Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 89: Một cái quỳ kia



Hàn Đông Húc vô cùng cung kính mời người ở phía sau.

Trên mặt người kia mang theo nụ cười, phong thần tuấn lãng, cất bước đi vào, cả người tự mang theo một loại khí thế của lãnh đạo tuần tra.

Chính là Hà Nhạn Băng!

Trong nháy mắt, cả nam lẫn nữ trong phòng lần lượt đứng dậy, trên mặt rất nhiều người đều tỏ vẻ nhiệt tình mỉm cười đi qua.

- Hà tổng!

- Hà ca!

- Hội trưởng Hà!

Các loại xưng hô lộn xộn mà đến, lộ ra vẻ thân thiện.

Hà Nhạn Băng mỉm cười thân thiện, liên tục gật đầu, nói chuyện phiếm với mọi người.

Nhìn thấy Hà Nhạn Băng.

Trịnh Đông Tỉnh nhíu mày, một tay nắm thành nắm đấm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

Tống Dịch Bình đã đứng người lên, nhưng lại bị Trịnh Đông Tỉnh hung hăng trừng mắt. Nhìn thấy mập mạp nắm tay lại, hắn do dự một chút, sau đó ngại ngùng ngồi xuống.

Hà Nhạn Băng cũng thấy được Trịnh Đông Tỉnh. Dù sao bên trong cả căn phòng này, nhìn thấy hắn tiến đến mà vẫn còn ngồi, cũng chỉ có nơi đó .

- Tên mập mạp chết bầm này, cuộc sống hẳn là không tệ.

Khóe miệng của Hà Nhạn Băng nhiều thêm một chút trào phúng không thể thấy. Trước khi đến, Hàn Đông Húc đã nói qua với hắn. Nhưng nhìn qua xe của Trịnh Đông Tỉnh, chút thành tựu này, Hà Nhạn Băng thật không để vào mắt.

Người kia. . . Ở đâu!

Ánh mắt Hà Nhạn Băng quét qua, vẫn chưa phát hiện Bạch Tiểu Thăng.

Đối với Bạch Tiểu Thăng, Hà Nhạn Băng nhớ mãi không quên!

Bạch Tiểu Thăng là người đầu tiên buộc hắn quỳ xuống đất, mặc dù lúc ấy không có người thứ tư ở đó, nhưng trong lòng Hà Nhạn Băng vĩnh viễn không thể quên chuyện này.

Cái quỳ kia, đời này hắn đều ghi nhớ!

Sâu trong mắt Hà Nhạn Băng lộ ra sự oán độc mà người bên ngoài khó có thể phát giác.

Lúc này, rất nhiều người đều vây xung quanh Hà Nhạn Băng. Những người không đi tới, phần lớn là tự cho mình thanh cao, nhưng cũng cố gắng mỉm cười từ xa.

Hà Nhạn Băng nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy Lộ Nam với vẻ mặt lãnh đạm.

Sau lưng Lộ Nam, cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra, một bóng người đi tới.

Ánh mắt Hà Nhạn Băng co rụt lại.

Bạch Tiểu Thăng đứng ở nơi đó, đối mắt nhìn nhau với Hà Nhạn Băng.

Ân oán mấy năm trước, cừu hận mấy năm qua.

Cuối cùng bọn hăn đã gặp lại!

Đối mặt mấy giây, Trịnh Đông Tỉnh đã cầm gạt tàn trên mặt bàn lên tay, đi đến bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, chờ Bạch Tiểu Thăng lên tiếng.

Tống Dịch Bình hoảng sợ nhìn Trịnh Đông Tỉnh, sắc mặt hơi trắng bệch.

Những người khác cũng chú ý tới cảnh hai người đối mặt, nhao nhao im lặng.

Bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.

- Ha ha, Bạch Tiểu Thăng, đã lâu không gặp!

Hà Nhạn Băng phá vỡ yên lặng, cười lớn cất bước đi về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười, nhưng trong nụ cười tràn đầy lạnh lùng.

- Thủ đoạn của Hà hội trưởng rất tốt, đã lâu không gặp!

Bạch Tiểu Thăng cũng đi tới.

Ân oán của hai người, năm đó được lưu truyền khá rộng.

Trong phòng mọi gười đều khẩn trương lên.

Hàn Đông Húc, Trịnh Đông Tỉnh và Lộ Nam nhìn chăm chú, một khi phát sinh xung đột, bọn hắn sẽ tiến lên đầu tiên!

Vượt quá sự kiến của tất cả mọi người, Hà Nhạn Băng và Bạch Tiểu Thăng đến cách nhau hai mét, không hẹn mà cùng dừng bước lại, riêng phần mình mang theo một loại mỉm cười.

- Tôi không nghĩ tới cậu lại tới. Cậu đến được, trong lòng tôi cảm thấy rất cao hứng!

Hà Nhạn Băng cười nói.

- Cậu làm chủ, sao tôi có thể không đến chứ!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Hai người mỉm cười, tán gẫu.

Bầu không khí lại vô cùng quỷ dị.

Người ở ngoài xa, nhịn không được nhỏ giọng nghị luận.

- Hà tổng, anh ấy và tên Bạch Tiểu Thăng có gì cần nói chứ.

- Đúng vậy, tên Bạch Tiểu Thăng là đồ cặn bã, cậu không biết rõ, trong trường học hắn dám tham ô tiền của Hội học sinh!

- Đúng vậy đó, cậu nhìn tên Trịnh Đông Tỉnh bên cạnh kìa, nhìn thấy con gái là hai mắt tỏa sáng, lại còn chạy đến ký túc xá nữ đùa nghịch lưu manh!

- Vật họp theo loài, người xấu sẽ đi cùng nhau!

- Bây giờ, một người là nhân tài kiệt xuất, một người lại là đầu đường xó chợ tầng dưới chót, chênh lệch quá xa. . .

Những lời nghị luận này làm cho Hàn Đông Húc nhìn Bạch Tiểu Thăng trong tươi cười, nhiều thêm một chút lạnh nhạt và đắc ý.

Trịnh Đông Tỉnh tức đến mức sắc mặt trắng bệch, muốn đứng dậy, nhưng lại bị một cái tay mạnh mẽ giữ lại.

Lộ Nam khẽ lắc đầu.

Hà Nhạn Băng lại tiến lên hai bước, trên mặt mang theo nụ cười, hạ giọng.

- Bạch hội phó, không nghĩ tới cậu nổi danh như vậy! Qua nhiều năm rồi mà bọn họ vẫn nhớ tinh tường chuyện năm đó. Tôi nghĩ, qua mười năm tiếp theo, cậu vẫn sẽ là danh nhân trường học. Thật đáng mừng!

- Có lẽ vậy, nhưng chắc hẳn cậu không nhìn thấy ngày đó.

Bạch Tiểu Thăng đưa tay vào trong túi quần, lấy đồ ra bên ngoài .

Sắc mặt Hà Nhạn Băng lập tức thay đổi, nhanh chóng lui ra phía sau hai bước.

- Cậu muốn làm gì, tôi cho cậu biết, cậu đừng làm ẩu!

Bạch Tiểu Thăng lãnh đạm nhìn hắn một chút, lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn vừa tới.

Nội dung làm cho Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

Sắc mặt Hà Nhạn Băng đầy xấu xí.

Trên mặt khí thế, hắn vẫn kém xa Bạch Tiểu Thăng, dù đã qua nhiều năm như vậy, dù bây giờ hắn tốt hơn tên gia hỏa này một ngàn lần!

Điều này khiến cho Hà Nhạn Băng cảm thấy khó chịu, phẫn nộ!

Nhiều năm trước là hắn hãm hại Bạch Tiểu Thăng, nhưng mỗi lần vui vẻ hắn đều nhớ tới cảnh tượng mình quỳ xuống trong rừng cây.

Chân thành tha thiết quỳ trước Bạch Tiểu Thăng và loại rác rưỡi Trịnh Đông Tỉnh kia. Loại khuất nhục đó đánh úp về phía Hà Nhạn Băng.

Những năm này, hắn muốn quên cũng không quên được!

Cho nên, hắn tổ chức một lần họp lớp như thế, nghĩ trăm phương ngàn kế mời Bạch Tiểu Thăng tới.

Lần này, hắn muốn triệt để nghiền ép Bạch Tiểu Thăng!

Thật không nghĩ đến, vẻn vẹn bởi vì một cái động tác nhỏ của Bạch Tiểu Thăng đã làm hắn thất kinh!

Sắc mặt Hà Nhạn Băng âm trầm, bắt đầu xé rách da mặt.

- Bạch Tiểu Thăng, nhiều năm như vậy mày luôn là tâm bệnh của tao. Cái quỳ năm đó, mày phải trả lại, mày nên quỳ xuống cho tao!

Hà Nhạn Băng đến gần, nhỏ giọng nói với Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt vô cùng lăng lệ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Hà Nhạn Băng, cũng hạ giọng.

- Năm đó mày quỳ rất tốt, rất tiêu chuẩn. Nhưng tao đã không nhớ rõ lắm, nếu như mày làm lại một lần, có lẽ tao sẽ nhớ tới.

- Vậy thì chúng ta cứ xem!

Hà Nhạn Băng lộ ra hàm răng trắng hếu, nói ra.

Dứt lời, Hà Nhạn Băng tựa hồ nghĩ tới điều gì, âm hiểm cười một tiếng.

- Kỳ thật có một bí mật tao đã muốn nói cho mày từ lâu, đáng tiếc không có cơ hội.

Bạch Tiểu Thăng nhướng mày.

- Mày có biết, vì sao năm đó mày có thể cầm tới bằng chứng nhận tốt nghiệp không?

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày.

Giấy chứng nhận tốt nghiệp năm đó, lúc đầu đã sắp mất, là do Trịnh Đông Tỉnh đi hỗ trợ, mới đòi lại được.

Làm sao lấy được thì Trịnh mập mạp không hề nói, Bạch Tiểu Thăng cũng không hỏi.

Bây giờ suy nghĩ một chút, hẳn là có vấn đề!

Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm Hà Nhạn Băng.

Vẻ mặt này làm cho Hà Nhạn Băng cảm thấy hài lòng.

- Tao nói cho mày biết, năm đó tên mập mạp chết bầm kia thừa dịp người khác không chú ý liền đến trộm, coi như chính hắn mang ra ngoài cho mày. Sau đó mày rời trường, không ai có thể liên hệ với mày. Mà chính tên mập kia phải chịu trừng phạt, chắc hắn không nói cho mày, bằng tốt nghiệp của Trịnh Đông Tỉnh hắn cũng bị hủy. Có thể nói, là bởi vì mày mà cả đời thằng mập đó bị hủy! Còn nữa, năm đó nó cũng từng cầu xin tao buông tha cho mày, cái quỳ đó mày không thấy được, nhưng người ở chỗ này đều thấy rõ như ban ngày!

Bạn cần đăng nhập để bình luận