình cảm đã từng “yêu” kia, từ biệt bao nhiêu năm nay lại gặp nhau.

Tô Lăng Ngữ cười nhạt, rất lễ phép trả lời.

- Hừm, vẫn còn tốt. Chỉ có điều em không có xin vào công ty lớn, không có đi lên con đường quan trường gì, mà làm thư ký bình thường của một công ty nhỏ nhưng vẫn khá tốt. Khiến cho học trưởng cười chê.

Tô Lăng Ngữ trả lời cực kỳ khéo léo, không có uốn nắn, không có lảng tránh, mà trả lời một cách tự nhiên nhưng thay đổi khái niệm, biến quan tâm của Lâm Ngọc đối với mình nhẹ nhàng đổi thành quan tâm đối với công việc của mình.

Lâm Ngọc cười gật đầu.

Thực tế Tô Lăng Ngữ trả lời là đang lảng tránh.

Hắn dĩ nhiên là nghe ra, càng như thế cảm giác khó chịu trong lòng lại càng nhiều hơn.

Nếu như năm đó hắn chịu tiến thêm bước nữa thì bây giờ có thể không phải như thế này.

Hiện tại sự nghiệp của mình thành công, địa vị được nhiều người tôn sùng, mà khi đối mặt với người mình yêu thích lại có cảm giác “chỉ xích thiên nhai”.

*Chỉ xích thiên nhai: gần nhau trong gang tấc mà cách xa như trời với biển.

Lâm Ngọc lại nhìn thấy Tô Lăng Ngữ lén nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, trong lòng hắn bỗng nhiên mát lạnh.

Lý trí bản thân thật là bị làm cho rối loạn, hắn thậm chí không biết Tô Lăng Ngữ đã kết hôn hay chưa, có bạn trai hay chưa!

Lẽ nào là người này!

Lâm Ngọc không khỏi liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, giả vờ bình tĩnh nở nụ cười với Tô Lăng Ngữ, chỉ chỉ bọn họ.

- Quan hệ của mọi người là gì vậy?

Lâm Ngọc cực kỳ thấp thỏm, vô cùng lo sợ nếu nghe được Tô Lăng Ngữ nói rằng Bạch Tiểu Thăng là chồng của nàng hay bạn trai của nàng.

- Quan hệ bạn bè bình thường thôi!

Giang Nguyệt nhanh miệng nói.

- Tiểu Ngữ vẫn còn độc thân, chưa có bạn trai! Vị học trưởng này, có phải anh cũng đang độc thân?

- Vâng, tôi đang độc thân!

Lâm Ngọc nhất thời hơi kích động.

Giang Nguyệt lập tức mỉm cười đầy thâm ý.

Bạch Tiểu Thăng cảm giác được mình thật sự không nên chen lời vào nên tiếp tục cúi đầu uống rượu.

Tô Lăng Ngữ lặng lẽ trợn mắt nhìn Giang Nguyệt một chút, còn Giang Nguyệt nhân lúc người ta không để ý chớp mắt tinh nghịch với nàng.

- Học trưởng Lâm Ngọc không có yêu thích người nào sao?

Tô Lăng Ngữ ung dung hỏi.

- Không có!

Lâm Ngọc vội vàng trả lời.

Tô Lăng Ngữ cười nhàn nhạt một tiếng, nhấp một chút rượu, để chất lỏng của rượu bôi mịn đầu lưỡi, sau đó mới chậm rãi nói.

- Tôi có!

Nói xong nàng như vô tình hay cố ý nhìn sang Bạch Tiểu Thăng một chút.

Hai chữ ngắn ngủi cộng thêm ánh mắt “lơ đãng” này, làm tâm lý của Lâm Ngọc từ trên Thiên đàng rơi tõm xuống Địa ngục, nụ cười có chút miễn cưỡng, ánh mắt lúc nhìn Bạch Tiểu Thăng càng thêm thay đổi một chút.

Nói đến quan sự vụ Lâm đi đến độ cao quan trường của ngày hôm nay thì mức độ khống chế tâm tình của bản thân chắc chắn có thể tự xưng là vượt qua người bình thường.

Nhưng mà bây giờ hắn có một chút không thể khống chế được.

Bạch Tiểu Thăng cũng chú ý tới tình cảnh này, muốn giải thích nhưng lại cảm thấy không nên, vì như vậy sẽ làm cho Tô Lăng Ngữ cũng cảm thấy mất mặt.

- Bỏ qua, bị người ta yêu thích cũng không phải lỗi của mình, không quản được, vị học trưởng Lâm Ngọc này có thể giận lây sang mình đi. Nhìn hắn cũng không phải là hạng người như thế.

Trong lòng của Bạch Tiểu Thăng thực chất đang tự an ủi chính mình.

Trong mấy hơi thở sau đó Lâm Ngọc đã điều chỉnh xong, sắc mặt và nụ cười đã bình tĩnh trở lại.

Bọn họ nói chuyện ở bên này thì bên kia Lôi Nghênh và Lâm Vi Vi đã được đám người Trương Khải vây quanh đón vào.

Lâm Ngọc không nhìn thấy bọn họ.

Trước mắt hắn căn bản không có tâm tình gì để đi gặp vị quan sự vụ Bạch Tiểu Thăng kia.

Hai người trợ lý của Lâm Ngọc cũng ở tiệc rượu, một nam một nữ.

Nam tên gọi là Cao Bằng, nữ tên gọi là Lưu Yến.

Bọn họ vẫn luôn chú ý tình hình ở ngoài cửa.

Nhìn thấy hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh được đón vào đây, bọn họ đều sững sờ thậm chí liếc nhìn nhau thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Đây không phải chính là hai trong ba người gặp phải trong tiệm cơm hai ngày trước hay sao!

- Không nghĩ tới bọn họ… cũng là người của bộ sự vụ như chúng ta!

Cao Bằng nói trong sự kinh ngạc.

Lưu Yến suy ngẫm nói.

- Ngày đó bọn họ là nhân viên đi theo người khác! Mà ngày hôm nay người đến đây lại là quan sự vụ Bạch Tiểu Thăng, lẽ nào…

Nàng vừa nói như thế con ngươi Cao Bằng cũng co rụt lại.

Cao Bằng và nàng không khỏi liếc mắt lại nhìn nhau.

Người trẻ tuổi ngày hôm đó chính là quan sự vụ Bạch Tiểu Thăng!

- Chẳng trách! Ngay cả quan đại sự vụ Trầm Bồi Sinh cũng không ngớt lời khen hắn. Quả nhiên là không phải người tầm thường!

Cao Bằng nhẹ giọng lại nói.

- Nhưng mà không thấy quan sự vụ Bạch Tiểu Thăng xuất hiện nha.

Lưu Yến nói.

- Chỉ là một công ty thương mại Vân Phong, cho dù là dẫn đầu thế nhưng đấy chỉ là so với những công ty con trong cùng tỉnh của tập đoàn thôi, nếu như so với toàn bộ công ty con trong khu vực này của tập đoàn thì cũng chỉ là hạng tầm thường, còn so với các công ty trong toàn quốc thì lại nhỏ bé đến mức không đáng kể, còn cần một quan sự vụ đích thân đến điều tra nó sao, càng khỏi nói quan sự vụ Bạch Tiểu Thăng là tồn tại cỡ nào chứ!

Cao Bằng không nhịn được nói.

Hắn chỉ nghe về những chiến tích của quan sự vụ Bạch Tiểu Thăng đã cảm thấy thán phục, thậm chí có thể tính ngang hàng với quan sự vụ Lâm Ngọc của bên mình!

- Trước mắt không phải lúc để cảm thán, vẫn nên nhanh chóng báo tin cho quan sự vụ Lâm đi!

Lưu Yến nói.

Cao Bằng gật gù đồng ý.

Hai người mới vừa muốn đi qua, nhưng đồng loạt ngưng lại, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc nhìn phía bên kia.

- Ngồi đối diện với quan sự vụ Lâm không phải là…

- Quan sự vụ Bạch Tiểu Thăng !

Hai người kinh ngạc.

Bọn họ đều cho rằng quan sự vụ Bạch Tiểu Thăng sẽ không xuất hiện, rốt cuộc người ta đã sớm xuất hiện ở hội trường trước bọn họ rồi.

Vậy mà đã cùng ngồi ở một chỗ với Lâm Ngọc.

- Vậy bây giờ chúng ta cần qua đó nữa không…

- Anh cảm thấy cần thiết sao…

Hai người trầm ngâm một lát rồi từng người chạm nhẹ ly rượu với nhau.

Hay là đừng làm phiền hai nhân vật lớn thì hơn.

Bên kia, Lâm Ngọc đang điều chỉnh tâm tình an ủi bản thân, chỉ là yêu thích thì không có nghĩa gì, không thấy thằng cha ngồi đối diện tỏ vẻ gì.

Điều đó đại biểu…

Hắn không thích Tô Lăng Ngữ ? Hắn dựa vào cái gì mà không thích Tô Lăng Ngữ!

Lâm Ngọc suy nghĩ một chút lập tức có cảm giác muốn xù lông lên!

Ở trong mắt hắn Tô Lăng Ngữ dịu dàng làm hài lòng người khác, tài hoa hơn người, là người con gái tốt nhất, tên kia tại sao lại không thích?

Mặt khác cô gái bên cạnh kia là đang có chuyện gì! Tại sao lại có vẻ thân mật với tên kia!

Lâm Ngọc liếc nhìn Giang Nguyệt.

Hình như cả hai cô gái đều có tình ý với người trẻ tuổi này, mà hắn đây…

Một mặt thờ ơ không động lòng!

Tâm tư Lâm Ngọc đang yên ổn bỗng sụp đổ trong nháy mắt.

Trong lòng hắn dâng tràn cảm giác thất bại lần đầu tiên trong cuộc đời, lại còn chịu đả kích “trước nay chưa từng có”!

Bạn cần đăng nhập để bình luận