Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 896: Không từ chối



Đông Tử cũng coi như đại hành gia ở tầng lớp thám tử này, lăn lộn trong nghề cũng được mấy năm, càng ngày hắn càng cảm thấy rằng nếu luận về theo dõi, điều tra, hắn tuyệt đối thuộc về tầng lớp đỉnh cấp.

Đây cũng là sự thật, không có thổi phồng chút nào.

Một người thường tiến vào quân đoàn đánh thuê nước ngoài, làm qua người điều tra quân đội đặc chủng, là người cầm sinh tử ma luyện mới có được năng lực.

Cực kỳ vững vàng.

Kỳ thực, khi hai năm trước bắt đầu làm thám tử, Đông Tử cũng vô cùng cẩn thận, sợ bị người khác chú ý, sợ người ta phát hiện, vì thế tính cảnh giác vô cùng cao.

Thế nhưng một đường tiến đến nơi này, hắn phát hiện, mặc kệ là mục tiêu hay là bạn đồng hành, đều ngốc nghếch y như heo vậy.

Những cái kỹ xảo kia của hắn, hoàn toàn không có cơ hội thi triển ra, đã có thể lừa gạt được bọn họ rồi.

Vậy mà lúc đầu người thuê còn nói mục tiêu đã được đào tạo cái gì mà đặc công xuất ngũ dạy qua.

Ở Đông Tử thấy cũng chỉ thường thôi.

Đông Tử ngày càng kiêu ngạo, cho đến hôm nay, rốt cục đụng tới một kẻ khó chơi.

Đối phương dùng thực tế để hành động, cho hắn một bài học bổ ích chết người.

Trước khi đối phương đặt tay lên trên bả vai hắn, Đông Tử đều không có chút nào phát giác, càng không biết đối phương từ đâu mà xuất hiện.

Quỷ dị như u linh.

Đông Tử cảm giác bàn tay trên bả vai hắn to lớn như là nửa cái quạt hương bồ, phi thường trầm ổn, phi thường hữu lực.

Cách một lớp y phục, nhưng hắn lại có thể cảm giác rõ ràng được trong lòng bàn tay kia dày đặc vết chai.

Người luyện võ, cao thủ, tuyệt thế cao thủ. . .

Trong nháy mắt, suy nghĩ bên trong đầu Đông Tử vù vù hiện lên không ngừng.

Trên người đối phương, tản ra khí tức không rõ ràng. Chỉ có người trải qua sinh tử, mới có thể cảm giác được.

Cũng chỉ có trải qua khói lửa tẩy lễ, người kinh qua chiến trường khói lửa, mới có thể mang theo cái loại khí tức kia.

Cái loại khí thế khủng bố kia, để cho lông tơ quanh người Đông Tử dựng đứng hết cả lên.

Ngay lúc Lôi Nghênh mở miệng hỏi đồng thời ngay lúc đó thân hình Đông Tử hướng về sau va chạm một lượt, vai đụng, khuỷu tay giựt lại, thậm chí chân đạp, đem hết thảy thủ đoạn có thể dùng tới, tất cả đều cố hết sức sử dụng một lượt, cố gắng thoát ly khỏi sự khống chế của bàn tay kia.

- Ồ? Thật sự có tài nha.

Lôi Nghênh ngạc nhiên nói.

Đông Tử cảm giác, vai của hắn bị ngăn cản, khuỷu tay cũng bị cản lại, ngay cả gót chân đạp xuống đều bị cái gì đó đá trúng phía sau gót chân, đau đớn vô cùng.

Khắp nơi đều bị kiềm chế.

Cùng với đối phương so sánh, hắn cảm giác mình quả thực yếu đuối như sên.

Một phen giao tranh này, Lôi Nghênh vẫn như cũ đứng ở sau lưng của hắn, cái bàn tay to lớn đáng sợ kia, cũng lại lần nữa vững vàng đặt trên vai của hắn, dùng lực bóp, thậm chí có thể nghe được âm thanh rung động của xương đầu vai.

- Ta cảnh cáo ngươi đừng tiếp tục cử động, nếu như ngoan cố vậy ta liền đánh ngất xỉu ngươi, cởi sạch y phục ném lên đường cái.

Lôi Nghênh uy hiếp nói.

- Được, được, ta không động là được.

Đông Tử lập tức thỏa hiệp.

- Nhìn xem, ngươi ngoài miệng nói không cử động, nhưng tại sao chân phải của ngươi lại xê dịch ba tấc, bả vai trái hơi nâng lên, thân thể hơi cong, người khom xuống, muốn dùng 'Phá tâm chùy', đúng không?

- Đáng tiếc, tư thế này của ngươi quá kém, xác suất thành công không được bốn thành. Ta ở nơi này, ngươi ngay cả một điểm xác suất thành công đều không có. Cho nên, dịp khác hẳn thử trò này nhé.

Lôi Nghênh cười nói.

Nghe câu nói này, khuôn mặt Đông Tử liền biến sắc hắn bị dọa đến mất hồn mất vía, một cử động nhỏ cũng không dám nữa.

Đây chính là tuyệt chiêu cứu mạng trên chiến trường mà sư phụ hắn đã truyền dạy, thế mà lại bị đối phương nhìn thấu.

- Không đúng, ngươi làm sao biết rõ chiêu 'Phá tâm chùy’ này, ngoại trừ là nhóm người trong lớp chúng ta, ngoại nhân chắc chắn không biết! Ngươi, ngươi. . .

Đông Tử kinh hãi vô cùng, đã nói không nổi nữa.

- Kỳ quái sao?

Lôi Nghênh cười to, lui ra phía sau hai bước, buông hắn ra:

- Nói cho ngươi biết, một chiêu này chính là ta phát minh! Bàn về nguồn gốc, ta có thể tính là sư gia của ngươi a.

Đông Tử quay người, ánh mắt chấn động nhìn về phía Lôi Nghênh.

Sau mười phút, tại một cái quán vỉa hè ven đường.

Thẩm tra đối chiếu tin tức, xác nhận không lo ngại về sau, Đông Tử vô cùng kích động rót nước cho Lôi Nghênh.

- Tôi thật là có mắt như mù, có mắt không thấy núi thái sơn! Nếu biết rõ là ngài, cho tôi mượn mấy cái lá gan, tôi cũng không dám theo dõi ngài a.

Đông Tử thẳng thắn nói.

Lần này hắn là thành tâm thành ý chịu phục.

Song phương đã từng tiến vào cùng một cái quân đoàn ở nước ngoài, khác biệt chính là, Lôi Nghênh là ma luyện chính mình, mà Đông Tử là vì tiền, sau cùng ngay cả nước ngoài đều không muốn ở nữa, liền lấy tiền trở về nước.

Mặc kệ là lúc trước căn cứ vào cái mục đích gì.

Tóm lại, Lôi Nghênh cùng hắn, căn bản là tồn tại không cùng đẳng cấp.

- Ngươi cũng có ảnh chụp của chúng ta, còn có tên của Lôi Nghênh, ngươi lúc ấy không có nhận ra sao?

Lâm Vi Vi tốt ngạc nhiên nói.

- Này, bà chị của tôi ơi. Thời điểm tôi đi, vị tiền bối này đã xuất ngũ! Còn có, chúng tôi ở bên kia, nào có mấy người nhớ được tên thật, tất cả đều là danh hiệu dễ nhớ mà thôi.

Đông Tử cười nói.

- Vậy ngoại hiệu của hắn kêu là cái gì?

Lâm Vi Vi tò mò tay chỉ Lôi Nghênh hỏi.

- U linh.

Đông Tử nhìn về phía Lôi Nghênh, nổi lên lòng tôn kính.

Năm đó, Lôi Nghênh trên chiến trường, cũng làm cho kẻ địch chỉ nghe tới tên thôi đã sợ mất mật.

Cái ngoại hiệu này, có thể làm cho địch nhân ăn ngủ không yên.

- Rất lâu rồi chưa từng nghe qua danh xưng kia.

Lôi Nghênh lại là cười cười, lắc lắc đầu.

Truyền thuyết, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái thôi cũng có thể làm cho người khác còn nửa cái mạng, U Linh lại còn có thể phát ra nụ cười ấm áp như thế.

Đông Tử nhìn một chút, rất chấn kinh.

Nếu không phải vừa rồi hai người giao thủ, cảm giác cái loại nghiền ép như vậy vẫn còn quanh quẩn trong lòng, Đông Tử thật sự là không dám tin tưởng Lôi Nghênh chính là "U linh”.

- Vậy còn danh hiệu của ngươi là gì?

Lâm Vi Vi nhìn thế nào cũng không cảm giác được Lôi Nghênh hung hãn đến như thế, thế là hỏi Đông Tử về bản thân hắn.

- Độc Phong.

Đông Tử nói có chút ngại ngùng, tựa hồ cái ngoại hiệu này của chính mình so với Lôi Nghênh tiền bối kém mười vạn tám ngàn dặm.

- Còn rất giống. . .

Lâm Vi Vi tường tận xem xét hắn một phen, sau đó gật đầu đồng ý với cái ngoại hiệu này.

- Tiền bối, ngài hiện đang làm gì đó, tôi làm sao lại nghe tên khách hàng kia của tôi nói, nói anh. . .

Đông Tử ấp a ấp úng không dám nói.

- Tôi hiện tại đang làm trợ lý cho người khác.

Lôi Nghênh ngược lại nói rất tự nhiên.

Đông Tử nhịn không được trừng lớn hai mắt, nuốt một ngụm nước bọt.

Hắn thực sự vô pháp tưởng tượng, nhân vật truyền kỳ năm đó, là tồn tại thuộc về truyền thuyết kia, hiện tại, vậy mà làm trợ lý cho người khác.

Cũng không biết rõ đó là ai, có thể có được bản sự như thế, có thể sai khiến được vị đại năng này.

- Khách hàng của ngươi, có phải hay không là một người họ Lâm, tên Lâm Ngọc?

Lâm Vi Vi hỏi.

Đông Tử lấy lại tinh thần, đầu tiên là thoáng do dự một giây, mắt nhìn Lôi Nghênh thấy Lôi Nghênh cũng đang nhìn hắn.

Đông Tử lập tức gật đầu.

- Đúng, đúng gọi là Lâm Ngọc, cùng hắn đồng hành, còn có hai người một nam và một nữ trợ lý. Bọn họ chính là đang ở tại khách sạn trung tâm Ngô Khâu.

Đông Tử nói thẳng hết ra.

Địa vị của Lôi Nghênh ở trong lòng hắn, ngang ngửa với vị trí thần tượng suốt đời của hắn.

Thần tượng chi lực, tự nhiên không thể đem đi so sánh tầm thường.

Lâm Vi Vi nhịn không được nhìn về phía Lôi Nghênh nói.

- Bọn hắn quả nhiên theo tới!

Lúc đầu nàng tưởng rằng mấy người Lâm Ngọc sẽ ở tại Dư Tuyền phục kích bọn họ, cũng coi như báo thù trước đây thua dưới tay Bạch Tiểu Thăng, mà Bạch Tiểu Thăng cũng không có ý định truy cứu, mọi người coi như thôi.

Thế nhưng là không nghĩ tới Lâm Ngọc lại đuổi tới Ngô Khâu.

- Đây là dự định muốn đuổi tận giết tuyệt sao?

Lâm Vi Vi lập tức tức giận nói.

Đông Tử nháy mắt mấy cái, không rõ ràng cho lắm.

Lôi Nghênh nhìn hắn nói.

- Khách hàng của ngươi, kỳ thực cùng chung một tập đoàn với chúng ta, chỉ có điều trước đây vì tranh công trạng, song phương xảy ra một chút va chạm. Bọn hắn ăn phải thua thiệt, nhưng sau đó lại chiếm tiện nghi, lần này còn quyết tâm truy đánh mãnh liệt.

Đông Tử nghe xong liền nhăn đôi lông mày lại.

- Nguyên lai bọn hắn đúng là người không biết xấu hổ như vậy. Sớm biết rõ, tôi tuyệt không tiếp nhận đơn hàng này.

Gia hỏa này xem Lôi Nghênh như thần tượng, vì vậy trong lòng tràn đầy căm phẫn.

Nếu là đổi lại những người khác trải qua tao ngộ này, hắn sẽ không để ý tới, vẫn như cũ kiếm lời số tiền kia.

- Đông Tử, cậu và tôi cũng coi như là chiến hữu, hiện tại, nếu như tôi bảo cậu hỗ trợ, cậu sẽ giúp sao?

Lôi Nghênh hỏi.

- Xông pha khói lửa, quyết không chối từ.

Đông Tử lập tức vỗ ngực.

Lôi Nghênh chính là thần tượng của hắn.

Hơn nữa nhờ vào Lôi Nghênh truyền xuống tuyệt kỹ chiến đấu, hắn trên chiến trường cũng nhiều lần trong chết tìm được đường sống.

Cho nên, ở trong tâm lý Đông Tử, cái gì mà phẩm đức nghề nghiệp thám tử, toàn bộ không bằng một câu nói của Lôi Nghênh.

- Anh Lôi, anh nói đi, muốn tôi làm cái gì?

Đông Tử nói.

- Tôi muốn cậu, cùng tôi đi gặp một người.

Lôi Nghênh không nhanh không chậm nói.

- Nếu như anh ta có yêu cầu gì, cậu liền làm theo là được, yên tâm, anh ta sẽ không làm khó cậu.

- Nếu như anh ta nói không cần, vậy cậu liền có thể rời đi.

Cái vị cần gặp kia, chính là vị lãnh đạo của "U linh" hiện tại sao.

Đông Tử bỗng nhiên phi thường muốn gặp đối phương.

- Được, tôi đi theo anh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận