Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 889: Hiện tại con muốn “báo thù”



Sáng sớm ngày hôm sau, lúc ăn sáng Trầm Bồi Sinh mới nghe tin Lâm Ngọc xảy ra chuyện.

Trầm Bồi Sinh đang ngồi đọc báo, nghe trợ lý Trương Vũ nói xong liền tức giận đập tờ báo xuống bàn một cái, mạnh đến mức một nửa cà phê trong ly cà phê đặt trên bàn đều bị đánh đổ ra ngoài.

- Tại sao cậu không báo cho tôi sớm hơn!

Trầm Bồi Sinh tức giận nhìn Trương Vũ hỏi.

Chuyện này trong đêm qua đã gây lên sóng to gió lớn ngay tại bộ sự vụ, chỉ sợ Hạ Hầu Khải và cả chín vị quan đại sự vụ đều biết rõ rồi.

Mà bản thân hắn là thầy của Lâm Ngọc lại đến bây giờ mới biết, thật là hoang đường!

Chuyện này còn làm lỡ dở bao nhiêu việc!

- Trầm lão, lúc ấy ngài đã đi ngủ rồi, giấc của ngài ngắn lại dễ mất ngủ, nếu như ngài bị đánh thức sợ là cả đêm sẽ không ngủ được.

Trương Vũ chầm chậm nói.

- Việc này đã xảy ra rồi, cho dù ngài biết thì cũng đã chậm trễ rồi, có thể làm sao được.

Trương Vũ nói cũng có lý.

Trầm Bồi Sinh nặng nề thở dốc một hơi, tức giận liếc mắt hắn một cái.

- Lần sau phải báo cáo cho kịp thời. Để xảy ra một lần như vậy nữa thì cậu đi khỏi đây, tôi sẽ đổi một trợ lý khác.

- Vâng.

Trương Vũ tranh thủ thời gian gật đầu.

- Còn nữa…

Trương Vũ cẩn thận từng li từng tí nói.

- Có tin tức từ bộ sự vụ bên kia, mười một giờ tối hôm qua Lâm Ngọc có gửi một biên bản cho quan đại sự vụ trực ban Lý Hạo Phong, tự xin xử phạt, nói là bản thân thiếu trách nhiệm đối với chuyện này…

Trầm Bồi Sinh sững sờ, sau đó nở nụ cười hơi tức giận, nói.

- Hay lắm, bản lĩnh của từng người các cậu càng ngày càng giỏi rồi!

Trương Vũ không dám lên tiếng.

- Còn tự xin xử phạt? Chuyện như vậy mà hắn có thể nghĩ ra được!

Trầm Bồi Sinh cầm tờ báo đập xuống bàn kêu “Rầm”.

- Ngài đừng nổi giận, tính cách của Lâm Ngọc chính là hiếu thắng, gặp phải chuyện này chắc là khó mà tiếp nhận được ngay. Có lẽ kích động nhất thời mới xin tự xử phạt.

Trương Vũ nhanh chóng an ủi.

Nhưng sau đó, sắc mặt của hắn lại có chút nghi ngờ tiếp tục nói chuyện.

- Ngài để Lâm Ngọc ở lại Kim Bình, mặc kệ hắn “so tài” với Bạch Tiểu Thăng. Nhưng hiện nay mới được hai ba ngày thôi, hai người đã gặp nhau? Lại còn đồng thời hoàn thành điều tra nữa?

- Báo cáo của hai người gửi chỉ cách nhau có nửa giờ, sau đó Lâm Ngọc đã biết mình sai. Tôi có cảm giác hình như lúc bọn họ phát đi báo cáo đang ở cùng một chỗ!

- Còn có, Lâm Ngọc xin tự xử phạt, một mặt hình như là tính cách hắn như vậy, nhưng mà mặt khác, tôi cảm thấy giống như là hắn đang cãi nhau với Bạch Tiểu Thăng!

Trương Vũ nói suy đoán của bản thân.

Lông mày của Trầm Bồi Sinh hơi nhíu lại, hỏi.

- Lâm Ngọc có liên lạc với cậu không?

- Không có.

- Bây giờ cậu liên lạc với hắn, ngay lập tức! Để hắn đem toàn bộ sự việc từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc đều nói cho tôi!

Trầm Bồi Sinh hầm hừ nói.

- Chuyện này đến người làm thầy như tôi cũng thấy xấu hổ đây!

- Vâng!

Trương Vũ lập tức gật đầu, thuận tiện nói.

- Chuyện bên bộ sự vụ bên kia, chúng ta có cần nói chuyện một chút hay không. Đè xuống một chút để khỏi ảnh hưởng…

- Chuyện này cậu không cần quan tâm.

Trầm Bồi Sinh khẽ hừ một tiếng.

- Tổng giám đốc Hạ của chúng ta sẽ không mặc kệ đâu, coi như không nhìn mặt mũi của tôi. hắn cũng rất yêu quý nhân tài như Lâm Ngọc đây.

Trương Vũ gật đầu.

Trầm Bồi Sinh đứng lên chắp tay sau lưng đi hai vòng trong phòng, sau đó cầm lấy điện thoại di động trên bàn.

- Alo, tổng giám đốc Hạ à, tôi là Trầm Bồi Sinh đây.

- Tôi nghe nói chuyện ngày hôm qua, chính xác, ảnh hưởng rất xấu!

- Tôi cảm thấy lần này nhất định phải chỉ đích danh Lâm Ngọc để phê bình! Không sai, phải răn đe!

- Tôi biết ngài muốn che chở Lâm Ngọc. Nhưng mà, không thể vì hắn đã từng xuất sắc, mà hiện tại có thể làm việc qua loa như vậy! Đây là trách nhiệm cuả hắn, cũng là cảnh cáo đối với những người khác trong bộ sự vụ!

- Nếu như không làm như vậy, những nhân viên quản lý phía dưới chúng ta sẽ có tâm lý không vừa lòng, cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ đối với quyền uy của bộ sự vụ của chúng ta…

- Lâm Ngọc tự xin xử phạt, cũng có cân nhắc về mặt này, cho nên cũng nên tác thành cho hắn.

- Ngoài ra, tôi cảm thấy hẳn là nên giúp đỡ công khai khẳng định và khen ngợi quan sự vụ Bạch Tiểu Thăng, hắn có thể trong thời gian ngắn như thế xử trí vô cùng chính xác, chính là chứng minh hắn có năng lực. Còn có thể mượn cơ hội này dựng lên quyền uy của quan sự vụ kiểu mới …

- Đúng, tôi kiên quyết yêu cầu làm như vậy!

Sau một phen nói chuyện, Trầm Bồi Sinh cúp điện thoại.

Một lát sau, Lâm Ngọc gọi điện thoại đến.

- Cậu còn coi tôi là thầy sao, Lâm Ngọc.

Sau khi Trầm Bồi Sinh nhận điện thoại, giọng điệu ôn hòa nói với Lâm Ngọc.

- Không dám nhận đâu, trước mắt quan sự vụ Lâm đủ lông đủ cánh rồi, có chủ kiến riêng, tôi làm sao dám xưng là thầy của cậu đâu!

Ở đầu kia điện thoại, Lâm Ngọc biết rõ thầy của mình đang tức giận, không nhịn được nói lời xin lỗi.

- Được rồi, thầy không tức giận.

Đến cuối cùng Trầm Bồi Sinh nói.

- Có điều, thầy đã đệ trình lên tổng giám đốc Hạ Hầu Khải việc thông báo bộ sự vụ phê bình xử phạt với con. Đây không phải là điều con muốn à! Hiện tại nói cho thầy nghe một chút đã xảy ra chuyện gì đi!

Trầm Bồi Sinh đã yêu cầu như vậy Lâm Ngọc tự nhiên không dám không nghe theo, lúc này nói hết những chuyện từ đầu tới cuối.

Đương nhiên những chuyện tình cảm trai gái riêng tư bên trong đó Lâm Ngọc chỉ hàm hồ nói một chút thôi.

- Thật không nghĩ tới, người trẻ tuổi chúng ta gặp ngày hôm đó, vậy mà đúng là Bạch Tiểu Thăng!

Trầm Bồi Sinh nhớ đến lời nói và việc làm của Bạch Tiểu Thăng, cũng không khỏi gật đầu nói.

- Thầy đã sớm nói người này tâm tư kín đáo, hiểu được lòng người, có năng lực biến hóa!

- Nếu có thể trở thành bạn bè của con, phải đối xử tử tế, có lẽ một ngày con trở thành quan đại sự vụ, hắn đúng là trợ thủ đắc lực cho con!

- Nếu mà trở thành kẻ thù của con, nhất định phải nhớ kỹ, dù là bất kể một điểm cũng không thể để sơ sẩy, càng phải nhớ kỹ, không đến thời khắc cuối cùng, kết quả chưa chắc chắn thì tuyệt đối không được coi thường hắn!

Trầm Bồi Sinh nói ra phán đoán của bản thân đối với Bạch Tiểu Thăng.

- Đúng rồi, chuyện bên kia cũng coi như là kết thúc rồi. Bây giờ con tranh thủ thời gian đến đây đi.

- Thưa thầy.

Trong điện thoại, giọng điệu của Lâm Ngọc đang có chút do dự thì dường như quyết định cái gì đó.

- Sao vậy?

Trầm Bồi Sinh nghe được giọng điệu của hắn lông mày lập tức nhíu lại.

Lâm Ngọc này là học trò do một tay hắn bồi dưỡng lên, năng lực cũng như tâm tính dưới trạng thái bình thường có thể nói là hoàn mỹ.

Chính là không thể phạm phải tính ngang như con lừa!

Một khi phạm phải tính tình ngang bướng này, sai lầm hắn nhận rồi trách phạt hắn cũng sẽ nhận.

Nhưng mà hắn sẽ thẳng thắn đi xác nhận sự cố.

Dù cho đầu rơi máu chảy!

Tính tình ngang bướng này của hắn chắc là bị Bạch Tiểu Thăng khiêu khích lên rồi.

Trong lòng Trầm Bồi Sinh hơi hồi hộp một chút.

Bao nhiêu năm không phạm phải, mình còn tưởng rằng Lâm Ngọc đã ổn định từ lâu.

- Thưa thầy, tha thứ cho con tạm thời không thể đi đến tìm người. Con lại muốn đọ sức cùng quan sự vụ Bạch Tiểu Thăng một lần nữa, đòi lại một ván thua kia!

Giọng nói của Lâm Ngọc kiên định mà thành khẩn.

- Đúng vậy, con đã suy nghĩ kỹ! Con nhất định phải gỡ hòa một ván! Nếu không, tâm lý của con vĩnh viễn có một cái vướng mắc. Ngài có thể cưỡng ép ngăn cản con, con cũng sẽ nghe theo. Nhưng mà con sợ thất bại của ngày hôm qua sẽ để lại cho con một cái khúc mắc. Cuối cùng, nó sẽ trở thành một cái hố, trở thành một cái rãnh lớn, khiến bản thân không thể bước qua được nữa!

- Cho nên con phải thừa dịp hiện tại vượt qua nó! Hiện tại con muốn “báo thù”!

Trầm Bồi Sinh nặng nề thở dài một cái rồi lại nói tiếp

- Vậy cũng được đi.

- Có điều, con có bất kì động tác gì cũng phải báo cho thầy trước tiên! Thầy sẽ kiểm tra giúp con!

Bạn cần đăng nhập để bình luận